Thịnh Thế Đế Vương Phi

Chương 17: Liên hoàn kế



Lúc đi đến cửa thành, Diêm Trọng Sơn đột nhiên nhớ tới một chuyện đáng sợ, nếu... Mộ Thiên Tuyết không trốn trong xe ngựa của Giang Việt ra khỏi thành, như vậy khả năng lớn nhất chính là ẩn nấp bên trong tòa cô sơn này, có thể họ đã trốn đi không bao lâu sau khi lính bao vây cô sơn của hắn vừa rời đi, tuy rằng trước sau chỉ ngắn ngủi hơn nửa canh giờ, nhưng cũng đủ để đoàn người Mộ Thiên Tuyết tẩu thoát!

Nói vậy... Là chính hắn đã thả Mộ Thiên Tuyết đi ư?

Nghĩ đến đây, Diêm Trọng Sơn đổ mồ hôi lạnh, cuống quýt ra lệnh cho thuộc hạ một lần nữa bao vây các nơi yếu đạo ở cô sơn, trong lòng hắn vẫn còn ôm một chút may mắn, thân thể Mộ Thiên Tuyết suy yếu, nói không chừng vẫn chưa chạy khỏi cô sơn!

Sau khi an bài hết thảy, hắn thúc ngựa, sắc mặt âm trầm mà chạy tới cửa thành, việc này đều do tên lính gác ở cửa thành kia, nếu không phải hắn nói nhìn thấy trong xe ngựa có người, hắm làm gì đến nỗi hoài nghi Giang Việt bao che nghịch phạm, hưng sư động chúng cho người đuổi theo, hiện giờ thì tốt rồi, không chỉ đắc tội Giang Việt mà còn cho Mộ Thiên Tuyết cơ hội đào tẩu.

Tiêu Nhược Ngạo biết chuyện này, không biết sẽ xử lý mình như thế nào đây!

Mới vừa đến cửa thành, Diêm Trọng Sơn liền ngẩn cả người, tất cả binh lính ở cửa thành đều nằm tứ tung ngang dọc trên mặt đất, sống chết không rõ, bá tánh ở phía xa thì chỉ chỉ trỏ trỏ, không dám tới quá gần.

Thiên cơ vệ nhanh chóng chạy đến chỗ những người đó xem xét, may mà bọn họ chỉ bị người ta đánh, tính mạng không đáng lo, sau khi được cấp cứu thì từng người đều tỉnh lại.

Diêm Trọng Sơn đưa mắt nhìn quanh bốn phía, lại không thấy tên lính gác cổng thành nói chuyện với hắn lúc trước, tiện tay kéo một người vừa mới tỉnh lại lên, lạnh giọng hỏi: "Là người phương nào đánh các ngươi, người lúc trước nói chuyện với bổn tọa đi đâu rồi?"

Tên lính gác cổng vừa mở mắt đã thấy bộ dáng dữ tợn của hắn, một hồi lâu sau mới nơm nớp lo sợ đáp: "Thưa Trọng Sơn đại nhân, người đánh nhóm tiểu nhân chính là người lúc trước nói chuyện với ngài ạ."

Diêm Trọng Sơn không ngờ đáp án lại là như thế, kinh ngạc, "Ngươi nói cái gì?"

Tên lính lại trung thực trả lời: "Ngài vừa dẫn người rời đi không lâu, người đó lại đột nhiên gây chuyện, đánh nhóm tiểu nhân."

"Hắn tên gì, đang ở đâu?" Nói đến đây, nếu vẫn chưa phát hiện ra vấn đề thì uổng công Diêm Trọng Sơn sống đã vài thập niên rồi.

Cửa thành lại lắc đầu đáp: "Tiểu nhân cũng không biết hắn."

"Ngươi nói cái gì, không quen biết hắn?" Nếu không phải nghe cẩn thận, Diêm Trọng Sơn còn cho rằng mình đã nghe lầm.

Tên lính lại cực kỳ khẳng định: "Vâng, tiểu nhân chưa bao giờ gặp hắn."

Diêm Trọng Sơn nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu đã như vậy, vì sao vừa rồi không nói?"

"Lúc ấy thủ tọa đại nhân đang ở đây, hơn nữa tiểu nhân nghĩ hắn có thể là lính từ cửa thành khác điều tới, cho nên... không hỏi." Lời còn chưa dứt, Diêm Trọng Sơn đã ném hắn xuống đất, lấy chân đá vào người hắn, "Tên hỗn trướng, chuyện quan trọng như thế lại không nói, hại bổn tọa để một bọn nghịch phạm có cơ hội đào tẩu!" Nói chưa hết giận, hắn lại tàn nhẫn đạp thêm mấy phát, người nọ nằm trên mặt đất, không dám kêu đau.

Thuộc hạ nhỏ giọng hỏi: "Đại nhân, nên làm sao bây giờ?"

Diêm Trọng Sơn hít sâu vài hơi, miễn cưỡng ngăn cơn tức xuống một chút, đang định nói chuyện thì hắn đột nhiên ý thức được bản thân mình bất giác đã đi vào bẫy rập.

Mộ Thiên Tuyết mới vừa chạy ra thành, Giang Việt thân là sứ giả Bắc Châu liền ngoan cố muốn ra khỏi thành, sau khi mình vừa để hắn rời đi, lập tức có người giả trang lính gác tới nói với mình rằng bên trong xe ngựa có người, cũng xưng chưa từng thấy rõ bộ dáng đồng phạm đã chạy ra thành, khiến mình hoài nghi Giang Việt là đồng phạm, do đó cho người đang bao vây cô sơn toàn lực đuổi bắt. Sau khi đuổi tới, Giang Việt biểu hiện bộ dáng cực kỳ kháng cự, làm hắn càng thêm cho rằng Mộ Thiên Tuyết đang trốn trong xe ngựa, khăng khăng điều tra, kết quả lại lục soát ra một nữ tử chạy ra từ thanh lâu; cùng thời khắc đó, người giả trang lính gác lại đánh mọi người rồi trốn ra ngoài.

