"Lão phu nhân vừa nói gì?" Hạ Trọng Phương kinh ngạc vạn phần, gần đây
nàng không hề gặp riêng Quý Minh Xuân, về phần Quý Minh Xuân cãi nhau
với Trầm Ngọc Tiên, tuy nàng có nghe thấy, nhưng không liên quan gì đến
mình chứ?
Quý mẫu giật dây mành: "Không phải ngươi không muốn đại lang sống tốt, cố ý gây chuyện chứ gì, là ai hả?"
Thanh Trúc thấy hai người cãi nhau, cô muốn khuyên vài câu, đã bị Quý
mẫu lớn tiếng quát: "Chủ tử đang nói chuyện, ngươi không biết tránh đi
à?"
Thanh Trúc biết Hạ Trọng Phương là vợ trước Quý Minh Xuân, bây giờ lại
nghe phải những lời chói tai, thật không ổn lắm, nhưng vẫn cúi đầu lui
xuống.
"Lão phu nhân có chuyện gì thì từ từ nói, lớn tiếng như vậy, truyền ra
ngoài cũng không tốt. Vả lại hôm nay là sinh thần của Vương trạng
nguyên, người ở đây ầm ĩ, nếu người Vương gia biết thì sao, tóm lại là
nói nhỏ một chút." Hạ Trọng Phương thấy tư thế của Quý mẫu, nhất thời
bất đắc dĩ, hy vọng bà biết lợi hại mà yên tĩnh một chốc.
Quý mẫu nghe nàng nói, cũng hạ thấp giọng, nhưng giọng điệu vẫn ngang
ngược: "Ngươi vốn là nhớ thương Đại Lang, vì muốn nó hồi tâm chuyển ý,
không tiếc đến vương phủ làm nhũ nương, nếu không nhân duyên cũng không
đưa đẩy thành tiểu thư Giản phủ, suy cho cùng, mặc dù Đại Lang hưu
ngươi, nhưng ngươi chẳng ăn chút cay đắng nào cả, ngược lại còn trở
thành quý nữ kia kìa! Mà Đại Lang vốn hối hận vì đã hưu ngươi, muốn hồi
tâm, là chính ngươi không chịu đó thôi, không cam lòng đứng dưới quận
chúa, còn muốn trèo cao đấy. Nếu là như vậy, Đại Lang không cần phải xin lỗi ngươi. Bây giờ ngươi ở Vươngphủ và Giản phủ, hai đầu qua qua lại
lại, lợi cả hai bên, cần gì phải nhớ cừu hận ngày xưa, không cho Đại
Lang sống ngày an lành chứ?"
Hạ Trọng Phương hít sâu một hơi, bình ổn lửa giận trong người, cố gắng
kiềm chế không để mình ném ly trà trong tay, nàng chỉ nói: "Lão phu nhân nói ta không cho quận mã gia sống những ngày an lành, lúc nào cũng nhớ
thương hắn. Những lời vu khống thế này, phu nhân bảo ta làm sao trả lời
đây?"
Quý mẫu phun một ngụm nước bọt xuống nền gạch: "Còn giả bộ nữa à? Không
phải ngươi muốn Đại Lang luôn nhớ đến ngươi, khiến cho Đại Lang để lộ
trước mặt quận chúa, khiến quận chúa tức giận? Sau đó bảo quận chúa bẩm
lại với vương gia, muốn đuổi cả nhà chúng ta ra khỏi Vương phủ sao! Còn
nói ngươi không ghi hận cũ trong lòng, bây giờ mượn dịp trả thù chứ gì?"
