Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

Chương 47



Lục Vương phi dẫn bọn nhỏ tiến cung, nghĩ ba hài tử đã ba năm chưa vào cung, bà dặn dò: "Các con phải biểu hiện cho tốt."

Oánh Nguyệt chọt chọt búp bê vải nhỏ trong tay, nói: "Chúng con cũng đâu phải tiểu hài tử, mẫu thân yên tâm đi. Hơn nữa, cho dù con và ca ca biểu hiện không tốt, chúng ta còn có muội muội mà. Muội muội chân chó nhất!"

Ngươi coi câu này xem, khiến nàng thương tâm biết bao. A Cẩn khẽ chọc eo Oánh Nguyệt, Oánh Nguyệt á một tiếng, né sang một bên, trợn mắt: "Sao muội muội có thể đánh lén bất ngờ như thế, đúng là một hài tử hư."

Lục Vương phi cốc mỗi đứa một cái, trách mắng: "Hai đứa các con đừng có quậy chuyện cho ta, thành thật chút đi, đây là trên kiệu, không phải trong nhà. Cho dù trong nhà cũng không thể làm như vậy, các con cũng không phải con nít ba tuổi, quy củ chút. Nếu như vào cung vẫn không hiểu chuyện như thế, sợ là sẽ gặp rắc rối." Mấy năm nay, tuổi lớn dần, tính cách thiên gia cũng càng khó dò. Nghĩ cũng phải, dù sao người cũng sẽ có lúc rời đi, mà mấy hài tử đều đang thành niên, ai cũng muốn hoàng vị, đương nhiên người lên ngôi sẽ mang khúc mắc đối với chuyện này. Nếu không, sao thiên gia lại càng ôn hòa với Lục Vương gia. Dù sao, đứa con trai này là người khó leo lên được hoàng vị nhất, cũng là người không ngấp nghé hoàng vị. Thế nên mới nói, có đôi khi có mất thì tất có được.

A Cẩn phiền muộn nói: "Người ta vẫn là một nhóc tỳ bốn tuổi rưỡi nha!"

"Tuổi mụ của con đã là năm tuổi." Lục Vương phi yên lặng khinh bỉ, nghĩ một chút rồi nói: "Tuy trước kia Ngu Quý phi rất thích con, nhưng dù sao cũng là chuyện của mấy năm trước. Bây giờ như thế nào còn chưa biết, con cũng đừng phóng mấy cái đức hạnh giống trong nhà ra, biết chưa?"

A Cẩn bó tay rồi, nàng ngoan ngoan lắm mà, sao mẫu thân nàng lại không yên lòng như thế chứ! Nàng vỗ vỗ ngực nhỏ của mình giống như cam đoan, A Cẩn son sắt thề: "Mẫu thân yên tâm đi, con ngoan nhất. Người gặp người thích hoa gặp hoa nở là để miêu tả con, chính là con, là lá la! Đương nhiên rồi, mấy năm nay ngài không ở bên cạnh con, không yên lòng một chút cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng mà ngài hỏi ca ca đi, có phải con là người hiểu chuyện nhất không? Con sẽ không gây chuyện đâu."

Lục Vương phi thấy gương mặt nhỏ đầy thịt của tiểu khuê nữ nhà mình khẽ hếch lên, chợt nở nụ cười: "Đừng cho rằng ta không biết con tinh nghịch ghê gớm thế nào."

A Cẩn đang muốn cãi lại thì nghe Lục Vương phi nói tiếp: "Con cho rằng ta không có người ở biệt viện à?"

A Cẩn lập tức ỉu xìu, được thôi, nàng không ngoan, nàng nghịch ngợm nhất! Nhưng mà… hài tử nên tinh nghịch chút nha, nếu trưởng thành quá mức, bị người ta nhìn ra sơ hở thì phải xử lí làm sao. Phải biết nàng chính là người xuyên không, đôi lúc có những hành động hay câu nói giống người lớn là chuyện không tránh được, thế nên chỉ có thể bù lại bằng hành vi. Chậc chậc, mẫu thân thật sự không hiểu gian khổ của nàng.

