Thẩm phủ, nhà mẹ đẻ của Lục Vương phi - Thẩm Mỹ Phù.
A Cẩn ngồi trên giường, nhớ lại chuyện xảy ra hôm qua. Lâm ma ma vội vàng bước vào, thì ra là Thẩm lão phu nhân đã đi, nói cách khác, mẫu thân của mẫu thân nàng đã qua đời. A Cẩn còn chưa kịp phản ứng thì đã được ôm đi, nàng còn quá nhỏ, không hợp với những trường hợp thế này. Từ khi A Cẩn xuyên không đến nay thì chưa gặp ngoại tổ mẫu của mình, nghe lão nhân đi, lại thấy dáng vẻ chua xót rơi lệ của mẫu thân thì nàng cũng khó chịu theo. Tuy nàng không phải là Triệu Cẩn thật, nhưng cơ thể này có quan hệ thân duyên với họ, nàng không thể khống chế khổ sở trong lòng!
A Bích ở lại chăm sóc nàng cũng đỏ hốc mắt. Nha hoàn trong phòng này năm đó đều tới từ Thẩm phủ, con người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình được.
A Bình hình như cũng vừa khóc lớn một lần, nàng ngồi trên giường nói: "Đáng thương lão phu nhân, một người tốt như thế mà trước khi qua đời cũng không thể gặp đại thiếu gia và Vương phi lần cuối."
Đại thiếu gia này chính là huynh trưởng của Lục Vương phi, cữu cữu của A Cẩn, Tổng đốc Lưỡng Giang - Thẩm Nghị. Lần đầu tiên A Cẩn nghe nói đến cữu cữu, hơi nghiêng đầu. A Bình thấy dáng vẻ tò mò của nàng thì nở nụ cười trông còn khó coi hơn khóc. A Cẩn lặng lẽ nắm tay nàng, A Bình thấy tiểu Quận chúa tri kỷ thế này thì nói với A Bích: "A Bích tỷ tỷ, tỷ xem tiểu Quận chúa đáng thương biết bao, còn chưa được gặp ngoại tổ mẫu và cữu cữu của mình đâu! Lão phu nhân đi, tiện nhân kia chắc sẽ đắc thế."
A Bích lắc đầu: "Đừng nói những thứ này trước mặt tiểu Quận chúa. Tiểu Quận chúa rất thông minh, có lẽ sẽ nghe hiểu."
A Bình oán hận, nói: "Nếu không phải vì đồ tiện nhân kia, sao Vương phi lại gả vào Lục Vương phủ này được?"
"A Bình!" A Bích nghiêm giọng.
A Bình quay mặt sang chỗ khác, lau nước mắt: "A Bích tỷ tỷ, muội chỉ khổ sở thôi."
"Đương nhiên ta hiểu, nhưng chúng ta không thể để cho người ngoài nhìn ra manh mối, không biết có bao nhiêu người đang chờ để chế giễu đây!" A Bích nghiêm túc nói.
A Bình gật đầu: "Muội hiểu."
Mọi người đang nói chuyện thì nghe quản sự vội vàng đến bẩm: "A Bích cô nương, sương phòng tây viện đang bốc cháy, Lâm ma ma và Vương quản gia đều không có mặt, ngài đến xem một chút đi."
Theo lý mà nói, chuyện này không nên tìm đến chỗ A Bích, nhưng mọi chuyện của hậu viện đều do Lâm ma ma bên cạnh Vương phi xử lí. Hôm nay Lâm ma ma không ở đây nên đành tìm A Bích, cho dù thế nào thì nàng cũng là đại nha hoàn bên cạnh Lục Vương phi, đương nhiên khác với người ngoài. A Bích do dự một lát, dặn dò mọi người chăm sóc tiểu Quận chúa cho tốt rồi đi ra ngoài.
Chỉ trong chốc lát, lại có chuyện khác tìm đến. Đợi đến khi A Cẩn kịp phản ứng thì thấy nha hoàn tâm phúc trong phòng đều bị dẫn ra ngoài. Nàng hơi không hiểu nhưng lập tức thấy cảnh giác.
"Tiểu Quận chúa ở trong phòng sao." Giọng nói một nữ truyền đến.
A Cẩn không nhận ra giọng nói này, không hiểu được, nàng hơi hoảng hốt, liên tục bò đến cạnh màn cửa. A Cẩn vùi sau màn cửa, trốn đi!
Bên ngoài lại nói gì đó nàng không nghe được thì đã nghe tiếng nữ tử bước vào. Nữ tử kia thấy không có ai thì lập tức nghiêm nghị: "Sao tiểu Quận chúa lại không ở đây!"
Giọng nói của nha hoàn truyền đến: "Rõ ràng vừa rồi còn ở đó mà. Không lẽ bọn họ biết là chúng ta cố ý dẫn người đi." Nghe như thế, nhịp tim A Cẩn chậm nửa nhịp, nàng nắm chặt tay, có phần không biết làm sao. Bây giờ nàng là một đứa bé, cho dù hiểu tất cả nhưng cũng không có sức lực phản kháng, bây giờ nàng chỉ cầu mong không có ai phát hiện ra nàng.
