Tạ lão gia vỗ tay cười sang sảng, “Tốt, ông đồng ý với cháu. Chỉ cần cháu đừng làm việc gì quá đáng thì ông và cha cháu sẽ không can thiệp!”
“Cha!” Tạ Xương Duyên kêu lên một tiếng không đồng ý, con gái hành động bừa bãi chỉ vì một cơn ác mộng đã đành, thế mà ông cụ cũng hùa theo là sao?
“Hinh nha đầu chẳng qua là muốn đùa vài chiêu với Ân gia thôi mà, có gì to tát đâu. Năm xưa lúc Ân gia còn đang hưng thịnh ông già này còn không sợ, huống chi bây giờ?” Nhỡ đâu qua đó Hinh nha đầu thật sự có thể tôi luyện thành tài thì chuyện chống lại một Ân gia có là gì?
“Ngày mai con nói với Mục Ngôn, rút một bộ phận nhân thủ của Mục Ngôn đưa cho con bé.”
“Cha?! Cha thật sự định để cho Hinh nha đầu tự mình ra trận à?” Tạ Xương Duyên lắp bắp kinh hãi, phải biết rằng mấy người dưới tay Ngôn thúc đó đều rất có năng lực, hơn nữa có một bộ phận là bí mật mà ngay cả Nhị đệ cũng còn không được biết. Những người này có thể xem như là lực lượng trung kiên nhất của Tạ gia, thế mà cha chẳng nói hai lời đã lập tức phân ra một phần cho con bé, ông không hoảng hồn cũng lạ.
Tạ lão gia phất tay ngăn lại lời Tạ Xương Duyên chưa kịp nói hết, “Đừng nhiều lời, cứ quyết định vậy đi. Nhà họ Tạ không sợ đệ tử có tiền đồ, cũng không sợ đệ tử muốn nắm quyền, chỉ sợ ngươi chí lớn nhưng tài mọn.”
Giờ khắc này, Tạ Ý Hinh cảm thấy kích động dị thường! Đây là cảm giác được người chí thân nhận thức, đồng cảm và tín nhiệm, đồng thời gánh vác kỳ vọng do họ ký thác. Thật ra, nàng vô cùng mừng rỡ. Ban đầu khi nàng nói ra giấc mơ kia chỉ với ý định cảnh tỉnh ông nội và cha, còn những lời sau đó chỉ là để dọn đường cho sau này nàng dễ làm việc thôi. Không ngờ ông nội nàng lại rất khai sáng, chẳng những không can thiệp mà ngược lại còn cắt cho nàng một bộ phận nhân thủ. Thật sự ra ngoài dự kiến của nàng.
Chẳng qua Tạ Ý Hinh không biết nàng có thể nhẹ nhàng thuyết phục được ông nội như vậy không chỉ bởi vì ông khai sáng mà trong đó còn có công của Đại sư Tuệ Dung. Giấc mơ của nàng mười phần mười ăn khớp với lời tiên đoán của đại sư, nên trong mắt ông cụ nàng chính là đứa bé có phúc kia, là nhân vật mấu chốt mà Đại sư Tuệ Dung đã nêu. Đại sư Tuệ Dung chưa bao giờ nói dối nên lời đại sư nói ông cụ vẫn nhớ rất kỹ. Trong suy nghĩ của ông, Tạ Ý Hinh làm như vậy có lẽ là một cơ hội để xoay chuyển cục diện cũng không chừng. Vì cơ hội này, ông cũng nên phối hợp một chút.
“Hinh nha đầu, quyền ông giao cho cháu, giờ nói cho ông nghe một chút về cái nhìn của cháu về việc cứu tế đi.”
