Thịnh Thế Đích Phi

Chương 172: Thiên hạ kinh sợ



Tháng mười năm đó, tuyệt đối là thời điểm mà người trong thiên hạ sẽ nhớ mãi không quên.

Tỷ như Lê Vương Mặc Cảnh Lê liên hiệp cùng Nam Chiếu, Tây Lăng tiến công Đại Sở, tỷ như Định Quốc Vương gia tự mình dẫn năm mươi vạn Mặc gia quân nghênh chiến liên quân ba nước. Lại tỷ như, Định Quốc Vương phi mới vừa tròn mười sáu, một thân nữ nhi trấn giữ Tây Bắc, chỉ trong hai ngày mười lăm và mười sáu tháng mười, ở Tây Bắc Đại Sở, đạo phòng tuyến cuối cùng của đại quân Tây Lăng trong thành Hồng Châu cũng bị diệt. Sau đó, hai mươi vạn đại quân Tây Lăng đối đầu với Định Vương phi ở Tây Bắc cũng toàn quân bị diệt, Trấn Nam Vương Tây Lăng bị thương hoảng sợ dẫn quân chạy về phía Tây, tin tức này vừa truyền ra đã chấn kinh thiên hạ. Lại tỷ như, lúc Định Vương phi đang giằng co với Trấn Nam Vương Tây Lăng, thậm chí còn chia thành hai đường, lấy ba vạn binh mã ngăn gần ba mươi vạn đại quân ở cửa khẩu Tây Bắc Đại Sở, tiến thoái lưỡng nan. Thân vệ bên cạnh Định Vương phi- Tần Phong suất lĩnh một nhóm vẻn vẹn mười mấy người, lấy danh Kỳ Lân xuất quỷ nhập thần, mỗi lần Mặc gia quân lén tập kích hay ngăn chặn, Kỳ Lân đều làm tiên phong đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Ngày mười bảy tháng mười, lương thảo viện trợ cho quân đội Tây Lăng ở Đại Sở bị một mồi lửa thiêu thành tro bụi. Pháo hỏa do Kỳ Lân ném lên rừng rực trên bầu trời, Kỳ Lân một trận thành danh, chấn kinh thiên hạ. Ba mươi vạn đại quân Tây Lăng hoàn toàn mất đi lương thảo viện trợ, hao binh tổn tướng, chỉ đành phải kinh hoàng khiếp sợ lui về biên cảnh Tây Lăng.

Mà những chuyện này, cũng không phải tin tức quan trọng nhất. Tin tức khiến cho người người khiếp sợ chính là, mười sáu tháng mười, Định Quốc Vương phi ở khu vực giáp ranh giữa thành Hồng Châu và Nhữ Dương, đã rơi xuống vách núi, không rõ sống chết. Càng quỷ dị hơn, lúc đó đóng ở dưới chân núi không phải là địch nhân mà là hơn bảy nghìn tên binh lính Đại Sở. Sau đó Định Vương giận dữ, bảy ngàn binh lính bao gồm tất cả tướng lĩnh toàn bộ đều bị xử tử. Nghe nói, máu đỏ cơ hồ nhuộm đỏ cả con sông rộng lớn dưới chân núi . Tin tức kia vừa truyền ra, người trong thiên hạ tự nhiên bàn luận rối rít. Có kẻ mắng Định Vương tàn bạo lạm sát kẻ vô tội , cũng có người thay Định Vương nói chuyện, cho rằng có kẻ bịa đặt nói xấu , còn có một số người trong lòng âm thầm suy đoán chuyện Định Vương phi mất tích có liên quan tới bảy ngàn tướng sĩ này. Song, vô luận người trong thiên hạ có bàn tán sôi nổi thế nào, Mặc gia quân và Định Vương một lần nữa chiếm vào thành Hồng Châu cũng đều không có ý kiến. Dường như chuyện này hết thảy không có chút liên quan gì tới bọn họ.