Hạ Trọng Phương nắm chặt tay, ngẩng cao đầu: "Lão phu nhân, hiện giờ ta
là tiểu thư của Giản phủ, mặc dù thân phận không thể so với tiểu thư
chính thất như Thanh cô nương, nhưng cũng được coi là cành vàng lá ngọc, cần gì phải vì thù xưa mà chọc đến quận mã gia chứ? Vả lại gia phong
Giản phủ nghiêm cẩn, tuyệt đối không thể gây chuyện thị phi, nếu ta làm
như vậy, chẳng lẽ không sợ thái phó phu nhân biết được, thái phó phu
nhân sẽ nghiêm khắc dạy dỗ sao? Lại thêm, ta ở đây hơn một tháng, cũng
chưa từng gặp riêng quận mã gia, tại sao lại nói ta quyến rũ hắn? Lão
phu nhân nói chuyện phải biết cân nhắc chứ, nếu như chuyện ồn ào lên,
thanh danh của ta bị phá hủy, người Giản phủ muốn truy cứu, đến đây chất vấn người của Vương phủ. Chuyện mà không tốt, đừng bảo sao ta không đến vương phủ cho Vương gia uống sữa. Một khi vương gia đã ngã xuống, các
người còn cái gì?"
Lời nói của Hạ Trọng Phương có mềm có cứng, khiến cho Qúy mẫu cứng họng.
Quý mẫu nghe Hạ Trọng Phương nói, dáng vẻ hung hăng như lúc đầu không
còn nữa, bà lại mở miệng, giọng điệu ôn hòa hơn rất nhiều, bà ta thở
dài: "Phương nương, bây giờ con đã quý giá như vậy, sau này sẽ tìm được
một người chồng xứng đáng, chuyện cũ bỏ qua đi, đừng nên ghi hận! Nếu
Đại Lang có chỗ nào đắc tội với con, người mẹ già này thay nó nhận, con
tha thứ cho nó đi!" Nói xong liền đứng lên, thật muốn hạ lễ.
Hạ Trọng Phương đương nhiên không chịu lễ của bà, dìu bà đứng thẳng dậy, nàng nói: "Lão phu nhân ép buộc ta rồi!"
Quý mẫu được Hạ Trọng Phương đỡ, thuận thế cầm lấy tay nàng: "Phương nương, bỏ qua cho Đại Lang!"
Hạ Trọng Phương cười khổ trong lòng, không muốn dây dưa với Quý mẫu, vội vàng gật đầu: "Từ sớm, ta đã không còn hận quận mã gia, lão phu nhân
yên tâm đi!"
"Như thế là tốt rồi!" Quý mẫu nói xong, không vội đi, lại quan tâm đến
Hạ Trọng Phương, "Phương nương à, Giản phủ đã tìm được vị hôn phu cho
con chưa? Tuổi tác con cũng không còn nhỏ, không thể kéo dài thêm nữa,
kéo nữa là không ai muốn đâu."
Hạ Trọng Phương hận không thể kêu người vào đuổi Quý mẫu đi, nàng cố
gắng áp chế cảm xúc, đáp: "Hôn sự có trưởng bối làm chủ, ta cũng không
hỏi nhiều."
Quý mẫu sát lại gần nói: "Để lão bà tử xem, con vào vương phủ là trắc
phi cũng được đấy! Có muốn lão bà tử này nhắc đến trước mặt vương gia
không?"
Hạ Trọng Phương hơi siết chặt tay: "Tiểu thư Giản phủ, đều làm nương tử
chính thất, tổ phụ tổ mẫu nhất định sẽ không cho cháu gái mình đi làm
chi thứ hai của người ta đâu."
Quý mẫu nghe những lời này, bà hơi yên lòng, không đến Vương phủ làm
trắc phi, cái này được, cái này được! Chỉ sợ ngươi vào được, lại làm
loạn lên! Bà nghĩ vậy, trên mặt sắc ý, đứng lên cáo từ rồi đi.
Hạ Trọng Phương vẫn ngồi trên ghế, nhớ lại chuyện trước, nàng không nghĩ ra tại sao lúc trước mình có thể hầu hạ Qúy phụ Qúy mẫu ba năm trời.
Một lát sau Thanh Trúc đi vào, bưng trà cho Hạ Trọng Phương uống, thế
này mới hỏi: "Lão phu nhân nổi giận đùng đùng đi, có làm khó Hạ cô nương không?"
Hạ Trọng Phương đáp: "Chỉ là hiểu lầm nho nhỏ, đã giải thích rồi, không có việc gì."
