Đáy mắt Đông Phương Tố xẹt qua một tia sát khí lạnh thấu xương, "Đau khổ ngày hôm nay, ngày sau ta tất thay nàng trả cho Tiêu Nhược Ngạo!"
Mộ Thiên Tuyết biết rõ hắn nói là làm, sau khi lên tiếng liền tiếp tục an bài mọi chuyện, mới vừa an bài xong, ngoài cung Vĩnh Đức liền truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó một đội huấn luyện có tố, Vũ Lâm quân võ trang hạng nặng chạy vào, nhìn thoáng qua ước chừng có hơn trăm người, một đám vẻ mặt lạnh lùng, tay trái cầm chuôi đao, một khi bọn Mộ Thiên Tuyết có hành động gì bất thường, cương đao lập tức sẽ ra khỏi vỏ.
Sau khi đám người vây quanh Mộ Thiên Tuyết, Vũ Lâm quân nhanh chóng tách ra một con đường, một bóng người từ cuối đường chậm rãi đi tới, đúng là Tiêu Nhược Ngạo.
"Um um!" Tào thị bị trói dưới cây hợp hoan thấy Tiêu Nhược Ngạo, mắt sáng ngời, nỗ lực phát ra âm thanh, nhắc nhở hắn cứu mình còn có cẩn thận hỏa dược chôn dưới tàng cây, đáng tiếc nàng ta bị bịt miệng, một từ hoàn chỉnh cũng không nói nổi.
Tiêu Nhược Ngạo không biết chuyện hỏa dược, lạnh lùng nhìn chằm chằm Mộ Thiên Tuyết, nói: "Đã chết đến nơi còn dám làm ầm ĩ, còn không lập tức thả người!"
Lúc cung nữ tới Vạn Tượng điện tấu bẩm, Vũ Lâm quân cũng vừa mới vừa phát hiện có người đánh thủ vệ ở cửa cung rồi đột nhập vào trong, xác minh thêm một ít liền đoán được những người này tới để giúp Mộ Thiên Tuyết bắt cóc Tào thị.
Chỉ là, hắn nghĩ mãi vẫn không rõ, bốn năm qua, hắn vẫn luôn phái người nghiêm mật giám thị Mộ Thiên Tuyết, có thể nói nhất cử nhất động của nàng ta biết rõ như lòng bàn tay, chưa bao giờ nghe nói nàng ta âm thầm xây dựng thế lực gì, Nam Chiêu lại bị diệt, dư lại một Mộ Lâm Phong giống như chó nhà có tang tránh ở Bắc Châu không dám lộ diện, những người này từ đâu mà đến?
Tuy năm đó từng cùng đến Nam Chiêu cầu thân nhưng thời gian vào thành bất đồng, lại bị chia làm vài tốp, tách ra an bài, cho nên Tiêu Nhược Ngạo vẫn chưa gặp qua Đông Phương Tố.
Gương mặt Mộ Thiên Tuyết tinh xảo không tì vết tản ra một tia vũ mị lạnh băng như lưỡi đao, "Nàng ta là bùa cứu mạng của ta, há có thể dễ dàng thả ra."
"Bất luận ngươi làm như thế nào đều chỉ là hấp hối giãy giụa, ngươikhông thoát khỏi lòng bàn tay trẫm đâu, hết hy vọng đi!" Hắn lòng dạ sâu không đáy, tuy quan tâm Tào thị nhưng lại chưa từng biểu lộ ra bên ngoài.
"Nói như vậy, ngươi không muốn bảo tàng cùng tánh mạng Tào thị?" Mộ Thiên Tuyết khẽ mỉm cười, cho đến lúc này Tiêu Nhược Ngạo mới phát hiện tay nàng cần một thanh chủy thủ, không chờ hắn nói tiếp, Mộ Thiên Tuyết là gót sen nhẹ nhàng đi đến bên người Tào thị bị trói chặt trên thân cây, chủy thủ lạnh lẽo dao động trên cần cổ nàng ta, khiến người sau kinh hồn táng đảm lại không thể trốn.
"Đã như thế, ta đây cũng không cần phải giữ tánh mạng nàng ta!" Theo những lời này, ánh mắt Mộ Thiên Tuyết chợt loé, tay hơi dùng sức, chủy thủ sắc bén lập tức cắt qua da thịt trắng nõn của Tào thị, máu tươi đỏ ấm chảy xuống theo lưỡi dao, nhìn mà ghê người.
Tiêu Nhược Ngạo không ngờ Mộ Thiên Tuyết nói động thủ liền động thủ, hắn tuy tâm địa lạnh lùng độc đoán, nhưng cũng có cảm tình với thanh mai trúc mã Tào thị, không đành lòng thấy nàng ta bỏ mạng trước mặt, vội vàng quát: "Khoan đã!"
Cơ mặt Tiêu Nhược Ngạo khẽ căng lên, âm thanh lạnh lùng nói: "Nam Chiêu thật sự có lưu lại bảo tàng?"
"Trăm năm trước, Nam Chiêu lập quốc, tổ tiên vì muốn hậu thế hưng thịnh đã cất giấu một bảo tàng tuyệt bút, việc này ngoại trừ phụ hoàng mẫu hậu thì chỉ có ta và Tam ca biết; chỉ cần ngươi tha ta đi, ta liền nói chỗ bảo tàng cho ngươi, có Nam Chiêu và bảo tàng này, Tây Sở rất nhanh liền có thể trở thành sự tồn tại giống như Bắc Châu."
"Tiêu Nhược Ngạo, ngươi đã đồ diệt Nam Chiêu, ta tại thế gian lại không quen ai, cho dù sống sót cũng sẽ không tạo thành bất kì uy hiếp gì với ngươi!"
