Phó tướng quân rời đi, mang theo một "chất lỏng" đáng nghi trên người, tim A Cẩn muốn nghẹt lại. Đứa bé không thể khống chế bản thân thật xấu hổ! Đây đã là lần mất mặt thứ ba của nàng, tuy có cái gọi là "tã" bao bọc, nhưng ngươi biết mà, loại chuyện như đau bụng sao có thể an toàn chỉ với mỗi tã được... Ha ha ha!
Tuy bây giờ A Cẩn đã sạch sẽ, nhưng nàng lại cắn ngón tay nằm trên giường, biểu cảm "sống không còn gì luyến tiếc". Thấy nàng uể oải ỉu xìu như thế, Lục Vương phi lại cười gập cả người lại. Nhóc tỳ nhà mình đáng yêu quá đi! Thấy lúm đồng tiền của Lục Vương phi, sắc quỷ Lục Vương gia vươn móng vuốt đến lưng bà: "Mỹ Phù..."
Khóe miệng Lục Vương phi run rẩy, bà nhìn tay Lục Vương gia... "Á!" Một tiếng hét thảm thiết vang lên, Lục Vương phi dứt khoát nhét quần áo vừa mới thay ra của A Cẩn vào tay ông ta: "Vương gia, ông nhìn khuê nữ của ông xem. Cứ tiếp tục làm thế thì rất mất mặt nha!" Bà còn bày ra vẻ mặt lo lắng.
Lục Vương gia đáng thương ôm "đồ dơ" thế này, vội vàng hất ra rồi phi nước đại ra ngoài...
Thấy ông như thế, Lục Vương phi nhếch miệng hừ lạnh: "Dám dùng bàn tay dơ bẩn kia đụng ta, thật là buồn nôn."
Lâm ma ma mỉm cười, nói: "Vương phi càng ngày càng có thủ đoạn đối phó với Vương gia." Đối phó với người có đầu óc không tốt thì dùng cách đơn giản nhất là đủ rồi.
"Giờ đây ta đã có ba cục cưng, sao sẽ còn kiên nhẫn để cho người kia đụng ta, cách ta xa một chút mới tốt." Lục Vương phi phủi phủi áo, giống như có tro bụi gì ghê gớm lắm, biểu hiện chán ghét cực kì rõ ràng.
"Lén đi thông báo cho Vãn Thúy một tiếng, bảo là tâm trạng Vương gia không tốt nên đến thư phòng. Ta nghĩ, nàng ta sẽ biết nên làm thế nào." Lục Vương phi tiếp tục dặn dò, Lâm ma ma bước lên dạ vâng, sai A Bình ra ngoài.
Khoan nói đến Lục Vương gia nhìn thấy Vãn Thúy xinh đẹp động lòng thì tâm trạng dập dờn cỡ nào, chỉ nói đến Lục Vương phi. Bà nghe nói Vãn Thúy hầu hạ Lục Vương gia tại thư phòng, rồi nghe nói Liên di nương cắn nát răng ngà, lông mày không hề nhíu một cái, điềm nhiên như không tiếp tục xem sách, không phật lòng chút nào.
Tuy tâm trạng A Cẩn vẫn chưa tốt, nhưng lỗ tai vẫn còn tốt. Lỗ tai nàng dựng thẳng nghe một lúc lâu, biết mẫu thân nàng cực kì chán ghét phụ thân cặn bã thì không nhịn được thở dài một tiếng. Quả nhiên tìm tình yêu đích thực ở thời cổ đại thế này đúng là tìm đường chết! Vẫn là giống mẫu thân nàng tốt hơn, hoa ăn thịt người mới có thể sinh hoạt vui vẻ!
Bên này A Cẩn đang phiền muộn, bên kia Phó Thời Hàn trong cung cũng nghe nói mọi chuyện xảy ra ở đây. Lúc này, hắn đang đánh cờ với thiên gia, thấy hắn bộ lộ tài năng, không nhường nhịn chút nào, Hoàng Đế cảm thán: "Con cũng nên cố kị tâm trạng của trẫm chút chứ. Đánh cờ với không phải nên Hoàng Đế chú ý cẩn thận, thua cũng phải cẩn thận không để lại sơ hở à?"
Thời Hàn ngẩng đầu, mỉm cười: "Chơi như thế thì còn vui gì nữa. Lâu lâu để ngài thua một ván cũng coi như điều tiết tâm trạng của ngài."
Nói chuyện không ổn thế này lại khiến cho Hoàng Đế mỉm cười, ông quát: "Tiểu tử con còn có một bụng đạo lý. Sao nào? Cho dù không phải Hoàng Đế, trẫm cũng coi như là trưởng bối của con, làm gì có chuyện không nhường một bước nào với trưởng bối chứ?"
"Tâm trạng con tốt! Ngài thông cảm cho tiểu bối chút đi, để con thỉnh thoảng cũng thắng một ván." Phó Thời Hàn lộ ra vẻ nhảy nhót hiếm thấy, Hoàng Đế mỉm cười lắc đầu.
"Phụ thân con ăn quả đắng, con vui như thế à?"
Thời Hàn không hề che giấu sự chán ghét đối với Phó tướng quân chút nào: "Đương nhiên con vui rồi, biết bọn họ sống không tốt, con rất an tâm."