Dù sao liên quan đến Quý Minh Xuân, Thanh Trúc cũng không tiện hỏi
nhiều, chải đầu cho Hạ Trọng Phương, hỏi thăm về yến hội trước, rồi giúp Hạ Trọng Phương đi ra ngoài.
Lúc này, Trầm Tử An cùng với Trầm Tử Trai và Vương Tinh Huy ở thư phòng, trình hai phong thư cho Trầm Tử Trai xem qua.
Trầm Tử Trai mở thư ra đọc, người viết là Trần ngự y đã cáo lão vì bệnh. Hắn xem thư xong, sắc mặt không khỏi đại biến, hỏi Trầm Tử An: "Lá thư
này ở đâu ra?"
Trầm Tử An nói: "Là Trần ngự y viết trước khi chết, người chôn dưới chậu hoa. Tháng trước phụ thân ta tìm được lá thư này, ông cho người điều
tra lại chuyện năm đó, tất nhiên là điều tra ra, năm đó, tứ vương gia đã mật lệnh cho Trần ngự y hạ độc trong thức ăn của ca ca. Một khi ca ca
phát độc, phụ thân ta đương nhiên là hiềm nghi lớn nhất, hoàng thượng
tất sẽ nghi kị phụ thân. Người lợi duy nhất, chính là tứ vương gia."
Trầm Tử Trai lật lại lá thư, thấy trong thư Trần ngự y nói rất rõ, năm
đó ông ta bị tứ vương gia uy hiếp, không thể không không ra tay hạ độc,
sau này áy náy, ông liền cáo lão hồi hương. Không ngờ tứ vương gia vẫn
không buông tha cho ông, cho người đuổi tận giết tuyệt. Mặc dù ông tránh được hai lần, nhưng biết không thể nào tránh khỏi kiếp thứ ba, ông còn
nói lá thư ông viết chôn dưới chậu hoa sau vườn, hy vọng sau này Tề
vương hoặc người của thái tử có thể tìm được, điều tra chân tướng vụ án
năm đó, tố giác bộ mặt âm hiểm của tứ vương gia.
Trầm Tử Trai lại đọc một phong thư khác, lá thư này kể rõ ông ta làm sao tiếp cận hắn, làm sao hạ độc hắn – rất rõ.
Đến khi Trầm Tử Trai xem thư xong, Trầm Tử An mới nói: "Ca ca bị bệnh
mấy năm nay, phu thân ta vẫn muốn tìm ra người thật sự hạ độc, để báo
thù cho ca ca, nhưng lần điều tra này mất đến mấy năm. Bây giờ bệnh của
ca ca đã ổn hơn, tiếc rằng Trần ngự y đã chết, chỉ với hai phong thư
này, không đủ để làm bằng chứng chứng tội Tứ vương gia. Lại thêm chuyện, bây giờ hoàng thượng rất tin vị cao nhân đắc đạo kia, mà vị cao nhân ấy lại là người của tứ vương gia. Nếu bây giờ ra vạch tội, chỉ sợ chứng cớ không đủ lại bị cắn ngược lại, mất nhiều hơn được.
Thật ra thì chỉ với hai phong thư, Trầm Tử Trai cũng không tin chuyện
này chắc chắn là do tứ vương gia làm. Nhưng hắn vẫn gật đầu, "Gần đây
Hoàng thượng luôn miệng nói muốn để tứ vương gia hồi kinh, thế cũng đủ
biết địa vị hiện giờ của tứ vương gia trong lòng hoàng thượng như thế
nào rồi. Nay chứng cớ không đủ, quả thật không nên trình lên, để tránh
bị cắn ngược lại, không thể tự bảo vệ mình."