Khi tin tức truyền về Sở kinh, chính là thời điểm lâm triều. Đại điện hoàn toàn yên tĩnh, mọi người đến thở cũng không dám thở mạnh,  tiểu tâm dực dực (dè dặt cẩn thận)  chờ hoàng đế ngồi trên điện thần sắc vặn vẹo ra ý chỉ. Mặc Cảnh Kỳ  không cầm được sổ con đã trình lên trong tay, không biết là do giận dữ hay sợ hãi mà bàn tay không ngừng run rẩy. Hồi lâu mới gầm rú hét lên: “Càn rỡ! Mặc Tu Nghiêu ngươi thật to gan? ! Bảy ngàn binh mã, hắn một tiếng cũng không hỏi ý trẫm cứ thế nói giết là giết, muốn làm phản rồi phải hay không? !” Dưới điện, mấy cựu thần cúi đầu, khóe miệng không để lại dấu vết  kéo kéo. Hoàng thượng đến tột cùng ngài có nhìn thấy trọng điểm hay không vậy, Định Quốc Vương phi có thể đã chết đấy. Lấy tình cảm Định Vương đối với  Định Quốc Vương phi, còn có danh vọng của Định Vương phi ở trong lòng Mặc gia quân, thậm chí cả Đại Sở nữa, ngài cảm thấy bảy ngàn người này bị giết thật sự là đại sự hay sao? Còn có. . . Cho dù người thật sự có cảm thấy Định Vương muốn phản rồi, có nhất thiết lúc này phải làm trò trước mặt văn võ đại thần mà nói ra trên đại điện hay không.

“Hoàng thượng, Định Vương tự ý xử tử bảy ngàn binh mã triều đình, trong đó còn có mấy vị tướng quân, đúng là đại nghịch bất đạo. Nếu không nghiêm trị tất sẽ khiến cho tướng sĩ cùng dân chúng khắp thiên hạ trong lòng rét lạnh, xin bệ hạ nghiêm trị Định Vương.” Địa vị và danh tiếng trong triều của Liễu Thừa tướng vốn đang thịnh, tiên phong bước ra khỏi hàng khải tấu. Mấy đại thần tâm phúc khác của Mặc Cảnh Kỳ cũng rối rít bước ra khỏi hàng tán thành. Mặc Cảnh Kỳ đang muốn nói chuyện, đột nhiên có người bước ra khỏi hàng nói: “Hoàng thượng, không thể.” Mặc Cảnh Kỳ giương mắt nhìn lại, quả nhiên là đại lão thần Thái học Tô Triết đã ngoài sáu mươi tuổi, bộ dạng đoan chính. Sắc mặt Mặc Cảnh Kỳ trầm xuống, thản nhiên nói: “Tô các lão có ý kiến gì không?”

Tô Triết cung kính vái một cái, khải tấu: “Hoàng thượng, Định Quốc Vương phi lâm nạn, chắc lúc này Định Vương vô cùng thương tâm và đau lòng, chỉ có thể trấn an, không thể tạo áp lực.”

Liễu Thừa tướng xoay người nhìn Tô Triết đùa cợt nói: “Chẳng lẽ bảy ngàn tướng sĩ kia chết vô ích rồi? Tô các lão cũng là người đọc sách, hẳn phải hiểu rõ vương tử phạm pháp tội như thứ dân chứ. Huống chi Định Vương cũng chỉ là thần tử của bệ hạ. Định Vương phi lâm nạn chúng ta đương nhiên phải bày tỏ tiếc thương sâu sắc, chẳng lẽ tính mạng Định Vương phi quan trọng, còn tính mạng bảy ngàn tướng sĩ kia chỉ là cỏ dại thôi sao?” Lời này nói ra thật chính nghĩa đường hoàng, nhưng có thể đứng đến vị trí này trong triều, sao có thể ngốc nghếch khờ dại như mấy tên mọt sách được? Vương tử phạm pháp tội như thứ dân sao? Nếu làm được như vậy…, ương ngạnh ngang ngược của Liễu gia nhiều ngày nay có phải đã sớm nên xét nhà diệt tộc rồi.

Tô Triết nhìn Liễu Thừa tướng, than nhẹ một tiếng lại tiếp tục hướng Mặc Cảnh Kỳ nói: “Thần xin Hoàng thượng nghĩ lại. Hiện giờ Đại Sở chiến loạn, lần này dung túng cho Định Vương điện hạ là bất công, nhưng hiện tại Đại Sở trăm triệu lần không thể không có Định Vương điện hạ, xin hoàng thượng thứ cho Định Vương điện hạ.”