Đây chính là một kế sách liên hoàn tinh vi mà phức tạp, mỗi một bước đi của mình đều nằm trong sự tính toán của đối phương, không có bất kì sai lệch gì!

Sau khi hiểu rõ được điều này, hàn ý nhanh chóng lan tràn toàn thân hắn, cả người lạnh lẽo.

Mộ Thiên Tuyết, nhất định là Mộ Thiên Tuyết, chỉ có nàng ta mới có thể bày ra kế sách đáng sợ như thế!

Khó trách Tiêu Nhược Ngạo cho dù xuất ra toàn bộ Thiên cơ vệ cũng muốn bắt được nàng. Để người như vậy chạy khỏi Tây Sở, nhất định hậu hoạn vô cùng, nhưng trước mắt người này lại bị mình thả chạy, hắn tựa hồ đã nhìn thấy gương mặt căm giận ngút trời của Tiêu Nhược Ngạo.

Đang lúc Diêm Trọng Sơn bị nỗi sợ hãi vây quanh, một đội lớn Vũ Lâm quân xuất hiện trong tầm mắt, dừng cách Diêm Trọng Sơn mấy bước, thống lĩnh của Vũ Lâm quân tiến lên một bước, chắp tay nói: "Ta phụng mệnh bệ hạ, dẫn dắt hai ngàn Vũ Lâm quân tới đây giúp Diêm thủ tọa lục soát núi, bắt giữ nghịch phạm."

Vũ Lâm quân tổng cộng chỉ có ba ngàn, mà Tiêu Nhược Ngạo đã lập tức phái ra hai ngàn lục soát núi, có thể thấy được hắn quyết tâm phải bắt được Mộ Thiên Tuyết đến cỡ nào.

Diêm Trọng Sơn dùng hết sức cắn lưỡi, nương theo cơn đau nhức để khiến cho bản thân bình tĩnh lại, tuy rằng tình huống ác liệt vẫn chưa tới tuyệt cảnh, nói không chừng còn có cơ hội!

"Xin thống lĩnh đại nhân lập tức đưa binh tới tòa cô sơn và phụ cận tiến hành lùng bắt, bổn tọa đuổi theo bắt đồng phạm!" Nói xong câu đó, Diêm Trọng Sơn lại một lần nữa lên ngựa, dẫn theo hơn mười Thiên cơ vệ chạy gấp ra khỏi thành, nếu Vũ Lâm quân không lục soát được Mộ Thiên Tuyết, vậy Giang Việt kia chính là manh mối cuối cùng, mặc dù đến giờ hắn vẫn không nghĩ ra nguyên nhân Giang Việt giúp đỡ Mộ Thiên Tuyết.

Chuyện đuổi bắt Giang Việt thuận lợi đến bất ngờ, Diêm Trọng Sơn chạy khoảng hơn mười dặm liền thấy được xe ngựa của Giang Việt, chiếc xe cách bọn họ không xa về phía trước, đang chậm rãi chuyển động.

Diêm Trọng Sơn mừng rỡ, giục ngựa chạy nhanh đến, tránh để Giang Việt đào tẩu, chẳng qua vừa đuổi kịp xe ngựa, kết quả lại khiến Diêm Trọng Sơn thất vọng.

Xe ngựa sớm đã trống không, ngay cả xa phu cũng không có, ngựa tự chạy một mình, xem ra bọn họ đã sớm đoán được hắn sẽ đuổi theo cho nên bỏ ngựa đào tẩu.

Thuộc hạ đưa mắt nhìn quanh bốn phía trống vắng không người, sắc mặt trắng bệch hỏi: "Đại nhân, hiện tại làm sao bây giờ?"

"Tìm! Dù có lật tung cả ngoại thành cũng phải tìm cho ra bọn họ!" Diêm Trọng Sơn rít từ kẽ răng.

Trong khi toàn bộ Thiên cơ vệ lẫn Ngự lâm quân đang lùng bắt tứ phía, đoàn người Mộ Thiên Tuyết đã xuất hiện ở một con đường núi hẻo lánh nhỏ hẹp cách thành hơn trăm dặm.

Trên lưng ngựa, Mộ Thiên Tuyết dựa toàn bộ thân mình lên người Đông Phương Tố, hai mắt khép hờ, sắc mặt tái nhợt đến mức gần như trong suốt, thậm chí có thể nhìn thấy cả huyết quản màu xanh phía dưới.

Đông Phương Tố quay đầu lại nhìn thoáng qua, nói: "Không có ai đuổi theo, chúng ta nghỉ tạm một lát ở đây đi."

"Không được!" Mộ Thiên Tuyết hữu khí vô lực nói, "Bọn họ không bắt được ta sẽ không bỏ qua, tiếp tục đi về phía đông đi, mau chóng chạy tới chỗ ngươi nói với ta ấy, hẳn là còn cách không xa."

"Nhưng thân thể nàng....." Sao Đông Phương Tố lại không biết hiện tại bọn họ vẫn chưa thoát khỏi uy hiếp, nhưng với tình trạng của Mộ Thiên Tuyết, thật sự không nên tiếp tục lên đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.