Trầm Tử An cương nghị nhìn Trầm Tử Trai: "Ca ca, tứ vương gia là người
như vậy, nếu để ông ta vào kinh, đối với phụ thân ta không tốt, với ca
ca cũng không ổn, tất nhiên kết cục cũng không mấy êm đẹp. Hiện phụ thân ta thầm muốn cùng ca ca dẹp bỏ hiềm khích lúc trước, cùng đề phòng tứ
vương gia. Sau này phụ thân ta đăng vị, nhất định sẽ cho ca ca cả đời
vinh hoa, dưới một người, trên vạn người. Cùng với Vương trạng nguyên,
tuy trước kia có hiểu lầm, nhưng bây giờ cũng bắt tay hòa giải."
Nói thế nào đi nữa, bây giờ có thể mượn cơ hội giao hảo với thái tử, xoa dịu quan hệ, sống dễ thở hơn, không cần phải lo lắng khi hoàng đế băng
hà, thái tử đăng vị, sẽ làm khó bọn họ.
Trầm Tử Trai chỉ hơi trầm ngâm, hắn nói: "Tháng sau là đại thọ của Thái tử điện hạ. Đến ngày ấy, bổn vương sẽ đi đến chúc mừng."
Trầm Tử An nghe vậy, biết Trầm Tử Trai đã chọn tin tưởng bọn hắn, cũng
chấp nhận gạt bỏ hiềm khích ngày trước, nhất thời mừng rỡ: "Đến lúc đó
rất mong ca ca đại giá."
Trầm Tử An nói xong, lại nhìn về phía Vương Tinh Huy nói: "Phụ thân có
nói, việc năm đó, là do tuổi trẻ nông nổi, cũng lấy làm thẹn với trạng
nguyên gia. Nay tình thế trong triều đã như thế, hy vọng trạng nguyên
gia cười qua hận cũ, cùng nhau mưu đồ đại sự."
Vương Tinh Huy nói: "Thái tử điện hạ đã không ngại chuyện lúc trước,
thân làm thần tử, làm sao lại nhớ kỹ chuyện xưa, nhất định ta sẽ đi qua
chúc thọ."
Ba người mật nghị xong đứng lên.
Tới khi yến tiệc bắt đầu, Trầm Tử Trai ngồi cùng bàn với Trầm Tử An, ra vẻ rất thân mật.
Tân khách vốn lo lắng Trầm Tử Trai bất hòa với thái tử, nếu hôm nay đến
chúc thọ sau này sẽ bị liên lụy, cho đến khi thấy Trầm Tử An cũng đến
chúc thọ, trong bữa tiệc cũng có con cháu Giản phủ đến là Giản Mộc
Huyền, trong lòng họ như uống một bát thuốc an thần.
Lần này, Hạ Trọng Phương vẫn bị an bài ngồi bên cạnh Trầm Tử Trai như
cũ. Bàn Trầm Tử Trai ngồi hôm nay có nhiều hơn hai người so với hôm làm
tiệc chúc mừng Vương Tinh Huy khởi phục, hơn một vị Trầm Tử An và thêm
một vị Giản Mộc Huyền.
Trầm Tử An thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ thái tử giao hạ, trong lòng thả lỏng, nói chuyện đương nhiên cũng tự nhiên hơn. Nhất thời nhìn sang Hạ
Trọng Phương và nói: "Phương cô nương với Thanh cô nương thật rất giống
nhau, khi bất ngờ gặp, thiếu chút nữậpt đã mở miệng gọi Thanh nương rồi
đấy."
Hạ Trọng Phương hé miệng cười: "Lần trước ở Giản phủ, có nữ khách đến,
đã nhận nhầm ta là Thanh nương, còn bước đến đến kéo tay nói chuyện, lại còn hỏi sao Thanh nương lại cao hơn trước , sau mới phát hiện là nhận
nhầm người, bật cười cả một lúc!"
Trầm Tử An cũng cười: "Khi nào rảnh rỗi, Phương nương với Thanh nương
cùng đến phủ thái tử chơi đi! Mẫu thân ta cũng thắc mắc, nói là thái phó phu nhân nhận được một người cháu gái, sao lại cất giấu không cho người ta gặp?"
