Thịnh Thế Đích Phi

Chương 139: Tỷ thí



Trong sân, hai người đang lúc chém giết hăng say, rốt cục cũng phát hiện người vây xem phía ngoài không thích hợp, vừa quay đầu lại liền thấy Diệp Ly đứng ở một bên hơi chăm chú nhìn bọn họ. Trên mặt Vân Đình liền 囧, nhất thời không chú ý lại bị đối phương đánh một quả đấm. Nhưng rốt cuộc đối phương cũng vẫn giữ được lòng kính sợ với thân phận Định Quốc Vương phi, nên sau một kích đắc thủ cũng không dây dưa nữa, hai người tách ra thật nhanh, chỉ là vẫn nhìn chằm chằm đối phương làm cho người ta biết, bọn họ vẫn còn rất bất mãn đối phương. Diệp Ly vỗ tay, mỉm cười nhìn hai người nói: “Sao lại ngừng vậy?”

“Vương phi. . . . . .” Vẻ mặt Vân Đình xấu hổ cúi đầu. Mấy tháng này có thể nói là hắn tâm phục khẩu phục Định Vương phi, cũng tự hào mình có thể trở thành người được Vương phi tự mình chọn ra bồi dưỡng. Vì vậy lúc chống lại thái độ khinh miệt của mấy tiểu tướng trẻ tuổi của Mặc gia quân mới có thể dễ dàng tức giận như vậy, trong cơn tức giận lại ra tay đánh người.

Diệp Ly cười nói: “Không sao, mọi người trong quân doanh tỷ thí với nhau một phen vốn là chuyện thường, không cần ngượng ngùng. Hay là. . . Bản phi ở chỗ này lại cản trở các ngươi phát huy rồi?”

Lời này vừa nói ra, gương mặt của mấy tướng lãnh đứng ở một bên vây xem liền đỏ tới mang tai. Nếu như không phải bọn họ chất vấn năng lực của Vân Đình, thậm chí là của Vương phi thì cũng sẽ không mặc kệ hai người kia cứ đánh nhau như vậy. Hôm nay nhìn lại thái độ của Vương phi, ngược lại lộ ra vẻ bụng dạ của những nam nhi bảy thước như bọn họ thật hẹp hòi. Diệp Ly thấy bọn họ không có ý định đánh tiếp nữa, cũng cười phất tay để cho binh sĩ chung quanh đều giải tán, mang theo mấy tướng lãnh vào trong lều lớn trong quân doanh. Hiện tại quân doanh ngoài thành là do Lữ Cận Hiền chịu trách nhiệm, nhưng mà sáng sớm ông đã đi vào thành thương lượng chuyện bố phòng với quân coi giữ trong thành, nên không có ở trong doanh, lúc này mới đưa đến tình huống hai người Giáo úy này đánh nhau cũng không có người quản. Lữ Cận Hiền ở trong thành vừa nhận được tin tức liền vội vã chạy về, nhưng vẫn chậm hơn Diệp Ly một bước, chỉ đành phải trầm mặt trợn mắt nhìn vị Trần Giáo úy kia một cái, tiến lên thỉnh tội.

Diệp Ly cười, giơ tay lên ý bảo Trác Tĩnh đỡ Lữ Cận Hiền lên, cười nói: “Lữ tướng quân không cần như thế, người trẻ tuổi thì cãi nhau ầm ĩ cũng coi như là bồi dưỡng tình cảm đi, chỉ cần biết chừng mực là được rồi.”

Đoàn người trở lại trong đại trướng ngồi vào chỗ của mình, Lữ Cận Hiền mới gọi Trần Giáo úy vào trước mặt, hỏi nguyên nhân đánh nhau. Trong quân cãi nhau ầm ĩ quả thật không phải là chuyện kỳ lạ gì, muốn đánh nhau thì có thể ở trên diễn võ trường hoặc trên lôi đài, nhưng chẳng phân biệt được trường hợp, cứ ở trước mặt binh lính bình thường mà đánh nhau như vậy thì cũng không ra thể thống gì, còn dễ dàng để cho binh lính cho là quan hệ giữa các tướng lãnh không hòa thuận. Trần Giáo úy nghiêng mắt nhìn lướt qua Vân Đình, khẽ hừ một tiếng không trả lời Lữ Cận Hiền. Vân Đình bị hắn khinh miệt khẽ hừ, hỏa khí vốn đã chìm xuống lại bốc lên lần nữa, hất cằm lên nói: “Không phục sao? Không phục thì chúng ta đánh một lần nữa!” Trần Giáo úy cười lạnh, nhướng mày nói: “Ngươi cho rằng Gia sợ ngươi sao? Nếu không phải. . . Tiểu gia đánh cho ngươi răng rơi đầy đất!”

