Thịnh Thế Đích Phi

Chương 146: Khuynh Dung Quý phi­



Đại doanh Tây Lăng,

Trong đại trướng khí áp lạnh đến thấu xương, từ khi Tây Lăng xuất binh đến nay sắc mặt Trấn Nam Vương cũng chưa từng khó nhìn đến vây. Kể từ khi Mặc Tu Nghiêu đột nhiên xuất hiện đoạt lại thành Tín Dương, toàn quân đội Đại Sở phảng phất như bất chợt sống lại, chỉ trong chừng mười ngày ngắn ngủi, thành quả tiến công trong gần một tháng cứ như thế mà tan tành. Lộ quân phương bắc bị Mặc Tu Nghiêu bất ngờ tập kích, đánh cho hoa rơi nước chảy không nói, mà lộ quân phía nam cũng liên tiếp bị áp chế. Chỉ còn lại quân đội do Trấn Nam Vương tự mình trấn giữ coi như ổn định, nhưng nếu muốn một lần nữa đoạt lại thành Tín Dương từ tay Mặc Tu Nghiêu đúng là quá khó khăn. Đã vậy bọn họ còn bại dưới tay Định Vương phi mà mất năm vạn gánh lương thực cùng với mấy trăm vạn lượng bạc trắng, điều này khiến cho lương thảo của đại quân Tây Lăng vốn được coi là cực kỳ đầy đủ khi đối mặt với mùa đông sắp tới, giống như đã rét vì tuyết lại còn thêm giá lạnh vì sương.

“Xin Vương gia bớt giận!” Các tướng lĩnh hơi nơm nớp lo sợ nói.

Trấn Nam Vương hừ lạnh một tiếng: “Bớt giận, lại bớt giận! Trừ bỏ bớt giận các ngươi còn có thể nói gì khác?”

Biết Vương gia đang nổi nóng, các tướng lĩnh nơi nào còn dám nói chuyện, chỉ đành đem ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Lôi Đằng Phong đang ngồi một bên. Lôi Đằng Phong cười nhạt, đứng dậy nói với  Trấn Nam Vương: “Phụ vương, chúng ta cũng đã biết Mặc Tu Nghiêu khó đối phó, phụ vương cũng đừng làm khó dễ bọn họ, dù sao bọn họ cũng đã tận lực rồi.”

Trấn Nam Vương hừ nhẹ một tiếng, lạnh nhạt quét mắt qua một lượt đám người phía dưới nói: “Ra ngoài hết cho ta, ngày mai nếu lại bị Mặc gia quân đánh cho luống cuống tay chân thì các ngươi tự mình vứt khôi giáp đi xuống làm  binh sĩ !”

Mọi người lia lịa đồng ý, cảm kích nhìn Lôi Đằng Phong một cái rồi ỉu xìu ra khỏi đại trướng.

Trong đại trướng chỉ còn lại phụ tử Trấn Nam Vương, Lôi Đằng Phong mới cười nói: “Phụ vương, muốn đối phó với Mặc Tu Nghiêu cũng không thể gấp gáp, mặc dù mấy ngày qua chúng ta thất thế, nhưng nhìn thế cục trước mắt, cũng không thể nói chúng ta đang thế hạ phong được.”

Trấn Nam Vương than nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nói: ” Sao Bản vương lại không hiểu điểm này. Nhưng mà. . . Đằng Phong à, không nên coi thường Mặc Tu Nghiêu, theo như Bản vương thấy, Mặc Tu Nghiêu lại càng nguy hiểm hơn Mặc Lưu Danh!”

Lôi Đằng Phong có chút ngoài ý muốn  nhướng mày, không nghĩ tới phụ vương lại đánh giá cao Mặc Tu Nghiêu mới gặp mặt vài lần như vậy. Phải biết rằng, Mặc Lưu Danh, phụ thân của Mặc Tu Nghiêu, chính là kẻ thù duy nhất từ trước đến giờ cũng là kẻ thù lớn nhất kiếp này của phụ vương hắn đấy. Không phải là. . . Hậu sinh khả úy sao?

” Nếu những năm qua Mặc Tu Nghiêu trôi qua an an ổn ổn thì có lẽ Bản vương sẽ không coi trọng hắn như vậy. Nhưng con cũng biết, cuộc sống những năm qua của hắn là cái dạng gì, tổn thương năm đó là cái dạng gì. Nhưng con nhìn một chút biểu hiện của  Mặc gia quân mấy ngày qua, thế mà Mặc Tu Nghiêu lại hoàn toàn không có chuyện dùng không quen tay dù chỉ một chút, thậm chí so với tài dụng binh trong truyền thuyết lại càng thêm lão luyện. Điều này nói rõ, cho dù bảy tám năm này, Mặc Tu Nghiêu một thân ốm đau bệnh tật trong Định Quốc Vương phủ, không bước chân ra cửa, nhưng hắn vẫn có năng lực nắm hoàn toàn thế lực của Mặc gia quân trong tay đấy, hơn nữa Mặc gia quân vẫn tâm phục khẩu phục hắn đấy. Điểm này. . . Đằng Phong, con nghĩ mình có thể làm được không?” Trấn Nam Vương thản nhiên nói.