Vương Du ngồi bên người Tô Ngọc Diệp, nghe tiếng nói cười liên tiếp từ
bàn bên kia, Trầm Tử An nói chuyện, cười đùa với Hạ Trọng Phương, nhất
thời ghen ghét, lạnh giọng: "Chỉ là một nhũ nương thôi mà, vậy mà lại
được lên bàn ngồi, thật là chẳng..."
Tô Ngọc Diệp mỉm cười không nói, chỉ nói chuyện cùng Trầm Ngọc Tiên.
Vì chuyện của Quý Minh Xuân mà đến nay Trầm Ngọc Tiên vẫn không vui, lúc này vui cười chỉ là miễn cưỡng mà thôi, lòng thầm hạ quyết tâm, nhất
định nàng phải tìm một vị hiền thê cho Trầm Tử Trai, tuyệt không thể
giống mình năm đó đụng trúng Quý Minh Xuân, chỉ tham hắn tướng mạo xuất
sắc, không để ý những cái khác.
Tới lúc tan tiệc, Trầm Tử Trai lại vào thư phòng mật nghị với Vương Tinh Huy, hai người xem lại hai phong thư Trầm Tử An đã đưa tới.
Trầm Tử Trai hỏi Vương Tinh Huy: "Trạng nguyên gia thấy thế nào?"
Vương Tinh Huy nói: "Chỉ bằng hai phong thư này, mặc dù không đủ để tin, nhưng hiện nay quả thật thái tử phải kiêng kỵ tứ vương gia, lúc này, ắt cũng là thật tâm muốn giao hảo với vương gia cùng nhau chống lại tứ
vương gia, an tọa vị trí thái tử."
Trầm Tử Trai cũng biết, trong tình thế hiện thời, thái tử sẽ không dám
xuống tay với hắn, ngược lại còn cực lực bảo vệ hắn, đến lúc đó, tránh
bị tứ vương gia mưu hại.
Vương Tinh Huy lại nói: "Bây giờ chúng ta giao hảo với thái tử, vương
gia nên mượn lực dựa thế, sau này mưu đồ một phen, chúng ta để tứ vương
gia và thái tử tranh đấu lẫn nhau, vương gia chỉ đứng bên ngoài hưởng
lợi mà thôi."
Mắt Trầm Tử Trai sáng lên: "Đúng, so với việc để người ta khống chế, tại sao ta không thể tự mình làm chủ? Vả lại bổn vương còn có Thục phi
nương nương tương trợ đây mà! Về phần cuối cùng ai là người hãm hại bổn
vương, hãy đợi bổn vương ngồi lên cao, sẽ tính lại với người ấy. Cho dù
bây giờ đã điều tra xong, lấy năng lực của bổn vương hiện tại, cũng chưa chắc động được tới đối phương."
Vương Tinh Huy gật đầu nói: "Vương gia anh minh!"
Hai người này mật nghị một hồi kéo dài đến tận hai canh giờ.
Chốc, Phương ngự y cho người đến tìm Trầm Tử Trai, Trầm Tử Trai mới bước ra khỏi thư phòng.
Phương ngự y lo lắng nói: "Vương gia vẫn chưa uống sữa kìa! Hạ cô nương còn đang chờ."
Trầm Tử Trai hỏi mấy giờ, không khỏi nói: "Đã trễ thế này, đành phải mời Phương nương ở lại Vương phủ một đêm thôi, nghỉ đến sáng hôm ngày mai,
đêm mai cho uống sữa xong, sẽ để nàng về Giản phủ!"
Phương ngự y đáp: "Tô quản gia đã bàn bạc với Huyền nhi, để cho Huyền nhi hồi Giản phủ trước, nói rằng đêm mai sẽ đi qua đón."
Trầm Tử Trai nghe xong, lúc này mới yên lòng, nhất thời vội vàng trở về
phòng, đầu tiên là tắm rửa sạch sẽ, xong xuôi mới cho người đi mời Hạ
Trọng Phương sang.
Một lát sau, Hạ Trọng Phương cầm đèn lồng đi qua, khi tới nên ngoài
phòng Trầm Tử Trai, nàng bảo Thanh Trúc cầm đèn lồng đứng bên ngoài, còn nàng thì vào trong phòng.