Nhưng mà… A Cẩn không lo lắng người khác nhìn ra sự khác thường của nàng, nàng cũng không được tính là tiểu cô nương đặc biệt nha. Nói đến người trưởng thành sớm lại kì lạ, Phó Thời Hàn dám nhận thứ hai, có ai dám nhận thứ nhất chứ? Đúng là ha hả nha! Thế nên nàng mới không lo lắng chút nào á!

Nhớ lại cuộc nói chuyện với A Bích tối qua, A Cẩn cảm thán thật ra thằng nhóc Phó Thời Hàn vẫn rất biết thu mua lòng người. Ngươi xem, ít ra A Bích cho rằng Phó Thời Hàn là người tốt, là một ca ca tốt toàn tâm toàn ý chăm sóc mình. Đương nhiên, chuyện đó là thật, nhưng có thể khiến người ta khắc sâu ấn tượng như vậy, Phó Thời Hàn cũng làm rất nhiều chuyện.

A Cẩn suy nghĩ lung tung, rất nhanh đã tiến vào cung. So với ba năm trước, nơi đây không có thay đổi gì lớn, chẳng mấy chốc, đoàn người đã theo Lục Vương phi đi vào tẩm cung của Ngu Quý phi. Tuy Ngu Quý phi đã không gặp A Cẩn ba năm, nhưng lại khắc sâu ấn tượng với dáng vẻ của nha đầu này, sau khi mọi người thỉnh an xong, Ngu Quý phi mỉm cười nói: "Ban ngồi." Bà quan sát tiểu cô nương nhỏ nhất đang cột tóc hai búi, tiếp tục nói: "A Cẩn đã lớn thế này rồi, mau tới đây để bản cung nhìn một cái. Lần trước bản cung gặp con, A Cẩn vẫn là một bé con đấy! Mới chớp mắt một cái đã lớn thế này, mẫu thân con thật là, một hài tử nhỏ như vậy lại để ở biệt viện, cho một đại nam nhân chăm sóc. Thẩm Nghị đâu phải là người chăm sóc tốt hài tử chứ."

Lục Vương phi cười tủm tỉm, nói: "Con cũng chỉ muốn hài tử tiếp xúc với ca ca nhiều một chút, có lẽ huynh ấy sẽ suy nghĩ lại chuyện lập gia đình. Ai ngờ ca ca lại đầu gỗ như vậy, vẫn không lay động chút nào. Đương nhiên là do tiểu A Cẩn nhà con không ngoan, thế nên mới khiến ca ca sợ tương lai thành thân sẽ có con cái."

A Cẩn thầm đen mặt, nhưng vẫn đi đến bên cạnh Ngu Quý phi. Nàng cầm tay Ngu Quý phi như rất thân quen, lầm bầm: "Mẫu thân sắp xếp con, mệnh con thật là khổ."

"Phì!" Ngu Quý phi không nhịn được, lập tức bật cười: "Ui cha, con nhóc con lại biết nói mệnh con thật khổ, mệnh con khổ cái gì. Hay là thế này đi, mẫu thân đã không thích con như vậy, con vào cung ở với bản cung, thế nào?"

A Cẩn thấy Ngu Quý phi đang đùa với nàng, lập tức ôm cổ bà: "Quá tốt rồi!"

Hành động như thế khiến người ta nhìn mà buồn cười, lão ma ma bên cạnh Ngu Quý phi cũng cười, chen vào: "Quận chúa Gia Hòa vẫn giống như lúc còn bé. Lão nô nhớ rõ lúc nhỏ tiểu Quận chúa cũng thích ôm cổ Quý phi nương nương nhất."

Ngu Quý phi nhớ lại quá khứ, sắc mặt lại càng ôn hòa: "Còn không phải sao. Quả nhiên ba tuổi đã thấy, lúc còn bé là đứa thông minh đáng yêu lại biết chọc cười người khác, bây giờ vẫn là như thế."

A Cẩn được tán dương, cái đuôi lập tức giương lên. Nàng đắc ý nói: "Con thông minh nhất. Ha ha ha!"

Nàng đắc ý như thế khiến mấy người Ngu Quý phi sửng sốt trong chốc lát. Lục Vương phi không nhịn được, che kín mặt mình: "Đứa nhỏ này… thật không đàng hoàng."