Lôi Đằng Phong khẽ cau mày suy tư trong chốc lát, ngẩng  đầu lên gương mặt có chút ngưng trọng. Trong tươi cười mang theo chút xấu hổ cùng với không cam lòng, cuối cùng vẫn lắc đầu nói: “Nhi tử bất tài, không làm được.” Năm đó Mặc Tu Nghiêu trọng thương thế nào, không có ai biết rõ hơn hắn, hắn tự hỏi nếu mình ở trong tình cảnh  như vậy, tuyệt đối không có cách nào giống như Mặc Tu Nghiêu, vẫn có thể hoàn mỹ nắm Mặc gia quân trong tay. Thậm chí còn có thể sớm đã bị thống khổ và hành hạ như vậy khiến cho đả kích chán chường, hoặc cũng có thể sẽ bị cừu hận cắn nuốt mà trở nên điên cuồng.

Trấn Nam Vương gật đầu, có chút vui mừng nói: “Có thể hiểu rõ thiết sót của mình là tốt. Mặc Lưu Danh sinh được nhi tử tốt, còn có con dâu tốt. . . Thật là tốt số.”

Lôi Đằng Phong nhớ tới ngày đó trao đổi con tin, nữ tử mặc một bộ quần áo trắng như tuyết thản nhiên nói nói cười cười, không thể không thừa nhận vận khí Mặc Tu Nghiêu thật tốt. Cưới được một nữ tử như vậy làm vợ, thiên hạ có biết bao anh hùng hào kiệt cũng hâm mộ Mặc Tu Nghiêu đến chết đấy.

“Phụ vương có tính toán gì không?” Lôi Đằng Phong hỏi.

Trấn Nam Vương nhướng mày nói: “Con cảm thấy vi phụ sẽ có tính toán gì?”

Lôi Đằng Phong cười nói: “Vừa rồi phụ vương ngoài mặt thoạt nhìn cực kỳ tức giận, nhưng thật ra cũng không có tức giận. Điều này nói rõ trong lòng phụ vương thật ra thì đã có biện pháp rồi.” Nếu phụ vương thật sự tức giận, đừng nói là hắn cầu tình, chỉ sợ ngay cả Thiên hoàng Lão nhân gia tới cũng vô ích .

Trấn Nam Vương không để ý vuốt vuốt nhẫn ngọc (ngọc ban chỉ) trên tay, lạnh lùng cười một tiếng: “Năm đó là Mặc Tu Nghiêu mạng lớn, Định Quốc Vương phủ mới không bước vào tuyệt lộ. Lần này. . . Bản vương cũng muốn nhìn xem có phải mạng hắn vẫn lớn như vậy hay không đấy!”

Trong lòng Lôi Đằng Phong vừa động, thần sắc khẽ biến nói: “Phụ vương định . . . . . .”

Trấn Nam Vương thản nhiên cười nói: “Người không vừa mắt Định Quốc Vương phủ cũng không chỉ có một mình Bản vương.”

“Vương gia nói không sai, người không vừa mắt Định Quốc Vương phủ đúng là không ít, thế nhưng thiên hạ này người muốn nó biến mất lại rất nhiều đấy.” Một giọng nói mềm mại đáng yêu từ bên ngoài trướng truyền đến, Lôi Đằng Phong nghe thấy nhíu nhíu mày, trên mặt hiện lên một tia chán ghét. Trấn Nam Vương nhìn trong mắt, có chút buồn cười lắc đầu.

Rèm của đại trướng bị vén lên từ phía ngoài, một bóng ảnh tinh tế yểu điệu bước đến. Đi qua bình phong thêu Hổ Khiếu Sơn Lâm, trong đại trướng xuất hiện một nữ tử một thân cung trang màu hồng, đôi mày thanh mảnh không vẽ mà đen, môi anh đào không tô mà đỏ thắm, dung mạo tinh xảo không tìm ra một nét không hài hòa . Sóng mắt nhẹ nhàng vừa chuyển , mang theo điểm điểm tinh quang khiến cho người ta không khỏi say mê đắm chìm trong đó. Cho dù Lôi Đằng Phong rất chán ghét nàng, nhưng khi nàng đưa ánh mắt nhìn sang lại không khỏi bàng hoàng trong chốc lát. Thấy ánh mắt sáng ngời của Lôi Đằng Phong, cô gái khẽ nhếch khóe môi nở một nụ cười, chậm rãi tiến lên yểu điệu nói: “Tham kiến Vương gia, Thế tử.”