Phương ngự y cũng bưng chén thuốc đi vào, nhìn Hạ Trọng Phương uống hết, bản thân hắn khó ở lại, nói với Trầm Tử Trai và Hạ Trọng Phương: "Ta đi nghỉ trước, nếu có chuyện gì cứ việc gọi ta." Nói xong lui xuống.
Đêm nay Trầm Tử Trai không biết hưng phấn ở đâu ra, đợi đến khi trong
phòng chỉ còn lại Hạ Trọng Phương, hắn kéo Hạ Trọng Phương ngồi trên đầu gối, nhìn nàng hàm ý.
Hạ Trọng Phương thấy thần sắc Trầm Tử Trai khác mọi ngày, không khỏi gọi: "Vương gia!"
"Ừ!" Trầm Tử Trai mỉm cười trả lời một tiếng, lại vỗ về môi Hạ Trọng
Phương, đột nhiên cúi đầu ngậm lấy cánh môi Hạ Trọng Phương, nhẹ nhàng
mút vào , bàn tay to quen đường tìm vào áo Hạ Trọng Phương tham lam đi
vào, gắn vào chỗ đẫy đà, xoa nắn.
Trầm Tử Trai mút mát, chỉ thấy cánh môi ấm áp mềm mại của Hạ Trọng Phương mang theo hương
cam, nhất thời cảm thấy không đủ, đầu lưỡi sớm đi vào miệng nàng, quấn
lấy cái lưỡi thơm tho, dây dưa cùng một chỗ.
Hạ Trọng Phương kêu ‘uhm uhm’, dùng nắm tay đánh vào ngực Trầm Tử Trai,
muốn đẩy hắn ra, Trầm Tử Trai cũng mặc cho nàng đánh, miệng lưỡi vẫn lưu luyến ở bên miệng Hạ Trọng Phương như trước, bàn tay to nâng lên đến
chỗ đẫy đà của nàng, xoa nắn cho đến khi nó dần cứng lên, biết là trướng sữa, lúc này hắn mới cúi đầu, dùng đầu lưỡi liếm chỗ đỏ bừng của nàng,
hắn dùng bàn tay nắn nhẹ một cái, chỗ đỏ bừng nhỏ ra giọt sữa tươi, chất lỏng màu trắng ngà rơi trên đầu lưỡi của hắn, ngọt lành vô cùng.
"Phương nương, Phương nương!" Đầu lưỡi Trầm Tử Trai dán vào chỗ đẫy đà
của Hạ Trọng Phương quấn quít lấy nó, bàn tay to nhẹ nhàng đè ép, tay
kia thì gắn vào chỗ đẫy đà bên kia của nàng, khẽ vuốt ve trêu chọc.
Cả người Hạ Trọng Phương tê dại, vô lực phản kháng, chỗ đẫy đà bị trướng sữa ngày càng cứng lên, hông mềm oặt đi, dán sát vào người Trầm Tử
Trai.
Đầu lưỡi Trầm Tử Trai cuốn cuốn, rồi bất chợt ngậm lấy chỗ đẫy đà của Hạ Trọng Phương, bất ngờ mút mạnh một cái.
Hạ Trọng Phương bị mút một cái, toàn thân run rẩy, thở gấp gọi: "Vương
gia, vương gia, tôi, tôi..." Câu nói kế tiếp, nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
Trầm Tử Trai há miệng uống sữa, bên tai nghe giọng nói nhẹ nhàng của Hạ
Trọng Phương, đây gọi là xuân tình nhộn nhạo, một bàn tay thuận thế đi
xuống, cách váy vỗ về chơi đùa Hạ Trọng Phương, phủ dưới bụng cô, mặc dù cách váy, vẫn cảm giác được một mảnh ấm áp như cũ, hắn không ngậm chỗ
đẫy đà của Hạ Trọng Phương nữa, mà phủ bên tai nàng nói một câu.