"Mấy năm nay trông ông ta cũng hối hận thật. Tuy trẫm cũng có một chút khúc mắc với ông ta, nhưng rốt cuộc có nhiều chuyện không thể phân chia rạch ròi như vậy được." Hoàng Đế vừa nói vừa quan sát Phó Thời Hàn, chỉ thấy hắn lộ ra xem thường.
"Chúng ta đừng nhắc tới Phó gia nữa, đang yên đang lành, nhắc tới bọn họ ngán cỡ nào chứ." Phó Thời Hàn nhíu mày, tiếp tục nói: "Hoàng gia gia, Thời Hàn muốn nhờ ngài một chuyện."
"Con nói đi!"
Thời Hàn mỉm cười, nụ cười cực kì rạng rỡ: "Không biết Hoàng gia gia có thể để cho Gia Hòa tiểu Quận chúa tiến cung ở một thời gian ngắn không?" Giọng điệu của hắn ngập tràn chờ mong.
Hoàng Đế phun nước ra ngoài, ông cười hỏi: "Con rất thích đứa bé A Cẩn kia nhỉ."
Thời Hàn bày ra biểu cảm mơ mộng: "A Cẩn là tiểu cô nương đáng yêu nhất trên đời này."
Hoàng Đế lập tức cạn lời, ông nghĩ tới nhóc tỳ nhiệt tình kia, lại nhớ lại sự kiện "bốc mùi" của nàng vài lần, chợt cảm thấy phẩm vị của Thời Hàn rất khác người. Nhưng mà, tóm lại hài tử nhà mình là tốt, tuy tôn nữ tôn tử đông đảo nhưng quả thật không có ai đáng yêu như A Cẩn. Cho nên dù không thể tự gánh vác đại tiểu tiện, Hoàng Đế cũng cảm thấy tôn nữ này rất tốt.
"A Cẩn còn nhỏ như vậy, để con bé tiến cung ở một thời gian, con có chắc lão lục và tức phụ của nó đồng ý không?" Hoàng Đế làm bộ làm tịch nhìn Phó Thời Hàn, tiểu thiến niên không kiêu ngạo không siểm nịnh: "Thế nên mới cần hoàng gia gia đó!"
"Ha ha ha, tiểu tử con thật là. Không biết con và A Cẩn có duyên phận thế nào mà lại thích con bé như thế."
Hoàng Đế hỏi cũng không nghiêm túc, chỉ là đùa giỡn. Nhưng Thời Hàn lại trả lời rất nghiêm túc: "Thật ra, duyên phận giữa người và người rất khó nói. Con cảm thấy A Cẩn cố tình làm như vậy, muội ấy làm vì con."
Hoàng Đế khẽ giật mình, lập tức mỉm cười nói: "Nếu đã vậy, trẫm sẽ giúp con thực hiện mong muốn." Thấy gương mặt hớn hở của Thời Hàn, ông khẽ thở dài, nói cho cùng, Thời Hàn cũng chỉ là một đứa bé mà thôi. Hắn trở thành một người như ngày hôm nay, tuy không thể nói là Phó gia sai, nhưng thật ra bọn họ cũng chiếm phần lớn nguyên nhân. Đến hành vi vô thức của em bé mà cũng tưởng tượng được ra nhiều như vậy, không thể không nói thật ra Thời Hàn vẫn rất oán hận Phó gia nhỉ? Người người đều không hiểu vì sao ông lại yêu chiều Thời Hàn như vậy, thậm chí còn nhiều hơn tôn nữ tôn tử của mình, nhưng không ai biết năm đó Phó phu nhân vốn không trúng độc!
Nghĩ đến đây, gương mặt Hoàng Đế vẫn không có biểu cảm gì, tiếp tục mỉm cười đánh cờ với Thời Hàn, trong lòng lại nhớ về chuyện năm đó. Năm đó quả thật có hạ độc, muội muội vừa ra đời của Phó Thời Hàn cũng thật sự trúng độc mà chết, nhưng mà hài tử sinh ra rồi tử vong cũng đã tiêu trừ độc tố trên người Phó phu nhân. Vì Thời Hàn không thể tiếp nhận chuyện mẫu thân trúng độc, muội muội bỏ mình, tổ mẫu bất công, thế nên hành động mới quyết liệt như thế. Nói là trúng độc chỉ còn nửa năm chẳng qua là vì bảo vệ Phó Thời Hàn, coi như đó là lí do thoái thác cho việc Phó Thời Hàn giết ch/ết di nương, ám sát tổ mẫu mà thôi. Đồng thời cũng là cái cớ để Phó phu nhân rời khỏi Phó tướng quân và Phó gia. Cố ý làm rối loạn trình tự trong đó chẳng qua là vì muốn cho hành động của Phó Thời Hàn đừng quá đột ngột!
Bà ấy không phải chỉ còn nửa năm, vì cứu giá mà chết, nếu như không phải cứu giá, bà ấy sẽ sống thật dài thật lâu. Nhớ lại cảnh Lê Tịch trước khi chết, Hoàng Đế cảm thấy rất khổ sở. Có lẽ, chăm sóc tốt cho Phó Thời Hàn là chuyện duy nhất là ông có thể làm vì nữ tử ấy. Người đời cứ đồn bọn họ có tư tình, nhưng ai có thể biết sự thật là cùng chung chí hướng, hoàn toàn không liên quan đến tư tình nam nữ chứ.
"Tiểu A Cẩn tiến cung thì ai sẽ chăm sóc đây?" Đột nhiên Hoàng Đế nghĩ đến vấn đề này.