Liễu Thừa tướng hừ nhẹ một tiếng: “Không thể không có Định Vương điện hạ sao? Chẳng lẽ văn thần võ tướng toàn triều Đại Sở đều là giá áo túi cơm, Đại Sở không có Định Vương thì không được sao?”

Tô Triết thản nhiên nói: “Lão phu cũng nghe nói quý phủ Liễu đại nhân cũng có một vị tướng quân. Chỉ không biết tiểu Liễu tướng quân có thể mang theo bao nhiêu binh lại có chiến tích gì? Có thể thay thế Định Vương bình định chiến loạn Tây Bắc hay không?”

Sắc mặt Liễu Thừa tướng nhất thời lúc trắng lúc xanh, Mặc Cảnh Kỳ nặng nề vỗ ngự án, cả giận nói: “Đủ rồi! Các ngươi coi đương triều là nơi để đấu võ mồm hay sao? Đều câm miệng cho trẫm! Truyền ý chỉ của trẫm, Định Vương Mặc Tu Nghiêu tự ý lộng hành lạm sát kẻ vô tội, là tội khi quân phạm thượng. Trẫm niệm chiến công tổ tiên, xá cho tử tội. Giáng tước vị thế tập Định Vương xuống thành Quận Vương, phạt bổng lộc ba năm!”

Lời vừa nói ra, đại điện đều im lặng, thật lâu mới có người kịp phản ứng, “Hoàng thượng xin nghĩ lại. . . . . .”

“Câm miệng! Ý trẫm đã quyết!”

Tin tức trong triều, rất nhanh đã truyền vào hậu cung. Hoa hoàng hậu vốn đang tiếp nhận triêu bái (vấn an) của cung phi cùng với mệnh phụ, nghe thấy tin tức mà cung nữ tâm phúc bên cạnh truyền đến cũng không nhịn được mà trước mắt tối sầm, thân hình lay động nhưng vẫn ngồi vững vàng được. Phất tay cho cung phi và mệnh phụ đang mờ mịt không hiểu chuyện gì lui ra ngoài, mới trầm giọng hỏi: “Chuyện này là thật?” Cung nữ thấp giọng bẩm báo:”Tin tức vừa mới truyền đến, ý chỉ hỏi tội của hoàng thượng lúc này hẳn đã rời kinh rồi.” Hoàng hậu vô lực  ngã ngồi xuống ghế phượng, thấp giọng khẽ lẩm bẩm nói: “Hắn điên rồi. . . . . . Định Vương phi. . . Định Vương phi. . .” Cung nữ nói: “Trong nhà cũng đã nhận được tin, Định Quốc Vương phi chỉ sợ là dữ nhiều lành ít.”

Hoàng hậu nhớ tới cô gái nhu mì đã gặp mấy lần kia, nhìn như dịu dàng ôn thuận, nhưng luôn cho người ta cảm giác muốn thân cận và an tâm. Cô gái kia. . . trên chiến trường Tây Bắc khiến thiên hạ kinh diễm, rồi chỉ sau một khắc đã lại vụt tắt? Quả nhiên là. . . Ông trời đố kỵ hồng nhan. . . . . .

Hoàng hậu nhanh chóng lấy lại tâm trí, thu liễm thần sắc trên mặt nói: “Ngươi tự mình xuất cung đi gặp phụ thân ta. Nói cho ông biết. . . Nói cho ông biết hết thảy lấy Hoa gia làm trọng, không cần cố kỵ Bản cung.”

Cung nữ do dự nhìn  Hoàng hậu, Hoàng hậu khoát tay một cái: “Đi đi, phụ thân sẽ hiểu ý của Bản cung.” Cung nữ mặt đầy lo lắng cáo lui ra ngoài, Hoàng hậu lúc này mới dựa vào ghế phượng ghế thở dài, dung nhan xinh đẹp tràn đầy lo lắng cùng với bất đắc dĩ.