Tạ Ý Hinh đứng lên, tổng kết lại những ý tưởng của nàng mấy ngày qua, rồi mới nói, “Ông nội, cha, có ba biện pháp cứu tế kia thì chúng ta không cần lo lắng về tiền tài vật tư, mà phải nghĩ xem làm cách nào để đưa đủ số này đến khu vực bị thiên tai sau đó phân chia đầy đủ tới tay dân bị nạn mới là trọng tâm của vấn đề. Bởi vì Nhị thúc xem như là người đứng đầu tại khu vực thiên tai bên kia, chúng ta không thể không quan tâm đến vấn đề đầu tiên, còn vấn đề thứ hai thì chính Nhị thúc và quan viên bên kia cần quan tâm.”
Tạ Xương Duyên không nghĩ thế, “Xưa nay chẩn tai đều từ triều đình chuyền xuống dần theo từng cấp, lần này chắc cũng thế. Hoàn toàn không cần chúng ta quan tâm.”
Tạ Ý Hinh lắc đầu, “Trước giờ các khoản cứu tế đều chuyền xuống theo từng cấp nên hỗn tạp rất nhiều, mỗi khi qua một tay thì vật tư sẽ ít đi một chút, đến lúc thật sự phân phát đến tay dân bị nạn thì chưa chắc đã còn được hai phần mười. Nếu lúc này chúng ta mặc kệ thì Nhị thúc bên kia sẽ khó mà làm việc.”
Kiếp trước, triều đình đã phải dùng hết mọi biện pháp mới có được khoản tiền cứu tế, thế mà cuối cùng kết quả ra sao? Nhà người khác thì đều phát tài từ tiền tai nạn, chỉ riêng nhà họ Tạ ăn trái đắng.
Nếu đã biết bọn chúng sẽ động tay động chân trong tai khoản, ban đầu Tạ Ý Hinh vốn định gậy ông đập lưng ông, chờ khi tất cả bọn chúng đều tham gia thì thu thập chứng cứ rồi nộp lên bàn của Hoàng Đế. Ý tưởng đó tuy tốt, nhưng nếu dựa theo trí nhớ của kiếp trước thì lần này khoản tiền thu gom được rất lớn và số các gia tộc thò tay vào chấm mút cũng nhiều lắm, Tạ gia không có tấm lưới lớn đến thế để tóm gọn hết bọn họ. Vả lại, cho dù thành công thì nào có khả năng làm được gì đâu? Cái gọi là “luật pháp dựa trên số đông”, Hoàng Đế không có khả năng chỉ vì việc này mà giết hết sạch bọn chúng. Vì thế hiển nhiên là nàng không thể quá tham lam muốn một lưới bắt hết. Còn nữa, tình hình tai nạn không đợi ai, mạng người là lớn nhất, trễ thêm một ngày thì càng có thêm nhiều người chết đi. Hy sinh nhiều người như vậy cho một kế hoạch không có khả năng thành công lắm thì nàng tự nhận là trái tim mình không cứng rắn đến thế được. Từ đó suy ra, phương thức chuyển giao phải thay đổi!
“Không đến nỗi thế chứ? Làm gì nghiêm trọng như vậy?” Tạ Xương Duyên rõ ràng không tin, cảm thấy con gái đang nói chuyện giật gân.
Tạ lão gia cũng nhướn mày. Ông biết, hiếm ai giữ chức mà không tham, tục ngữ đã nói ngàn dặm chức vị chỉ vì tiền đấy thôi, nhưng cháu gái nói thế cũng quá nghiêm trọng.
Tạ Ý Hinh cười nhạt. Nghiêm trọng? Lũ người kia không có gì mà không dám làm, huống chi đã có sẵn kẻ chịu tội thay thì còn gì mà phải kiêng dè?
Nhưng Tạ Ý Hinh cũng không cãi, “Dẫu sao đi nữa, để phòng ngừa có kẻ tham ô thì chắc chắn không thể theo phương thức chuyển giao như trước kia được rồi. Phải có phương pháp mới để bảo vệ khoản vật tư cứu tế này còn đủ số lượng khi giao đến khu vực thiên tai. Tốt nhất là có chuyên gia hộ tống, mà người đi hộ tống cũng phải được chọn lọc thận trọng để tránh vừa canh giữ vừa ăn cắp*.”
