Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

Chương 51



Lục Vương gia lại bị cấm túc, nhưng mà tin tức Tứ Vương gia thích nam phong lại lan truyền nhanh chóng. Hoàng Đế quả thật hận đến nghiến răng nghiến lợi mà không thể làm gì, bây giờ cho dù Tứ Vương phi có "chết bệnh" cũng không thể để cho cô nương nhà họ Ngu gả vào Tứ Vương phủ, nếu không quá khó coi. Làm thế tương đương với tát vào mặt nhà họ Ngu, chuyện không phù hợp thế này, Hoàng Đế sẽ không làm. Hơn nữa Tứ Vương phi còn chưa thể chết bệnh, nếu như đột nhiên chết bệnh, có lẽ mọi người lại càng suy đoán nhiều hơn. Dù sao tin tức đoạn tụ vừa mới truyền ra Tứ Vương phi đã chết, khó tránh có người cảm thấy bị diệt khẩu.

Chuyện này lập tức chuyển thành chỗ có lợi cho bọn họ, mỗi ngày A Cẩn đều cười khanh khách, cảm thấy mình đúng là thần trợ công. Thế này thì nàng sẽ có đầy đủ thời gian để Thời Hàn ca ca khuyên cữu cữu rồi!

Thẩm Nghị không biết được những suy tính của cháu gái mình, mỗi ngày đều bận rộn công vụ, chỉ coi chuyện của mấy Hoàng tử kia là trò cười. Mà mấy hôm nay Tứ Vương gia cũng hiếm khi ra ngoài, tuy ông ta nói là mình không có vấn đề, nhưng tin đồn đã truyền ra ngoài, tạo thành hậu quả khó loại bỏ.

Nhị Vương phủ.

Nhị Vương gia đang bàn bạc với Tam Vương gia, hai người nói về những chuyện gần đây, đều không nhịn được nở nụ cười. Tam Vương gia nói: "Lão lục đã làm được một chuyện tốt, nếu như Ngu tiểu thư gả vào Tứ Vương phủ, dù sao chúng ta cũng khó xử."

Nhị Vương gia không giấu nổi ý cười: "Cũng chỉ có tên ngốc như đệ ấy mới có thể làm ra chuyện mà không để lại hậu quả, nhưng có lẽ cũng chỉ có đệ ấy là không bị phụ hoàng xử lí thật. Nếu như là ta hoặc đệ thì sẽ không bị xử phạt nhẹ nhàng vậy đâu."

Tam Vương gia nói: "Còn không phải sao, xem ra quy củ quá mức cũng không phải là chuyện tốt. Đi lệch một bước sẽ khó mà cân nhắc, ngược lại như lão lục lại rất tốt, mọi người đã quen với thói không ra gì của đệ ấy, làm gì cũng không khiến người ta giật mình. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ năm đó đệ không nên gò bó theo khuôn phép."

Nhị Vương gia cười lắc đầu: "Sao đệ có thể làm được những chuyện như đệ ấy được."

"Cốc cốc", tiếng gõ cửa vang lên, Nhị Vương gia ngẩng đầu: "Vương phi!"

Nhị Vương phi cười duyên dáng: "Không còn sớm nữa! Tam đệ, nhị tẩu cần phải đuổi người rồi. Mấy ngày gần đây nhị ca đệ cực kì bận rộn, bệnh thương hàn còn chưa khỏi, ta không nỡ để ngài ấy vất vả như thế."

Tam Vương gia thức thời đứng dậy cáo từ, hai phu thê Nhị Vương gia tiễn người ra ngoài. Nhị Vương phi thấy bốn bề vắng lặng thì khoác tay Nhị Vương gia: "Tướng công, thiếp thân đã chuẩn bị nước tắm, không biết tướng công có muốn tắm với thiếp thân không?" Nói rồi bà chớp mắt cười.

Nhị Vương gia dùng một tay ôm lấy người, kề sát tai bà: "Đương nhiên là… cực kì tốt!"

Hai phu thê ân ái, sau khi thân mật tắm rửa xong, Nhị Vương phi dựa vào ngực Nhị Vương gia, nói: "Tướng công, ngày mai lục đệ muội sẽ đến thăm phủ. Ngài cảm thấy còn có chuyện gì cần căn dặn lục đệ muội không?"

