Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

Chương 21



Thiếu niên thanh tú hào hoa phong nhã mặc một bộ màu lam, nhưng cũng không thể che giấu khí chất xuất trần của hắn chút nào. Mỗi lần A Cẩn nhìn thấy Thời Hàn đều không nhịn được mà chảy nước miếng, mỹ nam tử thế này thật sự không có minh tinh nào địch lại nổi. Vừa đẹp mắt vừa dịu dàng, được hắn ôm đúng là một loại hưởng thụ! Nhất thời A Cẩn quá kích động, thế mà lại bò xuống khỏi đùi Nhị Vương phi. "Soạt soạt soạt" bò theo thảm trải sàn đến chỗ Thời Hàn, toàn thân đều cực kì vui mừng! Mục tiêu của nàng chính là...ôm đùi! Sau khi A Cẩn thuận lợi ôm lấy cái đùi thì ê a cười hì hì, cọ nước miếng lên trên ống quần của hắn!

Lục Vương phi che mặt, dáng vẻ si mê của khuê nữ nhà mình thật là một tiếng hét làm kinh người. Còn nữa, cái thảm kia bẩn đến thế nào chứ! Bà chưa kịp mở miệng đã thấy thiếu niên ôm đứa bé lên: "Không biết Lục thẩm có mang quần áo để A Cẩn thay không? Nơi này người đến người đi, cũng không được sạch sẽ."

A Cẩn: Nhìn đi, nàng đã nói chắc chắn tiểu tử Phó Thời Hàn này có bệnh thích sạch sẽ!

Lâm ma ma vội vàng đi chuẩn bị quần áo để thay, nhìn thấy dáng vẻ dương dương đắc ý của tiểu Quận chúa, đến bà cũng phải che mặt! Nói chung đến lúc này, mọi người mới kịp phản ứng, Tam Vương phi cảm thán: "Hôm thọ đản của Phụ hoàng, sau khi Vương gia nhà ta hồi phủ đã bảo Gia Hòa Quận chúa đáng yêu thế nào, hành động lưu loát thế nào, cực kì thích hợp để luyện võ. Hôm nay nhìn thấy thì quả nhiên là thế."

Nhị Vương phi trêu ghẹo: "Quả là phu xướng phụ tùy, Tam đệ thích võ, đệ muội cũng hiểu sơ vài phần."

Nha hoàn Tứ Vương phủ chuẩn bị nước, A Bích và Lâm ma ma tiến lên nhưng lại bị Thời Hàn nhìn chằm chằm, hắn ung dung chậm rãi thấm ướt khăn, lau tay nhỏ của A Cẩn. A Cẩn xấu xa đập tay vào chậu nước, thấy bọt nước bắn tung tóe lên người Thời Hàn, nàng bật cười "khanh khách", cực kì sảng khoái.

Thời Hàn cứ nhìn nàng quậy phá như vậy, chỉ hơi nheo mắt lại. A Cẩn thấy hắn như thế lại càng giày vò mạnh hơn, nàng cười hì hì đập mạnh hơn, ai da da da, ngươi tức giận rồi sao? Gào gào, mỹ thiếu niên tức giận cũng rất đẹp! Người bên ngoài nghĩ thế nào không biết, nhưng Oánh Nguyệt lại cảm thấy gan của muội muội mình quá lớn. Nàng ngoan ngoãn đứng bên cạnh ca ca, lay lay góc áo hắn: "Ca ca, huynh đi giúp A Cẩn đi."

Cẩn Ngôn lại mỉm cười trấn an Oánh Nguyệt: "A Cẩn đang chơi vui, không có gì đâu. Muội đừng lo lắng."

Lục Vương phi dùng khăn che mặt lại, cảm thấy xấu hổ không chịu được. Bà thở dài, nói: "Đứa nhỏ này thật là quá nghịch ngợm."

Tứ Vương phi lại cười thoải mái: "Đâu có đâu, Lục đệ muội rất biết dạy hài tử nha." Bà ta còn cố tình nhấn mạnh, người ngoài làm sao nghe không hiểu, lại nhớ đến trước đó bà ta cố ý dặn dò người đem nước rửa mặt đến phòng khách thì trong lòng cũng hiểu vài phần.

Nhị Vương phi luôn giúp đỡ Lục Vương phi, lần này cũng thế, bà mỉm cười: "Ta cảm thấy A Hàn nhà ta lại rất hợp ý với A Cẩn."

Mọi người ngẩng đầu nhìn sang, chỉ thấy tiểu thiếu niên Phó Thời Hàn để A Cẩn tùy ý chơi đùa, không hề buồn bực chút nào. Không chỉ không buồn bực, ánh mắt nhìn A Cẩn còn cực kì dịu dàng, sau khi hắn thấy A Cẩn quậy đủ thì lau tay lau chân nàng thật sạch, nói với Lâm ma ma bên cạnh: "Đưa quần áo của A Cẩn cho ta, ta thay giúp nàng."

A Cẩn lập tức nắm chặt vạt áo của mình, sắc lang, ngươi muốn làm gì! Nàng trợn mắt nhìn Thời Hàn, ánh mắt kia dường như đang lên án con sắc lang này.

Thời Hàn bị nàng chọc cười, chọc chọc cái cằm nhỏ mũm mĩm của nàng: "Chẳng lẽ nhóc tròn muội còn lo lắng bị người nhìn?"