“Nói khoác không biết ngượng, cũng không sợ gió cắt trúng đầu lưỡi!” Vân Đình cười nhạo nói.

“Câm miệng!” Lữ Cận Hiền giận dữ, hai Giáo úy làm trò trước mặt nhiều vị tướng quân còn có Định Vương phi, đánh nhau như vậy còn chưa tính, còn muốn cãi nhau như cái chợ ở đây. Quả thực là trong mắt không có pháp kỷ!

Diệp Ly để chén trà trong tay xuống, cười yếu ớt nói với  Lữ Cận Hiền: “Lữ tướng quân bớt giận, người trẻ tuổi khó tránh khỏi còn trẻ khí thịnh, tướng quân không cần tức giận. Vân Đình, ở kinh thành ngây người mấy tháng, những thứ khác không nói, miệng lưỡi cũng lưu loát hơn không ít đi?” Da mặt Vân Đình một trận vặn vẹo, mặc dù tuổi của hắn ở trong quân cũng coi như là nhỏ, nhưng vẫn lớn hơn Định Quốc Vương phi vài tuổi. Bị Định Vương phi còn nhỏ hơn mình nói người trẻ tuổi còn trẻ khí thịnh, để cho da mặt hắn không thể không nóng lên một trận, cúi đầu nói: “Thuộc hạ lỗ mãng, xin Vương phi trách phạt.”

“Bản phi nói không trách chính là không trách.” Diệp Ly nói: “Nói đi, vì cái gì hai vị mà. . . Ừ, sáng sớm lại bắt đầu tỷ thí rồi?”

Hiếm khi Trần Giáo úy và Vân Đình lại cùng chung chí hướng cùng do dự, nhìn Diệp Ly, không nói gì.

Diệp Ly nhíu mày nói: “Sao vậy? Không thể nói sao? Hoặc ta nên hỏi chư vị tướng quân ở đây về chuyện lúc đó?”

Trần Giáo úy tiến lên một bước, cắn răng nói: “Là thuộc hạ không nên nói lời bất kính với Vương phi, cho nên mới xung đột với Vân Giáo úy. Xin Vương phi giáng tội, thuộc hạ nguyện nhận hết trách phạt!” Diệp Ly đưa mắt nhìn hắn chốc lát, gật đầu nói: “Ngươi cũng dám làm dám chịu.”

Trần Giáo úy trầm mặc không nói, Vân Đình nhìn mọi người, cũng tiến lên một bước nói: “Thuộc hạ cũng có chỗ không đúng, nguyện cùng chịu phạt với Trần Giáo úy.” Nhìn Vân Đình trẻ tuổi trước mặt, trong lòng Diệp Ly cũng âm thầm gật đầu. Mấy tháng học tập dạy dỗ vẫn có chỗ tốt, nếu là mấy tháng trước, thì lấy tính tình Vân Đình tuyệt đối sẽ không chủ động xin phạt như lúc này. Không liên quan đến những nguyên nhân khác, chỉ là càng thêm có thể hiểu cách đối nhân xử thế thôi. Tất cả mọi người Mặc gia quân không phải là người cố tình gây sự, thấy Vân Đình nói như thế, quả nhiên sắc mặt cũng đều tốt hơn không ít.

Trầm mặc một hồi lâu, Diệp Ly mới đạm thanh nói: “Bản phi mới chấp chưởng Mặc gia quân, lúc trước cũng không có ra mắt chư vị tướng quân, cũng có thể hiểu được trong lòng các vị có nhiều điều không phục, cho nên chuyện lần này, liền bỏ qua. Hiện tại, nếu trong lòng chư vị còn có ý nghĩ gì không phục, không ngại đều nói ra ngoài. Các vị cũng là hào kiệt chân chính chinh chiến sa trường nhiều năm, chúng ta cũng không học quanh co lòng vòng của những người trên triều đình kia.” Thấy mọi người chần chờ không quyết định, Diệp Ly cười một tiếng, “Ở nơi này, trong trướng, người nói vô tội. Có ý kiến gì cứ việc nói, hay là chư vị là sợ Bản phi trả đũa sau?”

Mọi người trầm mặc một hồi, một người trung niên mạn phép đứng dậy trước chắp tay với Diệp Ly, vừa nói: “Vương phi thứ tội. Vốn Vương gia không có ở đây thì Vương phi thống lĩnh Mặc gia quân cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng hành quân đánh giặc không thể so với những cái khác, động một tí chính là hơn vạn tánh mạng của huynh đệ, vì vậy mạt tướng mới suy nghĩ nhiều một chút. Tuổi của Vương phi còn quá nhỏ, lại xuất thân thư hương môn đệ, cái này……” Diệp Ly vừa nghe lời thuộc hạ…, vừa mỉm cười gật đầu tỏ vẻ mình nghe rõ. Những người khác thấy nàng thật sự không có dấu hiệu tức giận nào, cũng đánh bạo đứng dậy nói lên chất vấn của mình. Đơn giản chính là Diệp Ly tuổi nhỏ, chất vấn năng lực lãnh binh và thân thủ của Diệp Ly. Diệp Ly ngồi trên ghế, an tĩnh đợi đến khi mọi người nói xong, mới cười nói: “Hiện tại Bản phi mới biết được chư vị tướng quân có nhiều lo lắng và sầu lo như vậy, đúng là Bản phi thất trách. Trần Giáo úy, ngươi chính là bởi vì … chút ít này mới không phục Bản phi?”