Nhị Vương gia im lặng một lúc rồi nói: "Tất cả đều do nàng quyết định là được, đương nhiên ta tin tưởng năng lực của nàng. Chỉ là không ngờ, lục đệ muội trông nhát gan dịu dàng, thực tế lại có năng lực như thế, có thể chi phối hành vi của lão lục."

Tay nhỏ của Nhị Vương gia vẽ vài vòng trên ngực Nhị Vương gia, nói: "Con người của Mỹ Phù rất tốt. Lúc trước thiếp cũng đã nói, muội ấy là một người rất thông minh, có đôi khi một số chuyện đều là quan niệm mà thôi. Chẳng lẽ Vương gia thật cho rằng thiếp là một người không biết giữ miệng, không có tâm cơ như vẻ ngoài ư?"

Nhị Vương gia cười: "Người thật sự có tâm kế sẽ không nói mình như thế."

Nhị Vương phi cười yêu kiều: "Ngài cũng đâu phải người ngoài, ngài là tướng công của thiếp. Sao thiếp lại giả vờ giả vịt trước mặt ngài chứ. Hơn nữa, chuyện này vốn là vì nhà chúng ta, nếu như để cho Uyển Tâm gả cho lão tứ, cữu cữu sẽ buồn nôn chết mất. Nhưng mà cũng may, trong cung có dì và Thời Hàn, lại thêm Lục Vương phi giúp đỡ, chuyện này theo thiếp thấy là không được rồi."

Nhị Vương gia gật đầu: "Thời Hàn lặng lẽ lan truyền tin đồn đúng là không hề khiến phụ hoàng chú ý, nếu là ta chưa chắc đã được như thế. Đây có tính là Trường Giang sóng sau đè sóng trước không?"

Nhị Vương phi ngồi dậy, hơi ưu sầu: "Thiếp đã đồng ý với muội muội phải chăm sóc Thời Hàn cho thật tốt, nhưng bây giờ xem ra, thằng bé chẳng những không cần chúng ta chăm sóc mà lại giúp chúng ta nhiều hơn. Thiếp thật sự cảm thấy khó vượt qua khúc mắc trong lòng được, chúng ta đều không nhớ thằng bé cũng chỉ là một đứa nhỏ mà thôi."

Nhị Vương gia ôm bà vào ngực, nói: "Nàng đừng khổ sở, chỉ cần ngày nào chúng ta còn, Thời Hàn sẽ tốt thôi. Hơn nữa nàng có cảm thấy mấy năm nay Thời Hàn cũng trở nên thoải mái rất nhiều không? Tuy nhỏ đến mức không nhìn rõ, nhưng cũng có thể cảm nhận được sâu sắc. Thằng bé cực kì thích A Cẩn mà!" Nghĩ đến đứa bé vừa gặp lần đầu đã cực kì nhiệt tình với ông, Nhị Vương gia cảm thán: "Lâu rồi không gặp con bé, nhắc tới nhóc tỳ này là lại thấy hơi nhớ."

Nhị Vương phi cũng rất thích A Cẩn, bà đồng ý: "Thiếp cũng thế, ừm, hay là ngày mai sau khi thiếp gặp Mỹ Phù thì xin chỉ tiến cung đi. Hơi nhớ A Cẩn rồi, đi thăm con bé một cái cũng tốt."

Mà lúc này trong cung, A Cẩn hắt xì liên tục hai cái, nàng nói chắc chắn: "Có người đang mắng ta."

A Bích không hiểu: "Sao lại nói thế?"

A Cẩn bẻ ngón tay, nói: "Ngươi xem, hắt xì một cái tức là có người đang nhớ ngươi, hắt xì hai cái tức là có người đang mắng ngươi. Chẳng phải vừa nãy ta hắt xì hai cái sao?"

A Bích nghi ngờ hỏi: "Vậy nếu hắt xì ba cái thì sao?"

A Cẩn nói rất đương nhiên: "Vậy tức là ta bị bệnh thương hàn!"

A Bích bật cười: "Tiểu Quận chúa quậy quá."