A Cẩn ê a một tiếng, cắn tay Thời Hàn, Thời Hàn nắm móng vuốt đầy thịt của nàng: "A Cẩn, đây là lần thứ hai rồi!" Hắn khẽ cười, nói rất nghiêm túc: "Từ trước đến nay, ta đều không dễ tha thứ cho người khác, nhưng đối với tiểu A Cẩn thì có thể nhiều một chút nha. Chỉ là A Cẩn à, có một số chuyện một lần hai lần thì được, nhưng sẽ không có liên tục đến lần bốn, muội hiểu không?"

A Cẩn tỏ vẻ mình là đứa bé, mình có thể không hiểu, tuy giọng điệu dịu dàng này tràn ngập lạnh lẽo, nhưng nàng vẫn quyết định làm như không thấy. Đứa bé là tùy hứng vậy đấy! Nàng tiếp tục ê a a!

Lâm ma ma nhìn không nổi nữa, hơi cúi người hành lễ: "Phó công tử, tiểu Quận chúa nhà ta còn nhỏ. Hay là...hay là cứ để cho lão nô làm đi!"

Thời Hàn nghiêng đầu, nghiêm túc nói: "Muội ấy không muốn."

Gì cơ? Lâm ma ma chà chà lỗ tai, không muốn? Bà không nhìn ra đó!

Thời Hàn: "A Cẩn thích ở chung với ta." Hắn vừa nói vừa giật bộ quần áo nhỏ đỏ tươi trong tay Lâm ma ma: "Để ta thay quần áo cho A Cẩn!"

Cuối cùng A Cẩn cũng há miệng, nàng dùng hết sức: "Ta...không!"

Thời Hàn chọc chọc bụng nhỏ của nàng: "Ta hiểu mà, muội không muốn ở chung với Lâm ma ma."

Đậu đen rau má, ngươi còn có thể đổi trắng thay đen hơn nữa không? Nàng tức giận: "Không!"

Thời Hàn: "Đúng, muội không thích ở chung với Lâm ma ma."

Lâm ma ma cũng muốn quỳ với tuyệt chiêu mở mắt nói dối của Thời Hàn công tử, bà yên lặng nhìn về phía Vương phi nhà mình. Lục Vương phi hơi nhíu mày, tiểu hài tử đang đùa giỡn, bà mở miệng can thiệp thì không tốt lắm. Chỉ là nam nữ lớn rồi phải đề phòng, nếu như để cho Thời Hàn thay quần áo cho A Cẩn nhà bà thật, tương lai A Cẩn làm sao gả ra ngoài.

Nghĩ đến đây, Lục Vương phi mỉm cười: "Xin mấy vị tẩu tẩu chờ một lát, ta nghĩ là nhóc tỳ nhà ta lại quậy rồi. Một ngày không phá là nàng không chịu yên tĩnh. Ta giúp nàng thay quần áo khác, đi một lát sẽ trở lại." Lục Vương phi đứng dậy hơi cúi chào, đi đến phòng nhỏ dành cho khách.

Phó Thời Hàn thấy mẫu thân người ta tìm đến, ánh mắt sáng long lanh hỏi Lục Vương phi: "Con không thể giúp muội ấy sao?"

Lục Vương phi nhìn ánh mắt van nài của hài tử, suýt chút nữa đã mềm lòng muốn nói được. Nhưng chớp mắt một cái, bà hiểu chuyện này không thể, Lục Vương phi điều chỉnh cảm xúc, mỉm cười nói: "Thời Hàn còn nhỏ đã biết bảo vệ đệ muội, đương nhiên là tốt. Nhưng mà A Cẩn là nữ hài tử nha, nếu con giúp con bé thay quần áo thì sẽ luôn có vài chỗ không ổn. Tuy chúng ta đều biết con có ý tốt, nhưng chưa chắc ai cũng đều nghĩ như vậy. Con nói có đúng không?"

Phó Thời Hàn mỉm cười, hắn nhìn Lục Vương phi, giọng điệu lạnh nhạt: "Con biết rồi." Hắn nghiêng người, đưa A Cẩn cho Lục Vương phi: "Lục thẩm phải nhẹ một chút, đừng làm A Cẩn đau."

Lục Vương phi mỉm cười gật đầu, người người đều nói tính tình đứa nhỏ Phó Thời Hàn này trời sinh quái đản, nhưng bà lại cảm thấy không phải. Khoan nói tới chuyện khác, chỉ nhìn hắn đối xử với A Cẩn thì đã biết hắn là một đứa trẻ ngoan.

Tứ Vương phi nhìn từ xa, hừ lạnh một tiếng nhỏ đến không nghe dược, thấy Nhị Vương phi quay đầu nhìn bà ta thì vội vã mỉm cười: "Nhị tẩu, nói đến đây, sao tẩu lại không dẫn Cẩn Thư, Cẩn Ninh đến đây chứ!"

Mặt Nhị Vương phi lạnh như băng, Tam Vương phi và Ngũ Vương phi cạn lời, Tứ Vương phi đúng là hết chuyện để nói. Thật ra cũng không thể trách Tứ Vương phi không biết được, trước đó bà ta bị Tứ Vương gia cấm túc, làm sao biết được những chuyện đấy!

A Cẩn nhạy cảm cảm nhận được hình như bên kia đang giương cung bạt kiếm, nàng ê a ngẩng cổ, nháy mắt liên tục với nương nàng: Đi đi đi, mau mang con đến xem đi!

Lục Vương phi nhìn dáng vẻ nháy mắt ra hiệu của nàng, không nhịn được phát một cái vào mông A Cẩn: "Con ngoan!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.