Trần Giáo úy kiên quyết nói: “Hành quân đánh giặc cũng không phải là trò đùa, nếu Vương phi không có bản lãnh thật sự thì đương nhiên tiểu tướng sẽ không phục!”

“Trần Vân, càn rỡ!” Lữ Cận Hiền quát lên.

Diệp Ly khoát khoát tay cười nói: “Không sao, Bản phi chuyên trị các loại không phục. Không bằng, chúng ta lên giáo trường phân tranh cao thấp một lần?”

“Thuộc hạ không dám!” Hiển nhiên Trần Vân Giáo úy bị lời của Diệp Ly làm cho sợ hết hồn, phịch một tiếng quỳ xuống trên đất. Mặc dù những tướng lãnh Mặc gia quân bọn họ có hoài nghi năng lực thống lĩnh Mặc gia quân của Vương phi, nhưng tuyệt đối vẫn vạn phần kính trọng thân phận Định Quốc Vương phi của nàng. Chỉ là trên chiến trường liên quan đến tánh mạng các tướng sĩ nhiều hơn thắng bại trong chiến tranh, cho nên bọn họ cũng càng sẽ không bởi vì thân phận Định Quốc Vương phi mà mù quáng tín nhiệm năng lực của nàng. Hiện tại Vương phi nói muốn đấu với hắn, điều này làm cho Trần Vân sao dám động thủ phạm thượng.

Diệp Ly đứng dậy, thản nhiên nói: “Nam tử hán đại trượng phu, đừng bảo là quỳ liền quỳ. Sao? Không lẽ một đại nam nhân như ngươi còn sợ một nữ tử như Bản phi sao?”

Trần Vân đỏ mặt lên, trong lúc nhất thời không biết rốt cuộc mình nên sợ hay là không sợ.

Diệp Ly khẽ mỉm cười, cũng không quản hắn, nhấc chân đi ra ngoài trướng. Diệp Ly vừa đi, đương nhiên những người khác cũng chỉ có thể đuổi theo, chân tay Trần Vân hơi luống cuống nhìn Lữ Cận Hiền đi ở cuối cùng, “Tướng quân. . . . . .” Lữ Cận Hiền lắc đầu, thở dài nói: “Đi thôi, đừng để Vương phi chờ ngươi.” Vân Đình chạy tới cửa lại quay đầu lại, nhìn hơi hả hê cười với Trần Vân một tiếng. Thân thủ của Vương phi thì người khác không biết nhưng hắn đã thấy tận mắt cũng đã kiến thức qua. Nếu Trần Vân còn muốn nhường, thì nhất định sẽ chết vô cùng khó coi.

Trên giáo trường, Diệp Ly đứng chắp tay mỉm cười nhìn Trần Vân do dự không lên ở phía dưới. Bốn phía bất tri bất giác đã tụ tập không ít tướng sĩ nhàn rỗi vừa huấn luyện xong. Thấy Trần Vân vẫn do dự, Diệp Ly cười nói: “Trần Giáo úy, mời lên đây đi.”

Cuối cùng Trần Vân vẫn phải bước lên giáo trường, nhìn qua lại hoàn toàn không đắc ý, tức giận, phấn chấn và hung hãn như đánh nhau với Vân Đình lúc trước, ngược lại lại lộ ra vẻ hết sức không được tự nhiên. Nhìn Diệp Ly một chút nói: “Vương phi. . . Trước, mời.”

Diệp Ly khẽ nhướng mày, trong lòng biết, nếu như mình không động thủ, thì Trần Vân tuyệt đối sẽ không dám động thủ với nàng, nhướng mày cười một tiếng nói: “Đã như vậy, Trần Giáo úy cẩn thận!” Diệp Ly không dùng chủy thủ mình thường dùng, mà là xoay người rút ra một thanh trường kiếm từ trong tay Trác Tĩnh đứng ở một bên, mũi kiếm run lên hóa thành một đạo hàn mang lao thẳng tới Trần Vân. Trần Vân nghiêng người qua một bên để tránh một kiếm này đang bay tới, Diệp Ly cười một tiếng, trường kiếm quét ngang mà đi. Trong nháy mắt Diệp Ly đã xuất ra vài kiếm, Trần Vân cũng đồng thời bị bức lui vài bước, binh sĩ dưới đài thấy Trần Vân như thế lại là một mảnh im lặng.