A Cẩn vào cung như cá gặp nước, cực kì đắc ý, lại còn thường xuyên thu hoạch được đồ ban thưởng. Người nào đó học khảo cổ chỉ cần được đồ tốt sẽ cười cong mắt, Hoàng Đế và Ngu Quý phi đều rất thích thấy A Cẩn vui vẻ như thế, lại càng thỏa mãn với biểu cảm khi nhận được đồ tốt của nàng. Tóm lại, ban thưởng gần như là liên tục không ngừng!

A Cẩn nhận lễ vật đến mỏi tay, lại càng không muốn về nhà, có ăn có uống có lễ vật, thời gian này đúng thật là thần tiên. Đợi đến khi Lục Vương phi đến thăm nàng thì chỉ thấy nàng đang sống cực kì sa đọa, cả người mập lên một vòng nhỏ. Bà đen mặt nắn vuốt thịt mỡ trên bụng nhỏ của nàng, không để ý Nhị Vương phi cũng có mặt mà hỏi: "Có phải con lại ăn lúc nửa đêm không?"

A Cẩn cười hì hì: "Con đang tuổi lớn mà."

"Để ta nhìn hàm răng nhỏ của con xem."

A Cẩn nhăn nhó rụt người trốn sau lưng Nhị Vương phi: "Người thẳng thắn thế này có ổn không?"

Lục Vương phi cười lạnh: "Con còn biết mạnh miệng rồi?"

A Cẩn vội vàng: "Con không dám đâu! Con chỉ sợ hơi thở làm người ngạt thôi." Mặt viết đầy "con chỉ nghĩ cho người thôi", Nhị Vương phi nhìn Lục Vương phi vốn dịu dàng sắp nổi điên, không nhịn được nói với Ngu Quý phi: "Con thấy đúng là làm mẹ sẽ mạnh mẽ."

Ngu Quý phi mỉm cười gật đầu, không nói nhiều. Có thể trong vòng nửa tháng ngắn ngủi nuôi A Cẩn mập thêm một vòng, bà cảm thấy rất đắc ý.

"Mẫu thân, sao phụ thân lại không đến thăm con?" A Cẩn "ngây thơ" hỏi.

Lục Vương phi liếc nàng, người ngoài không biết, nhưng bà thừa hiểu suy tính của con nhóc này. Bà chậm rãi nói: "Mấy ngày nay phụ vương con ở trong phủ đọc sách, không có thời gian."

A Cẩn… đọc sách! Há há! Mẫu thân, người có thể nói dối giả tạo hơn nữa không?

"Phụ thân mà biết đọc sách thì heo mẹ cũng biết leo cây." A Cẩn nhỏ giọng lầm bầm, người khác không nghe được, nhưng Nhị Vương phi cách nàng gần nhất lại nghe thấy, dù sao bàn tay nhỏ của nàng còn đang nắm vạt áo người ta kìa. Nhị Vương phi không nhịn được lập tức phì ra! A Cẩn lùi lại mấy bước, đến bên cạnh Ngu Quý phi: "Mỹ nhân hắt xì nhìn cũng đẹp nữa."

Đẹp thì đẹp, nhưng nàng cũng không muốn mình bị phun đầy mặt. À… đợi đã, mẫu thân nàng đến, đúng rồi, nàng còn có chuyện quan trọng hơn. A Cẩn ho khan vài cái rồi nhìn mẫu thân nhà mình, nói: "Mẫu thân."

Lục Vương phi cực kì cạn lời với nhóc tỳ này, hỏi: "Gọi ta làm gì?"

A Cẩn nói lớn: "Cách đây mấy ngày con nhìn thấy một đại mỹ nhân trong cung, chính là cháu gái của Quý phi nương nương, rất là đẹp luôn! Con người cũng rất dịu dàng, giống như tiên nữ vậy."

Lục Vương phi: "..."

"Sao người lại ngốc như thế, con nói là, mất cơ hội này sẽ không còn cơ hội nào nữa, phải nhanh chóng nói cữu cữu cầu hôn nha. Người tốt như thế bị người khác đoạt đi thì làm sao đây, ai cũng thích mỹ nhân hết! Không biết một nhà có con gái thì vạn nhà cầu sao? Chúng ta không ra tay sớm một chút thì sẽ bị người ta tiệt hồ* đấy." A Cẩn thật sự đau lòng nhức óc.

