Thịnh Thế Đế Vương Phi

Chương 3: Quân cờ



Từ Huệ phi từng chịu ân huệ của Mộ Thiên Tuyết, vẫn luôn rất tốt với nàng, lúc này thấy nàng bị Tào thị tát, tất nhiên nhịn không được, nghiêm nghị quát: “Lớn mật, sao ngươi dám làm vậy với Hoàng hậu nương nương!”

Tức giận rất nhiều, trong lòng Từ Huệ phi cũng có vài phần nghi hoặc, Tào thị làm người luôn luôn cẩn thận nhát gan, không sinh thị phi, ở trong cung rất có nhân duyên, lúc trước cũng cực kỳ tôn trọng Mộ Thiên Tuyết, sớm tối thưa hầu, số lần đến Vĩnh Đức Cung còn nhiều hơn cả nàng, như thế nào mà chỉ chớp mắt giống như đã hoán đổi, trở nên kiêu ngạo vô lễ như vậy.

Từ Huệ phi còn chưa dứt lời, Tào thị đã không chút khách khí quát: “Ngươi mới lớn mật, đây là nơi nào mà ngươi có quyền lên tiếng?”

Từ Huệ phi bị nàng mắng đến trên mặt xanh một trận trắng một trận, cực kỳ nan kham, tuy rằng thứ vị của nàng sau Tào thị nhưng cũng đều là chính nhất phẩm cung phi, mặc kệ như thế nào, Tào thị cũng không có lý do khiển trách nàng như vậy, Tiêu Nhược Ngạo lại cố tình coi như không thấy, rõ ràng là đang dung túng cho Tào thị.

Bên kia, Tào thị còn chưa giải hận, nhìn chằm chằm Mộ Thiên Tuyết vẫn chưa phục hồi tinh thần lại sau một tát kia, âm độc nói: “Ngươi thật cho rằng mình là hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ sao, ta nói cho ngươi biết, ta với bệ hạ là thanh mai trúc mã, từ đầu người bệ hạ thực sự muốn cưới chính là ta, ta mới là hoàng trong suy nghĩ của hắn, ngươi… chỉ là một quân cờ mà thôi!”

“Quân cờ…” Sau khi lẩm bẩm vài lần, Mộ Thiên Tuyết rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, bắt lấy cánh tay Tào thị, lạnh lùng nói: “Cái gì quân cờ, nói cho ta!”

Sức của nàng rất lớn, móng tay dài nhéo cánh tay Tào thị cách một ống tay áo, đau đến người sau nhíu mày, dùng sức đẩy nàng ra. Nhìn nàng ngã ngồi trên mặt đất, trâm ngọc rơi ra, bộ dáng chật vật bất kham, khóe môi Tào thị giương lên ý cười trả thù. Cho tới nay, nàng đều dưới Mộ Thiên Tuyết, mỗi khi gặp mặt, đều phải ngưỡng mộ, thật sự rất nghẹn khuất, hôm nay rốt cuộc cũng không cần phải mang mặt nạ giả, có thể từ trên cao nhìn xuống nữ nhân bá chiếm vị trí của mình, không uổng mấy năm nay ủy khuất, thật đúng là thoải mái!

“Ngươi cho rằng bốn năm trước, bệ hạ đến Nam Chiêu cầu thân là vì thích ngươi sao? Không phải! Bệ hạ chỉ là cảm thấy ngươi sẽ là một quân cờ tốt, vì đạt được mong muốn, bệ hạ đem hết thảy vốn thuộc về ta đưa cho ngươi.” Nói đến đây, khuôn mặt Tào thị nhăn nhó, tuy rằng chuyện này là năm đó chính miệng nàng đồng ý, nhưng chung quy vẫn không cam lòng.

“Quả nhiên, nhờ Nam Chiêu công chúa ngươi thúc đẩy kết minh với Nam Chiêu, tiêu trừ chi hoạn nhiều năm qua ở Nam Cương, tiên đế bắt đầu chú ý đến bệ hạ, ba năm thời gian, bệ hạ nhiều lần lập kỳ công, mà Thái tử lại lần nữa phạm sai lầm, cuối cùng lệnh tiên đế phế Thái tử mà sửa lập bệ hạ!”

Nỗi một chữ mà Tào thị thốt ra đều như mũi nhọn xuyên qua da, đâm vào trong xương cốt, đau đến mức cả người nàng đổ mồ hôi lạnh.

Nàng cự tuyệt để Hạ Nguyệt nâng dậy, thân mình nhỏ yếu gian nan từ trên mặt đất đứng lên, từng bước một đi đến trước người Tiêu Nhược Ngạo, dĩ vãng mỗi một lần khi đối diện, nàng đều có thể nhìn thấy bóng dáng mình trong cặp mắt kia, nhưng lúc này đây, cặp mắt đó u trầm tựa động không đáy, cho dù nàng tìm như thế nào cũng không tìm được thân ảnh của mình.

“Ngươi vẫn luôn… lừa gạt ta?” Thời điểm hỏi những lời này, cả người Mộ Thiên Tuyết đều phát run, nàng sợ… sợ nghe thấy đáp án khẳng định, sợ bốn năm tốt đẹp của mình đều chỉ là một lời nói dối!

Tiêu Nhược Ngạo nhìn nàng, một lúc lâu sau mới đột nhiên nói: “Ngươi rất đẹp, thiên hạ lưu truyền ngươi có dung mạo khuynh thành, nửa điểm cũng không……”

“Ta hỏi ngươi có phải vẫn luôn lừa gạt ta hay không!” Mộ Thiên Tuyết dữ tợn đánh gãy lời hắn, cả người bởi vì kích động mà không ngừng run rẩy.