监守自盗: trông coi tự đạo – biển thủ bạc công, vừa là kẻ trông coi vừa là kẻ ăn cắp
Tạ lão gia trầm ngâm. Tấu sớ này trình lên không biết sẽ đắc tội bao nhiêu người, sợ là hầu hết các quan viên hoặc thế gia vốn dĩ có thể chấm mút được từ khoản tiền này sẽ ghét cay ghét đắng Tạ gia cho mà xem.
Việc này có lợi mà cũng có hại. Có lợi là tình hình tai nạn lúc này được cả nước chú ý, nếu làm tốt sẽ tạo được danh tiếng rất lớn trong lòng dân chúng bị nạn. Mà Tạ gia lại ở tình thế không thể không làm, trừ khi muốn mặc kệ Tạ Uyên Bảo chết sống ở Cừ Nam bên kia. Mà cái hại ở đây là nếu nhà họ làm vậy thì sẽ gây trở ngại về lợi ích của rất nhiều người, đặc biệt là các ngành hoặc nha môn vốn trước đây các khoản chẩn tai đều bắt buộc phải đi qua. Không chỉ chặt đứt khả năng táy máy mà còn chứng tỏ là không tin tưởng bọn họ, đó chẳng khác nào tát thẳng vào mặt họ. Họ không hận chết Tạ gia mới là lạ.
“Con có ý kiến gì không?” Tạ lão gia hỏi con trai.
Tạ Xương Duyên thành thật lắc đầu. Ông thật sự chẳng nghĩ ra ý kiến gì hay ho, thậm chí còn cảm thấy không cần phiền phức thế, cứ kêu Hoàng Thượng phái thêm nhiều khâm sai đi xuống là được rồi. Nhưng bởi trực giác biết là ông cụ nhất định sẽ không thích ý kiến này của mình nên ông không nói thì hơn, định là quay về sẽ kêu sư gia phụ tá đến thương lượng một chút xác định xem phải làm thế nào.
“Ông nội, ông đã quyết định rồi mà, còn hỏi cháu làm chi?” Ông nội nàng xưa nay không phải là người sợ phiền phức, hơn nữa ông cụ rất am hiểu việc tìm ra manh mối giữa một mớ rối bòng bong, từ đó tìm ra cái có lợi cho mình nhất. Chắc chắn là nhà nàng không thể bỏ mặc cho Nhị thúc tự xoay sở rồi, nhưng dùng phương pháp cũ để hộ tống vật tư chẩn tai thì cho dù có nhiều khâm sai đi nữa thì cũng sẽ có nhiều tệ nạn không thể biết trước. Chỉ có cách lựa chọn chuyên gia hộ tống như nàng nói, mà trong đó việc tuyển chọn những người này là quan trọng nhất. Ông nội nàng đã lăn lộn trong chốn quan trường vài thập niên, chắn hẳn trong lòng đã có kế hoạch đại khái.
“Vậy cháu nói xem chúng ta nên chọn hợp tác với mấy nhà nào?” Tạ lão gia mỉm cười, cố ý khảo hạch cháu gái.
“Hai nhà, hợp tác nhiều hơn sẽ chẳng còn ý nghĩa.” Đây là phân chia ích lợi mà cũng là chia sẻ oán giận. Từ mười đại thế gia chọn ra hai nhà để tạo lập một mối hợp tác tạm thời, từ đó, mấy kẻ kia dù có oán hận đến nghiến răng kèn kẹt thì cũng chẳng làm gì được.
“Cháu xem trúng nhà ai?”
“Tần gia Thang gia Ôn gia, ba chọn hai.”
“Nói ông nghe lý do cháu chọn những nhà này xem.”