"Trẫm lại cảm thấy A Cẩn vẫn ngây thơ đơn thuần như lúc trước. A Cẩn, đến chỗ hoàng gia gia, để hoàng gia gia nhìn xem con cao bao nhiêu rồi." Hoàng Đế đến nhưng cũng không thông báo. Ông sải bước vào cửa, liếc nhìn con nhóc đang chống nạnh cười kia.

Mấy người Lục Vương phi vội vàng thỉnh an, Hoàng Đế không để ý, vung tay: "Đứng lên đi. A Cẩn, đến đây nào."

A Cẩn vui vẻ chân chó chạy đến. Phải biết rằng kĩ năng ôm đùi của nàng không cần tu luyện cũng đạt tới cảnh giới cao nhất!

"Hoàng gia gia!" Gương mặt nhỏ ngước lên, ngọt ngào gọi.

Hoàng Đế bế nàng lên: "Cái tên Thẩm Nghị này đương nhiên khắt khe, nghiêm khắc với A Cẩn. Có đứa nhỏ nào giống như A Cẩn không, không phải đều mập mạp tròn tròn sao?"

A Cẩn vội vàng nói: "Không đâu! Cữu cữu không có bạc đãi con, con không muốn biến thành bé mập. Con là đẹp nhất nha!" Nói rồi, nàng khẽ hếch cằm, tay nhỏ đặt dưới cằm tạo hình bông hoa.

Đám người Hoàng Đế cười vang, A Cẩn lập tức cảm thấy động tác của mình có hơi mắc cỡ, nhưng mà, đây không phải bán manh à? Mọi người không mua thì thôi, sao lại cười ta chứ!

Nàng chần chừ hỏi: "Khó coi ạ?"

Hoàng Đế nhéo nhéo gương mặt nhỏ của nàng: "Đẹp lắm, tiểu tôn nữ của trẫm sao lại có thể không đẹp được. A Cẩn đúng là một bé con ngoan ngoãn."

A Cẩn lại được khen, nàng vui mừng hớn hở: "Mọi người đều nói như thế mà! Quả nhiên mọi người đều là người thích nói thật."

Hoàng Đế lại cười to, ông ngồi xuống ghế trên cùng, đặt A Cẩn lên chân: "A Cẩn ở trong cung mấy ngày, ở chơi với hoàng gia gia và Quý phi đi."

A Cẩn nhìn về phía mẫu thân nhà mình, Lục Vương phi thấy nàng trông mong nhìn mình, cố ý bày ra vẻ khó xử: "Hình như A Cẩn không muốn đâu!" Bà nói như thế cũng là vì biết Hoàng Đế sẽ không trách tội, chỉ cảm thấy là một câu đùa thú vị. Người lớn tuổi, lại càng thích mọi người như thế, ở trước mặt Hoàng Đế và Ngu Quý phi, Lục Vương phi luôn biểu hiện cực tốt.

A Cẩn vội vàng: "Ai nói, con rất thích!" Tuy rời khỏi mẫu thân không dễ chịu, nhưng ở trong cung thì có thể ôm đùi. Nàng biểu hiện tốt một chút, thì cả Vương phủ bọn họ lẫn người nhà nàng đều có chỗ cực tốt!

Nàng phản bác quá nhanh, chọc cho Lục vương phi cảm thán: "Con nhóc con thích chơi bời, tương lai không lấy về được thì làm sao mới tốt đây."

Hoàng Đế nhéo nhéo mặt A Cẩn, nói: "Tôn nữ ngoan của trẫm thích chơi bời thì lại thế nào. A Cẩn ở trong cung thêm một đoạn thời gian, để Thời Hàn ca ca của con cũng vào cung ở, hai người các con ở chơi với trẫm."

A Cẩn nhăn nhó, nàng vươn tay, do dự hỏi: "Nhưng nếu Phó Thời Hàn tiến cung, con sẽ không muốn ở lại lắm đâu." Ngươi xem, làm đứa bé có chỗ tốt đó là có thể bán manh + nói thoải mái nha!