Hạ Trọng Phương cực xấu hổ, dùng nắm tay đánh Trầm Tử Trai, sau đó Trầm
Tử Trai cúi đầu, sớm đưa chỗ đẫy đà bên kia đến bên miệng hắn, nàng thúc dục: "Nhanh chút, trời khuya rồi, tôi còn phải về nghỉ ngơi nữa này!"
"Phương nương, bổn vương muốn ngậm nó mà ngủ!" Trầm Tử Trai lẩm nhẩm chỗ đẫy đà, nói chuyện mập mờ, mút ra tiếng ‘tặc tặc’ càng mập mờ hơn.
Đêm dài yên tĩnh, âm thanh này càng khiến người ta thú huyết sôi trào.
Trầm Tử Trai nghe thấy âm thanh chính mình tạo ra này, cơ hồ muốn ái ân
với Hạ Trọng Phương, bỏ qua lời cảnh cáo của Phương ngự y.
Hạ Trọng Phương bị Trầm Tử Trai trêu chọc, máu huyết cũng tăng vọt, rên
rỉ ra tiếng. Tiếng rên rỉ, âm thanh uyển chuyển kiều mỵ, làm người ta
nghe xong thần hồn bán đãng.
Bàn tay to của Trầm Tử Trai vừa lật, đã nhanh chóng lật váy Hạ Trọng
Phương lên, bò sát vào bên trong váy nàng, tìm tòi, tham lam tìm nơi ấm
áp ẩm ướt, hắn nhẹ nhàng đâm vào một cái, từ từ động đậy, vừa động vừa
hỏi: "Phương nương, như vậy được chứ?"
"Không được không được!" Hạ Trọng Phương nhỏ tiếng nói, đẩy Trầm Tử Trai ra, không ngờ Trầm Tử Trai theo tay nàng động, đẩy một cái vào bên
trong, hình ảnh biến thành Hạ Trọng Phương cầm tay Trầm Tử Trai luật
động bên dưới, nhất thời hai người thở dốc thành tiếng, ...
"Vương gia, vương gia, đừng như vậy!" Hạ Trọng Phương lại đẩy tay Trầm
Tử Trai, ngón tay Trầm Tử Trai liền rút ra ngoài, sau khi Hạ Trọng
Phương buông tay, hắn lại dùng sức đi vào, nhất thời càng vào càng sâu,
ngón tay hắn đi vào nơi ấm áp ẩm ướt, tuyệt vời không nơi nào sánh bằng, nhưng hắn lại rút ra, bất ngờ đút cả ngón tay vào, khiến Hạ Trọng
Phương phải rên thành tiếng, thân thể mềm như bông, lúc này hắn ngậm lấy môi nàng, trằn trọc đi vào.
Hạ Trọng Phương không thể không chế bản thân, bất giác kẹp chặt chân,
giam cầm ngón tay Trầm Tử Trai, lắc nhẹ mông của mình, thở hổn hển: "Tôi không chịu nổi!"
Cuối cùng Trầm Tử Trai cũng rút ngón tay ra, ngược lại hắn tập trung mút chỗ đẫy đà của Hạ Trọng Phương, lại hút lên một cái, hút hết một ngụm
sữa tươi cuối cùng, lúc này mới buông Hạ Trọng Phương ra, nói giọng khàn khàn: "Khuya rồi, nàng về đi!"
Vẻ mặt Hạ Trọng Phương tràn đầy xuân sắc, bò dậy sửa lại xiêm y, vừa
thầm cắn môi, trách mình bất cẩn, cứ bị khiêu khích mãi, nhất thời vừa
thẹn vừa xấu hổ, một lần hai lần rồi mấy lần như vậy, sau này mình xa
Trầm Tử Trai, có thể lập gia đình không?
Đến khi trở về phòng, Hạ Trọng Phương ngâm mình trong nước ấm, nàng hơi
thất thần. Thanh Trúc im lặng không lên tiếng hầu hạ nàng tắm rửa, bắt
gặp dấu hôn trên người nàng, Thanh Trúc mới chắc chắn, sau này Hạ cô
nương nhất định sẽ làm trắc phi.