Trần Vân vốn định để cho Diệp Ly vượt qua mấy chiêu, sau đó tìm cái cơ hội chủ động nhận thua, như vậy vừa không làm mình khó chịu, lại vừa không khiến Diệp Ly mất mặt. Nhưng lúc Diệp Ly xuất ra kiếm đầu tiên thì hắn đã biết mình sai rồi, vô luận là tư thế cầm kiếm hay lực đạo góc độ xuất kiếm của Vương phi đều tuyệt đối không phải là trông thì đẹp mà không dùng được, ngược lại mỗi một kiếm lại nguy hiểm vô cùng. Nhưng mà cũng không phải là thân thủ của mình linh hoạt nhanh như chớp, mà nếu Vương phi không thu lực đạo không xuất toàn lực…, thì chỉ sợ trên người mình đã sớm có thêm mấy lỗ thủng.

Trần Vân tung mình một cái lui về phía sau thật nhanh cách ra một khoảng cách an toàn, Diệp Ly cũng không đuổi theo, dừng kiếm đứng ở trong sân nhìn hắn. Trần Vân chắp tay nói: “Thuộc hạ có mắt không tròng, xin Vương phi tha lỗi, thuộc hạ cả gan, mời Vương phi so tài một lần nữa.” Nói xong, đi tới gỡ xuống một cây trường thương từ trên kệ đặt binh khí, rung lên trong tay, thần sắc tao nhã nhìn Diệp Ly. Diệp Ly hài lòng, gật đầu nói: “Rất tốt, thế này mới đúng. Trần Giáo úy, mời.”

“Đắc tội!” Trần Vân cất cao giọng nói, trường thương trong tay đâm thẳng tới Diệp Ly. Thân thủ Diệp Ly nhanh nhẹn lùi lại mấy bước, tránh ra, trường kiếm trong tay khiêu vũ ra một đóa kiếm hoa tuyệt mỹ. Nếu nói càng dài càng mạnh, thì kiếm dài ba xích (1 xích = 1/3 m) trong tay Diệp Ly chống lại trường thương trong tay Trần Vân cũng không chiếm được ưu thế gì. Nhưng mọi người dưới đài rất nhanh đã phát hiện, Vương phi luôn luôn khống chế khoảng cách giữa hai người ở trong một phạm vi nhất định, mà khoảng cách lại hạn chế lớn để trường thương thi triển ưu thế của nó, trong lúc nhất thời cũng coi như là ngang nhau.

Dưới đài, Phượng Chi Dao đã đến từ lúc nào, lười biếng đứng ở bên cạnh Mộc Dương, ôm ngực mà đứng, cười hì hì hỏi: “Mộc thế tử, ngươi xem Vương phi và Trần Giáo úy, ai thắng ai thua?” Mộc Dương nhàn nhạt cười nói: “Tại hạ may mắn được trông thấy qua thân thủ của Định Vương phi, tuyệt đối là cao thủ trong ngàn dặm mới tìm được một. Trần Giáo úy. . . Chỉ sợ còn kém một chút.”

Nghe lời nói của Mộc Dương, Lữ Cận Hiền ở một bên hơi kinh ngạc nghiêng đầu nhìn hai người một cái, cuối cùng dừng ánh mắt lại trên người Phượng Chi Dao. Phượng Chi Dao cũng là quen biết cũ với Lữ Cận Hiền, cũng không giấu diếm, cười ha ha nói: “Lữ tướng quân có điều không biết, kiếm pháp của Vương phi là được Vương gia tự mình truyền dạy. Huống chi. . . Chỉ sợ kiếm pháp là cái mà Vương phi không nắm chắc chắn nhất .”

Nghe vậy, các tướng sĩ đều khẽ biến sắc. Kiếm pháp Vương phi thì bọn họ đều nhìn được ở trong mắt, không thể nói là tuyệt đỉnh nhưng cũng mơ hồ nhìn ra được ở dưới mũi nhọn của kiếm kia có giấu sát cơ. Đó chân chính là kiếm pháp giết người, mà. . . Nghe nói cái đó chỉ là cái mà Vương phi không am hiểu nhất. Nói cách khác, Vương phi căn bản không có xuất ra bản lãnh chân chính khi so chiêu với Trần Vân.

Mộc Dương ngẩng đầu nhìn bóng hình yểu điệu uyển chuyển như du long trên đài, không khỏi cúi đầu cười một tiếng. Bỗng dưng nhớ tới cái câu mới vừa rồi kia của Diệp Ly. . . Bản Vương phi chuyên trị các loại không phục. . . Ở trước mặt nữ tử như vậy, lại có bao nhiêu người có thể chân chính không phục chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.