“Cháu chọn mấy nhà này chủ yếu là vì gia chủ thế hệ trước của họ vẫn còn tại vị, tiếng nói đủ phân lượng, nói chuyện với đám con cháu ít tuổi cũng được, mà tán gẫu với cỡ ông nội cũng xong. Sáu nhà còn lại, Lê gia Tương gia Đặng gia thì gia chủ thế hệ trước đã mất, Chúc gia xưa nay luôn đối địch với nhà chúng ta, Tả gia làm việc rất né tránh trách nhiệm, Lý gia có Thục phi mà Thục phi sinh Tứ Hoàng tử nên cũng không thích hợp lắm.
“Thang gia chính trực, xưa nay có biệt danh cứng đầu, có rất nhiều con cháu nhậm chức ngự sử. Cả họ nhà này xem Lễ nghi là trên hết, vì lễ nghi mà dẫu có bị đầu rơi máu chảy cũng không sợ, chính vì thế mà các thế gia khác không ưa. Chọn nhà này thì chúng ta không cần phải lo Hoàng Thượng nghi ngờ chúng ta kéo bè kết cánh.” Hơn nữa, sau khi hợp tác với Thang gia thì cũng không cần lo lắng những kẻ kia dâng sớ hoạch tội nhà mình, bởi dù sao thì miệng lưỡi và ngòi bút nhà họ Thang rất ghê gớm, đừng nói các thế gia mà ngay cả trong triều cũng ít ai có thể cãi ngang tay với họ.
Nhớ tới tư liệu về nhà họ Thang, Tạ Ý Hinh cười cười bất đắc dĩ. Cả họ nhà này sống thật chân chất, trong mắt họ giống như chỉ có hoặc trắng hoặc đen chứ chưa bao giờ có màu nào trung gian. Bởi thế người nhà họ Thang đều đi đơn về chiếc, ít khi nào có người đồng hành. Bởi chả ai muốn người mà mình thường hay giao du bè bạn đến thời khắc mấu chốt lại khăng khăng tuân thủ lễ nghi, đã không nói giúp thì thôi, nhỡ đâu đụng chạm tới nhận thức “lễ nghi” của họ thì Thang gia có khi lại quay giáo nhắm thẳng vào mình, lắm lúc làm người ta tức muốn chết.
Đệ tử từ nhà họ Thang đào tạo ra nhậm chức quan cũng y vậy. Nói thế nào nhỉ, chỉ cần bọn họ bắt thóp được ai đó làm quan mà phẩm chất đạo đức có vấn đề thì mặc kệ kẻ đó là ai cũng sẽ bị họ Thang cứ thế dâng sớ hoạch tội không bỏ sót, mà cũng chẳng thèm ngó ngàng thời cơ địa điểm cái gì. Có khi Hoàng Đế muốn gõ ai một chút, bọn họ lại âm kém dương sai giúp đỡ, lắm lúc lại đánh bậy đánh bạ làm hỏng hết việc của Hoàng Đế, chọc cho Chu Xương Đế đau đầu không thôi. Bất quá thật ra Chu Xương Đế lại rất che chở Thang gia, ai muốn ra tay với nhà đó thì cũng phải qua một cửa của Chu Xương Đế. Có Chu Xương Đế bảo hộ, đám cứng đầu nhà này hiện vẫn sống rất dễ chịu. Nàng chọn nhà này bởi biết đâu làm tốt có khi còn có được hảo cảm của Chu Xương Đế không chừng.
“Nói tiếp đi.”
“Tần gia là gia tộc của Hoàng hậu, tác phong xưa nay cũng khá đoan chính. Quan trọng là Hoàng hậu không có con cái nên dù có nhúng tay vào khoản chẩn tai cũng sẽ không làm cho Hoàng Đế nghi kỵ. Hơn nữa lớp trẻ nhà họ Tần vừa mới trưởng thành, đúng lúc cần phải tạo dựng chiến tích, mà lấy việc đi chẩn tai làm điểm khởi đầu cũng là một bàn đạp khá tốt. Tạ gia chúng ta mà vươn cành oliu thì hẳn Tần gia sẽ không chối từ. Còn về Ôn gia...” Tạ Ý Hinh chậm rãi nói ra suy nghĩ của mình.