Đêm nay Hạ Trọng Phương ngủ không ngon, nên hôm sau thức dậy muộn một
chút. Đợi Thanh Trúc đi vào hầu hạ, nàng mới hỏi: "Đã mấy giờ rồi?"
Thanh Trúc cười đáp, "Tối hôm qua Hạ cô nương đã mệt nhọc rồi, nên nghỉ ngơi cho khỏe!"
Mặt Hạ Trọng Phương đỏ lên, vội vàng rời giường, rửa mặt xong, đang dùng điểm tâm thì Thanh Trúc lại vào bẩm: "Tông nhi đến ạ!"
"Sao lại tới nữa?" Hạ Trọng Phương mới nói dứt lời, Vương Tông đã bước
vào, cầm một quyển sách dạy đánh cờ trong tay, cậu cười nói: "Hôm nay
không cần phải học, cha bảo đệ đi dạo sân, đệ đi dạo một hồi thấy không
có ý nghĩa, đi tìm Vương gia lãnh giáo vài nước cờ, tiện đường qua xem
tỷ tỷ như thế nào."
Hạ Trọng Phương đành cho Vương Tông ngồi xuống, hỏi cậu đi học là học cái gì, học được chưa.
Vương Tông nhất nhất đáp hết, cậu nghe Hạ Trọng Phương không biết chơi
cờ, không khỏi kinh ngạc vạn phần: "Phương tỷ tỷ không biết chơi cờ? Vậy bình thường tỷ làm cái gì chứ?"
"Thêu thùa may vá." Hạ Trọng Phương cười, nhớ lại chuyện của mình trước đây, lại nhớ về Hạ phụ Hạ mẫu, không khỏi phiền muộn.
Vương Tông nghe trước kia Hạ Trọng Phương không đến trường, chỉ đi theo
ca ca biết được vài chữ, kinh thi cũng chưa từng đọc, bây giờ mới bắt
đầu xem, nhất thời nói: "Phương tỷ tỷ đáng thương, không ngờ ngày trước
tỷ lại khổ như vậy."
Hạ Trọng Phương ngẩn ra, trước kia nàng không thấy mình khổ, bây giờ
nghe Vương Tông nói, đột nhiên cũng hơi xúc động, trước kia hình như
nàng rất khổ. Ngày trước không thấy khổ là vì mỗi ngày đều trải qua như
vậy, không có ngày nào nhung lụa nên không thấy mình khổ.
Vương Tông nói xong, liền muốn dạy cho Hạ Trọng Phương chơi cờ.
Dù sao Hạ Trọng Phương cũng nhàn rỗi, cảm thấy thích thú, liền bảo Thanh Trúc mang bàn cờ đến, chơi cờ với Vương Tông.
Lần đầu tiên Vương Tông làm lão sư, cực kỳ hưng phấn, vừa dạy Hạ Trọng Phương chơi cờ như thế nào, vừa cười trộm.
Thật ra Thanh Trúc cũng biết chơi cờ, nàng đứng một bên xem đánh cờ, cũng không nhịn được cười ra tiếng.
Hạ Trọng Phương rất thông minh, chỉ cần chỉ vài lần, đã hơi hiểu luật
chơi, khi đặt quân cờ xuống, không còn nghe tiếng cười của Vương Tông và Thanh Trúc nữa.
Thanh Trúc thấy bọn họ chơi cờ quên cả thời gian, nàng nhắc nhở: "Tông
nhi, đã đến thời gian ngọ thiện, người nên về trước, nếu không lát nữa
lại có người đến đây tìm đấy."
Vương Tông nghe nói vậy, lúc này mới lưu luyến đứng dậy, cáo từ đi ra.
Vương Du không tìm ra Vương Tông, khi thấy Vương Tông về phòng, tất
nhiên là giữ lại: "Lại chạy đi đâu vậy? Xem đầu đầy mồ hôi này."
Vương Tông bật thốt lên: "Đệ có đi đâu đâu, chỉ đi dạy Phương tỷ tỷ chơi cờ thôi. Ha ha, Phương tỷ tỷ đến cờ cũng không