“Mẫu hậu. . . . . .” Công chúa Trường Nhạc bước chân nhỏ nhắn chạy vào điện , thấy thần sắc mẫu hậu mỏi mệt, lo lắng hỏi: “Mẫu hậu sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”

Hoàng hậu kéo công chúa Trường Nhạc vào trong ngực, vỗ nhè nhẹ lưng nàng dịu dàng nói: “Không có chuyện gì, không có việc gì . Con ngoan. . . Mẫu hậu sẽ vì con mà an bài hết thảy mọi chuyện . . . . .” Mặc dù Hoàng hậu không chịu nói rõ, nhưng trong lòng công chúa Trường Nhạc cũng biết nhất định đã xảy ra chuyện đại sự. Ngoan ngoãn tựa vào trong ngực hoàng hậu, nói: “Trường Nhạc cũng sẽ bảo vệ mẫu hậu , Trường Nhạc muốn mẫu hậu và Trường Nhạc cùng nhau bình an .”

“Con ngoan của ta. . .”

Thành Hồng Châu

Trong phủ Thái Thú, không khí không giống như mọi ngày. Không giống với lúc ở Tín Dương, Hồng Châu trừ mấy đạo quân ở cổng thành ra, tổn thất cơ hồ không đáng kể. Nhưng điều làm cho người ta run sợ lại chính là trận huyết chiến kéo dài một ngày một đêm trong thành kia, khiến cho lúc viện quân chạy tới thành Hồng Châu, vốn là ba vạn Mặc gia quân chỉ còn lại hơn một vạn, mà bảy vạn binh mã Tây Lăng lại cũng còn chưa tới ba vạn. Cả thành trì tràn đầy huyết tinh, mỗi một bước đi dưới chân cũng sẽ dính đầy máu đỏ. Thi thể rất nhanh đã được xử lý, đường phố và đất đai nhốm máu rất nhanh đã được thanh tẩy sạch sẽ. Bỏ đi mùi máu tanh nhàn nhạt còn vương trong không khí, hết thảy sẽ trở lại bộ dáng ban đầu. Nhưng trên cổng thành, trong phủ Thái Thú, nữ tử áo trắng luôn làm cho người ta thanh thản thoải mái đã không còn, mà một vị chủ nhân khác của Mặc gia quân cũng đang hôn mê bất tỉnh.

Trong viện sâu nhất của phủ Thái Thú, Phượng Chi Dao phiền não ở trong phòng đi qua đi lại. Nhìn Trầm Dương đang ngồi bên giường bắt mạch phiền muộn hỏi: “Trầm tiên sinh, rốt cuộc khi nào Vương gia mới có thể tỉnh?” Hôm đó sau khi từ trên núi xuống tới, thân thể Mặc Tu Nghiêu vốn được coi là khỏe mạnh rốt cục cũng chịu không nổi mấy ngày lo lắng mệt mỏi cùng với đả kích bất ngờ này, liền phun ra mấy ngụm máu tươi rồi lập tức ngã xuống, từ đó đến giờ cũng không có tỉnh lại. Mà việc tìm kiếm Vương phi cũng không dám dừng lại, mỗi ngày Phượng Chi Dao phái ra gần vạn người dọc theo hạ lưu con sông kia, thậm chí còn lên cả thượng nguồn tìm kiếm khắp nơi. Nhưng đã qua bảy tám ngày, vẫn không có chút tin tức nào. Trong lòng Phượng Chi Dao cũng minh bạch, có lẽ thật sự không có hy vọng nào. Trầm Dương quay đầu lại nhìn hắn một cái, lắc đầu. Phượng Chi Dao tiến lên trước một phát bắt được ông: “Ngươi lắc đầu là có ý gì?”

Trầm Dương nói: ” Khi nào Vương gia mới có thể tỉnh, ta cũng không thể dự đoán được.” Phượng Chi Dao cười khan nói: “Có ý gì? Ngươi không phải định nói với ta rằng  Vương gia không muốn sống đấy chứ?”

Trầm Dương lắc đầu nói: “Cái này cũng không phải. Nếu Vương gia thật sự muốn tìm cái chết, hắn cũng không xứng làm nhi tử của Mặc Lưu Danh. Ta muốn nói thân thể Vương gia căn bản không cho phép hắn tỉnh lại, cơ thể người vốn dĩ độc tố cũng không trừ được hết, lâu ngày dẫn đến hư nhược, lại thêm hôm nay đứng bên bờ vực nguy hiểm. Một khi Vương gia tỉnh lại, tất nhiên sẽ nổi giận, chuyện này. . . Không cần biết Vương gia có ý định gì, thân thể của người cũng sẽ hoàn toàn suy sụp.”