Trấn Nam Vương nhàn nhạt nhìn  nàng, hỏi: “Sao ngươi lại tới đây? Hoàng thượng nơi đó không cần đến ngươi sao?”

Cô gái khẽ chuyển mị nhãn, cười nói: “Vương gia cứ nói đùa, Hoàng thượng hiện giờ bệnh nặng trên giường, có Hoàng hậu nương nương bên cạnh là đủ rồi, nơi nào còn cần ta hầu hạ? Chẳng lẽ. . . Vương gia không chào đón ta sao?”

Trấn Nam Vương cười nói: “Sao có thể? Ngươi tới vừa đúng lúc Bản vương có việc cần ngươi hỗ trợ.”

Cô gái cười đến càng thêm vui vẻ, một tiếng cười của nàng khiến cho đại trướng vốn cứng ngắc uy nghiêm nhất thời như nhiều thêm mấy phần thi vị, “Xin Vương gia phân phó, Lung Nhi nhất định vì Vương gia tận lực.” Cô gái này, chính là Khuynh Dung Quý phi Bạch Lung của Tây Lăng, cũng chính là Tô Túy Điệp mỹ nhân đệ nhất của Đại Sở ngày trước.

Lôi Đằng Phong thất thần cũng chỉ là chuyện trong giây phút, thật ra khi bọn họ vừa mở miệng nói chuyện hắn cũng đã phục hồi lại tinh thần, chẳng qua là trầm mặc  nghe hai người nói chuyện với nhau. Ánh mắt quét về phía Tô Túy Điệp vẫn tràn đầy chán ghét và khinh thường, dường như hắn đang nhìn một thứ đồ dơ bẩn, nhưng sâu trong đáy mắt hình như có chút giãy dụa. Từ lúc bắt đầu nói chuyện ,Trấn Nam Vương vẫn chú ý thần sắc của nhi tử, thấy hắn như thế không khỏi khẽ thở dài trong lòng. Đằng Phong là con nối dòng duy nhất của hắn, thậm chí cũng là hài tử ưu tú nhất trong hoàng tộc Tây Lăng, đáng tiếc vẫn thua kém Mặc Tu Nghiêu một chút như vậy.

“Vương gia có gì phân phó?” Tô Túy Điệp cười nói.

Trấn Nam Vương tựa tiếu phi tiếu nhìn  nàng: “Lung Nhi vội vã tới đây như vậy, chắc đã biết Mặc Tu Nghiêu đang ở thành Tín Dương rồi chứ?”

Tô Túy Điệp có chút giật mình, đáy mắt thật nhanh xẹt qua một tia bất thường, nhưng rất nhanh đã bị che giấu bởi nụ cười quyến rũ, uyển chuyển nhìn Trấn Nam Vương một cái nói: “Lung Nhi quả thật đã biết Mặc Tu Nghiêu đang ở Tín Dương, nhưng lúc Lung Nhi biết chuyện này đã là lúc đi được nửa đường rồi. Chẳng lẽ ta không thể bởi vì tưởng niệm Vương gia mới đến sao? Quả nhiên trong mắt Vương gia đã sớm không có Lung Nhi.”

Trấn Nam Vương nhàn nhã thưởng thức mỹ nhân tuyệt sắc hờn dỗi trước mắt, cười nhạt đưa tay kéo người gần lại trong ngực cười vang nói: ” Làm sao Bản vương lại không nhớ đến Lung Nhi đây?”

“Vương gia. . . . . .” Mỹ nhân mềm mại không xương dính sát trên người Trấn Nam Vương, nũng nịu lên tiếng.

Sắc mặt Lôi Đằng Phong khó coi nhìn một màn trước mắt, rốt cục vẫn không nhịn được lạnh lùng nói: “Phụ vương, nếu không có chuyện gì nhi tử xin cáo lui trước.”

Trấn Nam Vương buông Tô Túy Điệp ra, nhìn Lôi Đằng Phong lắc đầu nói: “Đứa nhỏ này cái gì cũng tốt, chỉ là mọi việc quá mức khắt khe.”

Nụ cười trên mặt Lôi Đằng Phong thoáng cái đã không còn sót lại chút gì, liếc Tô Túy Điệp một cái nói: “Nhi tử không cần thiết bởi vì một người đàn bà dâm phụ mà khắt khe, chẳng qua là nhìn thấy thì chán ghét thôi.”

“Ngươi! Lôi Đằng Phong ngươi khinh người quá đáng!” Tô Túy Điệp tức giận, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, ủy khuất đưa tròng mắt hồng hồng nhìn Trấn Nam Vương, không cam lòng nói: “Vương gia, người nhìn một chút xem, thế tử hắn lại nói ta như vậy. Ta. . . Lung Nhi thật là không còn mặt mũi để sống nữa rồi!”