"Có lẽ tiểu Quận chúa bò đi đâu đó? Bây giờ nàng rất hoạt bát." Giọng nói của nha hoàn lại truyền đến, ả ta nhìn bốn phía, dịu dàng: "Tiểu Quận chúa... tiểu Quận chúa đến ăn canh trứng gà nào!"
A Cẩn không dám động đậy chút nào, sợ mình bị phát hiện, càng sợ bọn họ sẽ làm gì mình.
"Tìm đi, chắc chắn phải ở trong phòng." Giọng nói của nữ tử kia lại truyền đến. Chỗ trong phòng không lớn, mà A Cẩn lại vừa mới biết đi, có lẽ các nàng vừa nhìn một cái đã phát hiện bóng dáng nhỏ bé sau màn cửa. Khi A Cẩn đang thấp thỏm thì màn cửa bị người ta kéo ra, nàng "oa" một tiếng khóc to! Lúc này đây, nàng cực kì hi vọng A Bích mau chóng trở lại cứu nàng!
Cơ thể bị đánh vài cái, A Cẩn lại khóc đáng thương hơn, nữ tử kia ngoan độc nói: "Khóc cái gì mà khóc! Khóc chết mày!" Nói rồi, ả ta kéo gối đầu qua đè lên mặt A Cẩn. A Cẩn vừa bị đè đã cảm thấy rất khó để hô hấp! Hu hu, vì sao muốn giết nàng, vì sao! Nàng ra sức chống cự, nhưng dù sao cũng chỉ là một nhóc tỳ, làm gì có sức để phản kháng. Nàng chỉ có thể vung vẩy tay nhỏ liên tục, A Cẩn không phát ra được âm thanh, lại cảm thấy không khí càng ngày càng ít, ma ma, ma ma tới cứu tiểu A Cẩn, mau tới cứu con...
"Con nhóc chết tiệt này dám phản kháng. Xem tao có làm mày ngạt chết không!" Giọng nói của nữ tử kia rất ác độc.
Khi A Cẩn sắp hôn mê thì nghe hét "á" của nha hoàn kia, rồi trọng lực đang đè lấy nàng biến mất. Nữ tử đè nàng cũng hét thảm một tiếng, gối đầu được lấy đi, A Cẩn nhìn thấy gương mặt lạnh băng của Thời Hàn, hốc mắt đỏ lên. Hắn ôm nàng vào trong ngực, dùng sức lay nàng: "A Cẩn, tiểu A Cẩn, muội đừng chết..."
A Cẩn được cứu, lại gặp được Thời Hàn thì lập tức ôm cổ hắn, oa oa khóc lớn: "Hàn… Hàn… ca ca… hu hu… ca ca..."
Thời Hàn trông còn kích động hơn A Cẩn, hắn lắc lư A Cẩn liên tục: "Không sao, không sao cả, A Cẩn của ta không sao. Không có chuyện gì hết, Hàn ca ca tới cứu A Cẩn rồi."
A Cẩn ấm ức ghê gớm, nàng không hiểu vì sao lại có người muốn giết nàng, nàng chỉ là một đứa bé vô hại, thậm chí nàng còn chưa từng làm chuyện gì xấu, sao lại có người muốn giết nàng chứ. Nghĩ tới việc mình xuyên không, A Cẩn nghĩ có phải là do đứa bé ngoan thật sự đã bị người ta hại chết, vì bé ấy đã bị người ta hại chết nên mình mới có cơ hội xuyên tới hay không. Nghĩ như vậy nàng lại càng sợ mất mật, A Cẩn chu môi, khóc vô cùng đáng thương.
Thời Hàn thấy nàng khóc đáng thương như thế thì cảm thấy tim co thắt đau đớn. Dường như hắn trở lại bốn năm trước, trở lại cái lúc muội muội mình vừa mới ra đời kia, gương mặt nhỏ của nàng xanh mét, gọi thế nào cũng không tỉnh, mà mẫu thân hắn thì khóc đến tê tâm liệt phế! Cảm thấy dường như lại về lúc ấy, cả người Thời Hàn đều run lên.
Hắn sợ hãi ôm nàng vào lòng, không ngừng nỉ non: "A Cẩn sẽ không chết, nhất định A Cẩn sẽ không chết. Không có ai có thể tổn thương A Cẩn, không có ai!" Dường như nghĩ đến gì đó, Thời Hàn tranh thủ đặt A Cẩn xuống, cởi qu/ần áo nàng ra kiểm tra cẩn thận. Nhìn dấu tay đỏ hồng sau lưng nàng, ánh mắt lạnh lùng của hắn lại càng điên cuồng, hắn quay đầu nhìn hai tỳ nữ đã bị đánh bất tỉnh trên mặt đất, mặt lạnh như băng!