Phượng Chi Dao không để ý đến phong độ, tức giận  gãi gãi đầu: “Vậy bây giờ phải làm sao chứ? Ba ngày nay thì đến hai ngày ta đều túc trực ở đây, mười ngày nửa tháng miễn cưỡng còn có thể được. Qua một đoạn thời gian dài mà Vương gia còn không tỉnh lại, chúng ta phải làm sao bây giờ? Mặc gia quân phải làm sao đây? Tây Bắc phải thế nào?”

Trầm Dương liếc hắn một cái, mặt không đổi sắc  nói: “Ta là đại phu. Những chuyện này ngươi hỏi ta ta biết hỏi ai?”

“Mặc Tu Nghiêu vẫn chưa tỉnh?” Hàn Minh Tích trầm mặt đi vào, nhìn lướt qua người trên giường hỏi.

Phượng Chi Dao cau mày nhìn hắn, “Hàn công tử, xin tự trọng.”

Hàn Minh Tích cười lạnh một tiếng, “Tự trọng? Tự trọng cái rắm! Quân Duy đã xảy ra chuyện vậy mà hắn còn nằm trên giường giả chết? Mau tránh ra. . .” Phượng Chi Dao ngăn ở trước mặt hắn, trầm giọng nói: “Hàn công tử, ta nể ngươi ba phần là vì ngươi là bằng hữu của Vương phi, không nên không biết tốt xấu!” Hàn Minh Tích giận quá hóa cười, “Ngươi còn nhớ rõ nàng là Vương phi của các ngươi đấy. . . Thật là khó có được. Mặc Tu Nghiêu, ngươi còn sống thì mau bò dậy cho gia! Quân Duy gặp phải ngươi thật là bất hạnh tám đời đấy.” Phượng Chi Dao còn muốn nói chuyện, lại bị Trầm Dương đứng một bên kéo lại, Trầm Dương lắc đầu, ý bảo Phượng Chi Dao yên lặng quan sát.

Hàn Minh Tích hừ nhẹ một tiếng, đi tới bên giường nhìn xuống nam nhân sắc mặt trắng bệch như tờ giấy đang nằm kia, nhìn sao cũng không vừa mắt. Nếu không phải vì nam nhân này, Quân Duy vẫn là một đại gia khuê tú sao phải lăn lộn trên chiến trường vào sinh ra tử chứ? Sao có thể ngay cả khi mang thai vẫn không thể an ổn mà tu dưỡng chứ? Hết thảy đều là do Mặc Tu Nghiêu vô năng!

“Ngươi cứ tiếp tục ngủ đi! Ngủ chết đi là xong. Thù của Quân Duy, bổn công tử sẽ báo. Hừ! Chết nhát, ngu ngốc, phế vật. . . . . .”

Phượng Chi Dao trợn mắt hốc mồm nhìn Hàn Minh Tích liên tiếp mắng mỏ Mặc Tu Nghiêu, đoán chừng nếu không đem hết những từ ngữ mắng chửi mà hắn biết ra mắng một lượt cũng sẽ không dừng lại . Sắc mặt Phượng Chi Dao co quắp tê liệt không biết làm gì cho đúng, trời ơi đất ơi, chỉ sợ từ khi Định Quốc Vương phủ thành lập đến giờ, chưa có ai mắng Định Quốc Vương gia như vậy đâu. Hình như đã trút hết lửa giận trong lòng mấy ngày nay xong, sắc mặt Hàn Minh Tích đã tốt hơn nhiều. Vứt ánh mắt ghét bỏ nhìn Mặc Tu Nghiêu một cái rồi hừ nhẹ: “Ngươi còn muốn giả chết nữa sao, gia không rảnh mà hầu hạ ngươi!” Nói xong lại phẩy áo đi ra ngoài như một trận gió. Phượng Chi Dao trừng mắt, ánh mắt vẫn trống rỗng  nhìn về phía Trầm Dương, Trầm Dương nhìn một chút người trên giường, lắc đầu xoay người rời đi.