“Được lắm, hai người các ngươi vừa thấy mặt đã ầm ĩ.” Trấn Nam Vương thu hồi nụ cười trên mặt, cau mày nói. Tô Túy Điệp hừ nhẹ một tiếng, nhìn qua Lôi Đằng Phong sớm đã kiềm chế được. Lôi Đằng Phong nói: “Nếu không có chuyện gì, nhi tử đi trước.

Trấn Nam Vương lắc lắc đầu nói: “Đợi đã, nói chính sự đi. Lung Nhi, chuyện Mặc Tu Nghiêu ngươi có tính toán gì không?”

Tô Túy Điệp khẽ cau đôi mi thanh tú, nhưng rất nhanh đã ngẩng  đầu lên cười duyên nói: “Vương gia có muốn Lung Nhi quay về tìm hắn?”

Trấn Nam Vương cười nói: “Quay về tìm hắn? Ngươi cảm thấy hắn bây giờ sẽ chấp nhận ngươi sao? Khắp thiên hạ còn người nào không biết Định Quốc Vương gia thâm tình với  Vương Phi, tình hữu độc chung (trong lòng chỉ có một mình Vương phi) sao?”

Trong mắt Tô Túy Điệp hiện lên một tia oán hận, nhưng khi ngẩng  đầu lại chỉ thấy ánh mắt mềm mại quyến rũ như trước , ôn nhu nói: “Vương gia không tin ta sao? Lung Nhi đã cùng Định Vương từ nhỏ lớn lên cùng nhau đấy. Chẳng lẽ ta lại thua kém Diệp Ly ba không kia sao?” Diệp Ly kia trừ có một gia thế không tệ thì còn có cái gì? Không, ngay cả gia thế không tệ cũng nàng ta không có, chỉ có một ông ngoại tốt mà thôi. Đáng tiếc Thanh Vân tiên sinh đã nhiều năm không hỏi thế sự, nàng là vị hôn thê danh chính ngôn thuận của Định Vương, là Đại Sở. . . mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, chẳng lẽ còn không sánh bằng một nữ nhân không tài không mạo ư?

Lôi Đằng Phong khinh thường khẽ hừ một tiếng, rất rõ ràng  biểu đạt ý kiến của mình.

Tô Túy Điệp tức giận  trừng mắt liếc hắn một cái, Trấn Nam Vương cười nói: “Sao có thể? Bản vương tuyệt đối tin tưởng Lung Nhi kiếp này chính là đại mỹ nhân tuyệt thế vô song. Làm sao Mặc Tu Nghiêu có thể không bại dưới váy của Lung Nhi.”

Tô Túy Điệp hơi đắc ý ngoảnh mặt hướng Lôi Đằng Phong cười một tiếng, “Vương gia muốn ta làm cái gì?”

Trấn Nam Vương mỉm cười không nói.

“Phụ vương, Mặc Tu Nghiêu có thể mắc câu sao?” Đợi đến khi Tô Túy Điệp rời khỏi đại trướng, Lôi Đằng Phong mới cau mày hỏi.

Trấn Nam Vương nhìn hắn: “Con cảm thấy Bản vương có mê luyến nàng ta sao?

Lôi Đằng Phong lắc đầu, tất nhiên hắn thấy rõ phụ vương và Tô Túy Điệp có chút liên quan, nhưng tuyệt đối không phải là chân tình.

Trấn Nam Vương cười nói: “Nếu Bản vương không trúng chiêu, sao Mặc Tu Nghiêu lại có thể?”

“Vậy phụ vương, để cho nàng ta đi câu dẫn Mặc Tu Nghiêu có phải là đùa giỡn quá mức hay không?” Nếu người đàn bà kia có bản lãnh câu dẫn Mặc Tu Nghiêu, thì sao nàng ta lại có thể xuất hiện ở Tây Lăng?

Trấn Nam Vương cười nói: “Ai nói Bản vương muốn nàng đi câu dẫn Mặc Tu Nghiêu? Có Định Quốc Vương phi tuyệt vời như vậy, Bạch Lung kia chỉ là cái cái bình hoa làm nền thôi.”

Lôi Đằng Phong nhíu nhíu mày, rất nhanh nhướng mày ngẩng đầu nhìn Trấn Nam Vương nói: “Phụ vương có ý định khác .”

“Chẳng qua là muốn nàng ta dời tầm mắt Mặc Tu Nghiêu một chút thôi. Nếu ngay cả chuyện này cũng làm không tốt, thì cũng không còn cần tới nàng ta nữa.” Trấn Nam Vương lạnh lùng cười một tiếng, giọng điệu lãnh khốc vô tình nơi nào còn có nửa điểm ôn nhu sủng ái vừa rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.