Ánh mắt Tiêu Nhược Ngạo tối sầm, nhìn chằm chằm nàng: "Nếu chuyện bảo tàng là thật, buông tha ngươi cũng không phải không thể, chỉ là... Trẫm dựa vào đâu để tin tưởng lời ngươi nói?"
Mộ Thiên Tuyết cười lạnh: "Ta cũng không phải là ngươi, nói không giữ lời!"
Lời nàng nói khiến sắc mặt Tiêu Nhược Ngạo trầm xuống, suy nghĩ một lát, trầm giọng đáp: "Được, trẫm đáp ứng ngươi, nếu dám có nửa câu lừa gạt, dù cho ngươi có chạy tới chân trời góc biển, trẫm cũng tất lấy tánh mạng của ngươi!"
"Một lời đã định!" Mộ Thiên Tuyết ngược lại cũng giữ chữ tín, nói xong câu đó liền thu hồi chủy thủ. Nhìn thấy vậy, Tiêu Nhược Ngạo thầm thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh đến dưới gốc cây hợp hoan, cởi bỏ dây thừng cho Tào thị đang mồ hôi lạnh ròng ròng, sau đó âm trầm quát: "Bắt lấy đám người Mộ Thiên Tuyết, một người cũng không được chạy!"
Nghe thấy lời này, ánh mắt Mộ Thiên Tuyết đột nhiên lạnh lùng, lạnh giọng nói: "Tiêu Nhược Ngạo, ngươi quả nhiên lại lật lọng?" Khi nói những lời này, nàng không dấu vết lui về sau hai bước, lặng yên rời khỏi phạm vi cây hợp hoan.
Tiêu Nhược Ngạo không để ý đến hành động này của nàng, ném dây thừng xuống mặt đất, không mang theo nửa phần cảm tình nói: "Chớ nói căn bản không có bảo tàng gì, cho dù thực sự có, cũng không đủ để đổi lấy tánh mạng ngươi, Mộ Thiên Tuyết, trẫm đã nói rồi, ngươi trốn không thoát lòng bàn tay trẫm!"
Hắn quá rõ ràng trong cơ thể nữ tử nhìn như nhu nhược trước mắt này lại ẩn chứa năng lượng, tuy nói Nam Chiêu đã diệt, nhưng vẫn còn Bắc Châu, Tề Quốc, Đông Lăng, một khi để bất kì một phương nào trong bọn họ có được Mộ Thiên Tuyết đều sẽ tạo thành cực đại uy hiếp với chính mình; lời nói vừa rồi chẳng qua là để cứu Tào thị ra; từ đầu đến cuối, hắn không hề định thả Mộ Thiên Tuyết, nàng ta —— buộc phải chết!
"Phải không?" Theo hai chữ này, ý cười bên môi Mộ Thiên Tuyết dần dần mở rộng, lúc Tiêu Nhược Ngạo nhận thấy được có gì đó không thích hợp thì đã không kịp, thanh âm lạnh như băng xuyên thẳng vào tai, "Nếu hắn dám động một chút, lập tức bắn tên!"
Cho đến lúc này, mọi người mới phát hiện, trên đỉnh ngói lưu ly chủ điện của cung Vĩnh Đức, phục một bóng người màu xám, lúc này cung trong tay người nọ đã kéo căng, mà dây cung cũng đã lên, đang giữ mũi tên hừng hực thiêu đốt.
Tiêu Nhược Ngạo không ngờ Mộ Thiên Tuyết còn an bài như vậy, nhất thời sắc mặt âm trầm đáng sợ, bất quá hắn vẫn chưa có điều lo lắng, "Ngươi cho rằng chỉ bằng một cây hỏa tiễn của kẻ hèn kia liền có thể hù trụ trẫm sao? Nực cười!"
Lúc này, Tào thị đã kéo vải trong miệng xuống, nắm chặt cánh tay Tiêu Nhược Ngạo, kinh hoảng nói: "Bệ hạ, không chỉ có hỏa tiễn, nàng ta chôn hỏa dược ở chỗ này, một khi hỏa tiễn phóng tới, kíp nổ bắt lửa, chúng ta...... Chúng ta đang sống sờ sờ sẽ bị nổ chết!"
Vừa nghe lời này, Tiêu Nhược Ngạo lập tức nói: "Không có khả năng, cung Vĩnh Đức nào có hỏa dược!"
Mộ Thiên Tuyết duỗi tay hứng lấy một đóa hoa hạnh mỏng như băng tiêu, đưa tới dưới mũi ngửi, điềm nhiên nói: "Bệ hạ đã quên lời nói lúc Trừ Tịch sao? Đắc thắng trở về liền châm ngòi hai rương pháo hoa kia ăn mừng; tuy cuối cùng diệt không phải Yến Quốc, nhưng đống pháo hoa này...... Ta còn muốn giúp bệ hạ châm đấy!"
"Bệ hạ, khi thần thiếp bước vào cung Vĩnh Đức, quả thật ngửi thấy mùi thuốc súng cực kỳ dày đặc, còn có, ngài xem......" Tào thị nơm nớp lo sợ chỉ vào kíp nổ xen lẫn bùn đất lại đủ để lấy tánh mạng bọn họ.
Sắc mặt Tiêu Nhược Ngạo khó coi vô cùng, hắn biết, Mộ Thiên Tuyết đã sớm dự đoán được mình sẽ không tin tưởng chuyện bảo tàng, cho nên từ lúc bắt đầu, mục đích nàng ta chính là dẫn mình đến bên người Tào thị, sau đó lợi dụng hỏa dược đã được chôn ngầm uy hiếp mình.