Sáng sớm, Phượng Chi Dao nghe thấy đám thị vệ vô cùng lo lắng tìm Mặc Tu Nghiêu trong viện. Chuyện là, buổi sáng thị vệ hầu hạ Vương gia vừa vào cửa liền phát hiện, người đáng lẽ phải nằm trên giường hôn mê bất tỉnh lại không thấy đâu. Trên dưới có hơn trăm ám vệ thủ hộ, trong thành ngoài thành còn có mười mấy vạn Mặc gia quân  bảo vệ xung quanh, Vương gia lại có thể vô thanh vô tức biến mất, điều này làm cho tất cả mọi người đều hoảng hốt đến luống cuống tay chân. Vọt vào trong sân, Phượng Chi Dao một cước đá văng cửa phòng vọt chạy vào, lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây ngốc tại chỗ.

Vốn nghe nói Vương gia mất tích  trong phòng, trên giường lẽ ra phải trống trơn. Vậy mà bên cạnh cửa sổ lại thấy một thân ảnh gầy gò cao ngất, càng khiến cho Phượng Chi Dao khiếp sợ chính là mái đầu người nọ lại xuất hiện những lọn tuyết trắng đến chói  mắt “Vương. . . Vương gia?” Phục hồi lại tinh thần, Phượng Chi Dao hướng phía ngoài cửa quát, “Mau gọi Trầm tiên sinh tới đây!”

Khi Mặc Tu Nghiêu quay đầu lại, nhìn người trước mắt, Phượng Chi Dao chỉ cảm thấy đau xót. Những sợi tóc trắng như chỉ bạc tùy ý thả xuống bên cổ Mặc Tu Nghiêu, khiến cho dáng người vốn gầy gò càng thêm đơn bạc mà yếu ớt. Nhưng tinh thần của hắn dường như vô cùng tốt, hoàn toàn không giống như Trầm Dương lúc trước đã tiên đoán, có thể sẽ vì giận dữ thương tâm mà ngã quỵ. Theo như Phượng Chi Dao thấy, thân thể của hắn so với lúc trước khi Vương phi gặp chuyện không may tựa hồ không có nửa điểm suy yếu. Chẳng qua, cặp mắt vốn ôn nhuận ẩn giấu thờ ơ lạnh nhạt, lại nhiều hơn một tia sắc bén. Khiến cho Phượng Chi Dao không khỏi liên tưởng tới ánh đao, tựa hồ như phía sau cái bình tĩnh kia cất dấu nguy hiểm đến cực điểm. Một khi bỏ đi lớp vỏ bình tĩnh ấy. . . trong lòng Phượng Chi Dao run lên, không còn dám nghĩ nữa, “Vương. . . Vương gia, người không có chuyện gì chứ?”

Mặc Tu Nghiêu khẽ nhếch khóe môi mỏng, nhưng Phượng Chi Dao cũng không thể cảm nhận được hắn đang cười. Chỉ nghe hắn lạnh nhạt hỏi: “Ta đã ngủ mấy ngày?”

Phượng Chi Dao khẽ run, “Chín ngày rồi.”

“Có tin tức của A Ly chưa?”

Phượng Chi Dao cúi đầu, trầm giọng nói: “Vương Phi. . . Hồng phúc tề thiên, nhất định sẽ gặp dữ hóa lành .”

“Vô ích thôi. . . . . .” Mặc Tu Nghiêu thản nhiên nói, “Hồng phúc tề thiên. . . Gặp dữ hóa lành? Bản vương không tin quỷ thần, không cầu ông trời. Nếu nàng chết, Bản vương sẽ biến thiên hạ này thành địa ngục, để cho non sông vạn dặm này làm vật tế nàng!”

Phượng Chi Dao hoàn toàn chấn động, cuối cùng thất bại lắc đầu. Nếu Mặc Tu Nghiêu điên cuồng, bi thống hoặc như đưa đám, hắn còn có thể nói cái gì đó để khuyên giải. Nhưng nam tử trước mắt bình tĩnh nói ra những lời làm lòng người kinh hãi như vậy, hắn lại không có bất kỳ lời nào, hắn không biết có thể nói cái gì, hoặc cũng có thể nói hắn không dám.