Tạ Xương Duyên trợn mắt há hốc mồm nhìn con gái từ tốn trật tự sàng lọc đối tác.
Tạ lão gia gật đầu hài lòng. Ý tưởng của cháu gái rất tốt, tính toán cũng đầy đủ mọi mặt vấn đề, hầu như không mưu mà hợp với suy nghĩ của ông. Chỉ còn một chút nguyên nhân sâu xa nữa mà ông chưa chỉ ra thôi. Song cháu gái còn nhỏ mà đã biết chu toàn mọi mặt như thế thì đã khó mà có được rồi.
Sau đó, Tạ Ý Hinh còn ngồi lại trong thư phòng thêm một lát nghe Tạ lão gia phân tích thêm vài câu rồi bảo nàng về Xuân Noãn các trước. Dẫu sao phương hướng đại khái đã vạch ra được, chỉ còn phần hành động, mà chuyện này thì lại không liên quan đến Tạ Ý Hinh. Hơn nữa trời cũng đã khuya, hôm nay lại trải qua nhiều chuyện như vậy nên giờ này nàng cũng đã mệt mỏi.
Khi thư phòng chỉ còn lại hai cha con, Tạ Xương Duyên do dự mãi rồi cuối cùng cũng vẫn ra tiếng, “Phụ thân, giấc mơ vừa rồi Hinh nha đầu nói liệu sẽ xảy ra chứ?”
“Đấu tranh chính trị vốn tàn khốc, không có gì là không thể xảy ra.”
“Ân gia kia chỉ có thể xem như thế gia hạng hai, bọn họ cũng dám làm vậy à?!” Tạ Xương Duyên cả giận.
Tạ lão gia chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn con mà không nói.
Bộ xưa nay hiếm chuyện kẻ ở địa vị cao bị người khác mơ ước à? Có thế mà cũng đáng tức giận sao?
Tạ Xương Duyên xấu hổ, ngậm tăm.
“Con bé tên Ân Từ Mặc nhà họ Ân kia không đơn giản đâu. Ba phương pháp cứu tế rất có thể do chính nó nghĩ ra đấy.” Cứ nhìn con bé giải thích rõ ràng cái gọi là bán đấu giá kia thì biết ngay là không thể nghe lén mà nói được. “Dẫu đó có là do lắm kẻ mưu trí nhà họ Ân chung sức nghĩ ra thì một con bé ăn chưa no lo chưa tới như nó làm sao mà biết được để nói rõ ràng như thế. Điều đó có nghĩa là nó rất có thể là một thành viên trung tâm trong các quyết sách của Ân gia. Dù là trường hợp nào, kẻ này cũng không đơn giản.
“Nếu giấc mơ của Hinh nha đầu trở thành sự thật, cha con mình hiện tại không thể nào tự hạ mình mà đi so đo thiệt hơn với một con nhóc. Hơn nữa, Hinh nha đầu có khi còn có tiền đồ hơn so với con lúc bằng tuổi nó, bởi cha thấy Hinh nha đầu so chiêu với con bé kia vẫn chưa chịu thiệt cái gì. Cứ để cho Hinh nha đầu cùng đùa bỡn với bọn chúng đi.”
“Dạo này con bé thay đổi rất lớn, phụ thân có nghĩ con bé có khả năng bị này nọ bẩn thỉu --”
“Đừng có nói nhảm ba chuyện ma quỷ ở đây, con bé là cháu của cha, cha có thể khẳng định điều này. Nếu thật sự có điều gì khác thường thì nha hoàn vú nuôi đã báo lại từ lâu, con đừng có nghĩ lung tung như vậy.”