Đối với việc nàng vô lễ, Tiêu Nhược Ngạo cũng không nổi giận, đưa tay vuốt ve khuôn mặt tái nhợt đến phát xanh của Mộ Thiên Tuyết, chậm rãi đáp: “Dung mạo khuynh thành, tài năng kinh thế, cưới được coi như có cả thiên hạ. Mấy năm qua, nếu không có ngươi đứng sau bày mưu tính kế cho trẫm, dạy trẫm thận trọng từng bước như thế nào, sao trẫm có thể nhiều lần lập công trước mặt tiên đế, khiến cho Thái tử tức giận chồng chất, cuối cùng chó cùng rứt giậu? Có thể nói, trẫm có thể đi đến một bước này, công lao của ngươi là lớn nhất!”

Lời của hắn khiến Mộ Thiên Tuyết nhớ lại những năm tháng trước khi Tiêu Nhược Ngạo đăng cơ, nàng hao hết tâm lực, lần lượt vì hắn bày mưu kế để Tiêu Nhược Ngạo có thể trổ hết tài năng giữa hơn mười hoàng tử, từng bước một trở thành người được chọn làm Thái tử trong lòng Sở đế; tuy rằng quãng thời gian đó rất gian nan, nhưng nàng chưa từng có một câu oán hận, bởi vì nàng yêu Tiêu Nhược Ngạo, yêu đến chẳng sợ phải trả giá tánh mạng, cũng không tiếc. Kết quả, Tiêu Nhược Ngạo thắng, Nam Chiêu lại vì chuyện này dẫn tới họa mất nước!

Mộ Thiên Tuyết gạt bàn tay đang di chuyển trên má, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy còn ngươi, liền dùng cách hủy diệt Nam Chiêu để báo đáp ta?”

Tiêu Nhược Ngạo thần sắc tự nhiên thu hồi tay, “Đăng cơ làm đế chỉ là mục tiêu thứ nhất của trẫm, chuyện trẫm thật sự muốn làm chính là thống nhất chư quốc, để Tây Sở trở thành quốc gia duy nhất trên mảnh đất Trung Nguyên này, Yến Quốc xa xôi mà cằn cỗi, quốc thổ Nam Chiêu láng giềng lại rộng lớn, sản vật phong phú, trẫm thật sự nghĩ không ra lý do phải bỏ gần tìm xa, bỏ phú chọn bần!”

“Bọn họ là mẫu quốc ta, là…” Không đợi Mộ Thiên Tuyết nói xong, Tiêu Nhược Ngạo đã là lạnh lùng cắt lời: “Đây không phải lý do!”

Nói xong, hắn đột nhiên nở nụ cười, “Nếu thật sự kết thành phu thê với ngươi, trẫm có chút lo đến thời khắc mấu chốt sẽ không thể nhẫn tâm!”

Những lời này khiến cho Từ Huệ phi đứng một bên khó hiểu, bọn họ không phải đã sớm kết thành phu thê bốn năm trước sao?

“Ngươi có ý gì?” Mộ Thiên Tuyết mơ hồ đoán được vài phần, lại không dám nghĩ tiếp, nếu đúng như nàng đoán, như vậy bốn năm phu thê, thật sự là một chuyện cười rõ đầu rõ đuôi!

Tiêu Nhược Ngạo nhìn chăm chú vào nàng, khẽ cười: “Toàn Cơ công chúa kinh tài tuyệt diễm, chẳng lẽ lại đoán không ra ý trẫm sao?” Hắn tạm dừng một lát rồi nói tiếp: “Lúc ngươi ở Nam Chiêu sức khỏe vẫn luôn không có gì đáng ngại, sau khi tới Tây Sở rồi lại ốm đau liên miên, thể lực suy nhược, ngay cả lễ Chu Công[1] cũng không làm được, lẽ nào ngươi thật sự cho rằng là do khí hậu khác lạ sao?”

[1] Lễ Chu Công: tương truyền Tây Chu năm thứ nhất, nam nữ lạm tình, Chu Công thấy như vậy là không được, vì thế đã quy định: nam nữ trước khi kết hôn không thể tùy tiện phát sinh quan hệ tình dục, trừ phi tới ngày kết hôn. Sau mọi người gọi đó là “Chu Công chi lễ – lễ nghi của Chu Công”. Hiện tại thông tục lễ Chu Công chỉ vợ chồng cùng phòng, làm tình, phát sinh quan hệ.

“A!” Từ Huệ phi hoảng sợ kinh hô, ngay sau đó gắt gao che miệng mình lại, nhưng trong mắt vẫn tràn ngập kinh ngạc không giấu được, không làm lễ Chu Công… Chẳng lẽ đế hậu chưa bao giờ thật sự cùng phòng, hoàng hậu nàng… Đến nay nàng ấy vẫn là thân xử nữ? Chuyện này… chuyện này sao có thể!

Lồng ngực Mộ Thiên Tuyết phập phồng kịch liệt, trong mắt bắn ra ánh sáng lạnh lẽo, “Là ngươi động tay chân?”

Tiêu Nhược Ngạo thản nhiên trả lời: “Không tồi, như trẫm đã nói, ngươi khuynh quốc khuynh thành như vậy, nếu làm bạn hằng đêm, dục tử sinh nữ, trẫm sợ thật sự sẽ coi ngươi trở thành thê tử; cho nên, từ ngày đầu tiên ngươi bước vào Tây Sở, trẫm đã sai người hạ dược vào thức ăn của ngươi, khiến sức khỏe ngươi trong bốn năm qua vẫn luôn suy nhược, không thể cùng phòng với trẫm! Bởi vì… thứ trẫm muốn chính là thiên hạ, không phải ngươi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.