*Tiệt hồ: Một thuật ngữ trong mạt chược, có nghĩa là bạn và nhà cái cùng thắng, nhưng dựa theo quy tắc, chỉ có thể coi là nhà cái thắng. Sau này, nó được dùng để với nghĩa sẽ bị người ta chiếm trước.

"Tiệt hồ?..." Lục Vương phi lặng lẽ nhìn Ngu Quý phi, Ngu Quý phi cũng đang buồn bực, bà nhìn Lục Vương phi. Lục Vương phi phát hiện làm thế thì không tốt cho lắm, vội vàng cúi đầu, ai lại đánh mạt chược trước mặt nhóc tỳ nhà mình thế, thật là...

Mà Ngu Quý phi lại nghĩ là tức phụ của lão lục thế mà lại đánh mạt chược trước mặt nhóc tỳ, đây là chuyện gì thế! Không thể không nói, hiểu lầm rất lớn!

"Mẫu thân!" A Cẩn thấy ánh mắt trốn tránh của mọi người, nói lớn hơn!

Lúc này Lục Vương phi mới phản ứng lại, thấy biểu cảm của Ngu Quý phi cũng không có vẻ gì là không vui, bà lập tức nói: "Đương nhiên nếu thế thì tốt. Đợi ta hồi phủ sẽ nói với cữu cữu con." Bà không nhắc tới phụ thân mình, Ngu Quý phi cũng thế, ai lại không biết Thẩm đại nhân - phụ thân của Lục Vương phi - cực kì không ra hồn... Ừm, cùng loại với con rể ông ta. Chuyện như thế này vẫn nên để Thẩm Nghị tự dựa vào chính mình.

A Cẩn yên tâm vỗ tay: "Tốt quá đi."

"Cái gì mà tốt quá đi?" Hoàng Đế lại giá lâm, A Cẩn đã quen với việc hoàng gia gia đột nhiên xuất hiện, nàng cười hì hì thỉnh an. Đợi đến khi ngẩng đầu, hai mắt A Cẩn sáng long lanh, trâu đen lớn!

Không sai, Nhị Vương gia đến cùng với Hoàng Đế, A Cẩn xoa tay, tuy trai đẹp gái xinh trong hoàng cung nhiều, nhưng trai đẹp gái xinh cũng đâu phải minh tinh, không phải trâu đen lớn. Nàng giương mắt nhìn Nhị Vương gia, nghĩ thầm bây giờ mình đã năm tuổi, có thể cầu ôm một cái không?

Nhị Vương gia thấy tiểu cô nương đang phồng má nhìn mình, mỉm cười: "A Cẩn còn nhớ nhị bá phụ không? Lúc con còn bé, con rất thích ta đấy."

A Cẩn lập tức nói giòn tan: "Nhớ rõ, nhị bá phụ đẹp trai nhất!" Nàng bày ra biểu cảm a dua, gương mặt nhỏ nhắn viết rõ mấy chữ to: "Cầu! Ôm! Ôm!"

Nhị Vương gia không nhịn được mà nở nụ cười, ông cúi người, A Cẩn chạy tới giống như xe lửa nhỏ để ông ôm lấy, sau đó vừa lòng thỏa ý. Ai da, cảm giác được đại minh tinh ôm tốt quá đi, ha ha ha!

Hoàng Đế thấy A Cẩn được lão nhị ôm lấy thì cực kì chướng mắt, ông ho khan một tiếng: "A Cẩn, hoàng gia gia ôm con đi."

A Cẩn lập tức ôm cổ Nhị Vương gia, thề sống chết không buông tay, miệng nhỏ lại nói: "Hoàng gia gia đừng, cứ để nhị bá phụ ôm con đi. Con nặng như thế, không thể để cho người mệt mỏi được, để bá phụ ôm con. Nhị bá phụ là con của người, hẳn là nên chia sẻ một ít gánh nặng cho người chứ." Nói rất đường hoàng!

Hoàng Đế: "..."

Nhị Vương gia lại cảm thấy rất tuyệt! Con nhóc này thật ra ở một khía cạnh nào đó cũng rất giống lão lục!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.