Hoàng Đế vỗ mông nhỏ nàng một cái, bảo: "Đứa nhỏ con, Thời Hàn đối tốt với con như vậy, nơi nơi chăm sóc cho con, lại càng cứu tính mạng của con. Con lại không thích thằng bé như thế, quả nhiên là sói con mắt trắng."

A Cẩn phản bác: "Con không có, con đâu có không thích huynh ấy." Giọng nàng nhỏ dần, lẩm bẩm: "Nhưng tính huynh ấy thay đổi liên tục, con cảm thấy áp lực rất lớn nha!" Nghĩ đến gì đó, A Cẩn đột nhiên ngẩng đầu, mở to mắt, níu níu ống tay áo Hoàng Đế làm nũng: "Hoàng gia gia, ngài tuyệt đối đừng nói cho Phó Thời Hàn nha. Nếu không huynh ấy sẽ tức giận, hu hu hu, nghĩ đến là không rét mà run đó!"

Hoàng Đế cười ha ha: "Còn nhỏ tuổi mà đã biết cụm từ không rét mà run này rồi."

A Cẩn lại ưỡn ngực: "Cữu cữu có dạy con."

Ngu Quý phi sờ đầu nàng, nói với Hoàng Đế: "Một nam tử độc thân như Thẩm tướng quân lại có thể chăm sóc A Cẩn cực kì tốt, hoạt bát sáng sủa, hiếm có."

Hoàng Đế gật đầu.

Lục Vương phi nắm chặt khăn tay, trong lòng mừng rỡ. Phải biết, từ xưa đến nay Ngu Quý phi chưa từng nhúng tay vào chuyện triều đình, hôm nay có thể nói tốt Thẩm Nghị cho bọn họ đã xem như một ân huệ lớn.

"Cữu cữu thì tốt chỗ nào chứ, tấm lòng mẫu thân sắp nát vì cữu cữu rồi." A Cẩn học theo giọng điệu của Lục Vương phi, nói: "Ta lo cho cữu cữu các con nhất, lớn tuổi như thế mà còn chưa cưới vợ, làm sao mà tốt được. Mẫu thân ta đã không còn, nếu như người làm muội muội như ta còn không chịu tính toán thay huynh ấy, tương lai làm sao đối mặt với ngoại tổ mẫu các con dưới suối vàng."

Lục Vương phi xấu hổ, suýt chút nữa đã chui xuống gầm ghế.

Hoàng Đế cười khẽ nhìn về phía lục nhi tức rồi nhìn sang A Cẩn, thấy tiểu cô nương đang cười hì hì, gương mặt nhỏ mềm mềm trắng nõn. Ông chọt một cái, nói: "Nói như vẹt." Nói rồi, ông nói với Lục Vương phi: "Có một số chuyện không nên nói trước mặt hài tử. Bị con bé bán rồi đó?"

A Cẩn giải thích: "Con nói thật mà, sao lại là bán được. Con cũng biết từ bán, đây không phải là một từ tốt."

"Con còn biết đây không phải từ tốt. Vậy con nói xem, cữu cữu còn dạy con cái gì nữa?" Hoàng Đế hỏi.

A Cẩn lại chọt chọt hai ngón tay vào nhau: "... Hình như… hết rồi!" Nàng suy nghĩ một lúc lâu mới bĩu môi, giảo biện: "Con còn nhỏ như thế, sao phải học nhiều thứ vậy chứ!"

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

(Tối qua hậu đài bị lỗi, không thể thêm cái phiên ngoại nhỏ này, hôm nay bổ sung)

Ngày hội Nguyên tiêu, A Cẩn bưng chén chè trôi nước nóng hầm hập bước vào. Thời Hàn đắc ý nhìn cô vợ trẻ tương lai toàn năng của mình, nếm thử một miếng, lập tức quýnh... "A Cẩn, đây là nhân gì thế?"

A Cẩn cười rạng rỡ: "Có ngon không? Có khâu nhục đó! Còn có trứng gà với rau hẹ! Thịt băm Hồi Hương! Sợi gừng với đường cát! Tỏi giã phỉ thúy! Huynh mau nếm tiếp đi!"

Thời Hàn: … Ta chỉ mong chờ khẩu vị truyền thống như hạt mè đen thôi, không thương nổi loại nhân hắc ám đâ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.