Trong phòng một mảnh trầm mặc, hồi lâu Mặc Tu Nghiêu mới nói: “Nói cho Bản vương một chút chuyện của A Ly.” Phượng Chi Dao không biết hắn muốn nghe điều gì, nhưng hắn lại càng không thể không nói, cho nên liền đem mọi chuyện sau khi Mặc Tu Nghiêu rời đi mà hắn có thể nhớ từ đầu đến đuôi nói một lượt. Cũng không thể tránh nhắc tới hài tử mới gần hai tháng kia, Phượng Chi Dao lặng lẽ nhìn nam tử tóc trắng kia một chút, lại thấy tay hắn nắm thật chặt bên cửa sổ, dung nhan tĩnh lặng nhìn không ra một tia  gợn sóng.

Trầm Dương đeo hòm thuốc vội vã  đi vào, Phượng Chi Dao lập tức ngừng miệng nhường lại vị trí lui ra ngoài. Trầm Dương nhìn người đứng bên cửa sổ cũng sửng sốt một chút, hiển nhiên là tình hình trước mắt không như ông đoán trước. Một đêm mà bạc hết cả tóc cũng không phải ông chưa từng gặp trong sách vở, nhưng chân chính thấy được lại là chuyện khác. Mặt khác, Trầm Dương cũng có chút hiểu tại sao Mặc Tu Nghiêu có thể tỉnh nhanh như vậy lại còn có thể tự mình đứng lên, mà không phải thân thể càng suy yếu phải tĩnh dưỡng trên giường. Oán khí vì tức giận cùng bi thương kia cũng không giảm đi sau một thời gian mê man, cho nên lúc này mới có thể xuất hiện một đầu tóc trắng trước mắt. Nhưng rốt cuộc ông cũng có thể thở phào, chỉ cần tâm trạng và tính tình của Định Vương không quá mức bộc phát, tạm thời coi như an toàn . Chỉ cần có thời gian, ông luôn luôn có biện pháp tìm được dược vật hoàn toàn chữa khỏi cho vương gia. Nghĩ đến đây, lo lắng trong lòng Trầm Dương cũng buông xuống. Bước lên phía trước, trầm giọng nói: “Vương gia, xin người để cho tại hạ bắt mạch.”

Mặc Tu Nghiêu cũng không phản đối, tùy ý ngồi xuống một cái ghế cạnh cửa sổ.  đặt cổ tay lên bàn. Trầm Dương tiến lên bắt mạch, có chút nghi ngờ đánh giá Mặc Tu Nghiêu một hồi lâu, cau mày nói: “Thân thể Vương gia. . . Tạm thời không có gì đáng ngại. Nhưng kính xin Vương gia không nên quá mức mệt nhọc, bảo trọng cho tốt.”

“Làm phiền Trầm tiên sinh rồi.” Mặc Tu Nghiêu gật đầu nói.

Lần này, Trầm Dương cũng nhận thấy Mặc Tu Nghiêu có chút bất thường. Bình thường Mặc Tu Nghiêu không phải là bệnh nhân khó hầu hạ, nhưng tuyệt đối cũng không phải là kiểu người đại phu nói gì nghe đấy, bộ dáng thật tình nghe lọt dặn dò lúc này chẳng hiểu sao lại khiến ông có chút bất an.

“Vương gia mấy ngày nay. . . Hẳn là tinh thần không tốt. Tại hạ sẽ kê mấy đơn thuốc cho Vương gia hồi phục.”

“Bản vương biết rồi.” Mặc Tu Nghiêu gật đầu nói, suy nghĩ một chút, lại nhìn qua tóc trắng trên bả vai rồi nói: “Vậy kính xin Trầm tiên sinh chuẩn bị cho Bản vương chút nước thuốc để che giấu màu tóc này.”

Trầm Dương sửng sốt, gật đầu nói: “Thuộc hạ tuân lệnh.”

“Khởi bẩm Vương gia, kinh thành phái người tới.” Ngoài cửa, thị vệ  bẩm báo.

Mặc Tu Nghiêu hạ mắt, khóe miệng câu lên một nụ cười lạnh nhạt, “Cho hắn đi vào.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.