Thịnh Thế Đích Phi

Chương 264: Trở lại Sở kinh



Tại Sở kinh, trong một cái sân bình thường

Lãnh Hạo Vũ ngồi trong thư phòng, sắc mặt âm trầm biến ảo không ngừng. Mộ Dung Đình bưng một chén trà sâm đi tới thấy quầng thâm xanh xanh dưới mí mắt hắn không khỏi nhíu mày nói: “ Có chuyện gì xảy ra sao?”

Tối hôm qua Lãnh Hạo Vũ nhận được một phong thư, từ lúc đó đến giờ vẫn âm dương quái khí cả đêm không ngủ mà ngồi ngẩn người trong thư phòng. Nếu là mấy năm trước thì Mộ Dung Đình đã sớm giận dữ mắng mỏ hắn một trận, nhưng sau khi lập gia đình chung sống cùng nhau mấy năm, ấn tượng của Mộ Dung Đình đối với Lãnh Hạo Vũ đã không còn như lúc đầu cho rằng hắn là kẻ ăn chơi trác táng vô công rồi nghề nữa. Huống chi, sau khi làm vợ rồi lại làm mẹ, tính tình của nàng tất nhiên đã khá hơn nhiều.

Thuận tay đặt trà sâm trên bàn, Mộ Dung Đình cúi đầu liếc mắt nhìn phong thư trên bàn. Lãnh Hạo Vũ cũng không có ý định gạt nàng, phong thư vẫn bày ra trên mặt bàn. Hóa ra là Lãnh Hoài từ Tử Kinh quan phái người đưa thư tới, hiện nay lương thực trong Tử Kinh quan báo nguy, mà trong triều đình hết lần này đến lần khác chuyện lớn liên tiếp xảy ra, phái Liễu thừa tướng và phái Lê Vương tranh giành khí thế ngất trời, nhưng không một ai để ý tới việc hồi đáp sổ con cầu viện Lãnh Hoài gửi tới.

Mộ Dung Đình cau mày, cười lạnh một tiếng nói: “ Cha chồng thật sự coi chúng ta là quốc khố sao? Ông cũng không nhìn một chút xem chàng có năng lực này không, vừa mở miệng đã muốn mười vạn gánh lương thảo. Chúng ta đi đâu kiếm cho ông bây giờ?”

Trong tay Lãnh Hạo Vũ thì muốn mười vạn gánh lương thực tự nhiên không khó, nhưng đó là sản nghiệp Định Vương phủ, cũng không phải Lãnh Hạo Vũ hắn có thể tùy ý sử dụng. Huống hồ, cho dù bên ngừời đều biết Lãnh Hạo Vũ hắn ở bên ngoài làm ăn mấy năm, nhưng nếu tùy tiện ra tay đã là mười vạn gánh lương thực thì bọn họ không bị người khác để mắt tới mới là chuyện lạ. Định Vương phủ và Đại Sở đã không còn qua lại, không được chính miệng Định Vương đồng ý, ai dám cầm lương thảo tiếp viện cho quân đội Đại Sở?

Nhưng Mộ Dung Đình cũng hiểu chỗ khó của Lãnh Hạo Vũ, mặc dù Lãnh Hoài không coi trong Lãnh Hạo Vũ nhưng dù gì ông ta vẫn là cha ruột Lãnh Hạo Vũ. Đối với Đại Sở, Mộ Dung Đình cũng cảm thấy rối rắm như vậy. Lãnh Hạo Vũ là người Định Vương phủ, Mộ Dung Đình gả chồng theo chồng, tất nhiên cũng là người Định Vương phủ. Nhưng mà phụ thân của nàng Mộ Dung Thận lại là Đại tướng quân trấn thủ biên cảnh Đại Sở, vốn là có cùng nguồn gốc huyết mạch sao có thể dễ dàng chặt đứt như vậy ?

Nhìn bộ dáng mệt mỏi tiều tụy của trượng phu, Mộ Dung Đình cũng chỉ bất đắc dĩ thở dài an ủi: “ Chúng ta đã sớm gửi tin tức này tới Tây Bắc, chắc hẳn Vương gia và Vương phi rất nhanh sẽ gửi thư hồi âm. Cha chồng ở bên đó chắc hẳn không phải không chống đỡ được mấy ngày này.”

Lãnh Hạo Vũ miễn cưỡng cố nặn ra vẻ tươi cười, dựa vào trên ghế nắm chặt tay thê tử đang đặt trên đầu vai mình, áy náy nói: “ Để cho nàng phải lo lắng rồi.” Mộ Dung Đình liếc hắn một cái nói : “Nói cái gì đó? Chúng ta là vợ chồng, ta không lo cho chàng thì lo cho ai? Có thời gian ngồi chỗ này lo lắng không bằng ngủ một giấc thật ngon, vạn nhất Định Vương đưa tới chỉ thị gì thì chàng lại mệt mỏi không chịu được.”

Lãnh Hạo Vũ bất đắc dĩ cười khổ, sao hắn lại không hiểu đạo lý này? Chẳng qua người đang ở trên chiến trường trải qua đao thương kiếm vũ, chịu đói chịu khát là cha ruột hắn mà. Mặc dù từ nhỏ đến lớn trong mắt phụ thân chỉ có đại ca, nhưng cũng không thể phủ nhận hắn luôn khát vọng nhận được sự công nhận của phụ thân. Cho nên lúc đầu hắn và Phượng Tam mới trở thành bạn tốt, bởi vì hai người bọn họ đều khát vọng ánh mắt cùng với sự thừa nhận của phụ thân, có điều Phượng Tam tiêu sái và kiên quyết hơn hắn mà thôi.

“Khởi bẩm Lãnh công tử, Vương gia gửi mật thư tới.” Ngoài cửa có người thấp giọng bẩm báo. Lãnh Hạo Vũ vui mừng đứng dậy, cất cao giọng nói: “Mau vào.” Hắn không biết Vương gia quyết định thế nào nhưng hắn hi vọng chuyện này sớm có kết quả. Nam tử ngoài cửa khẽ đưa một phong thư dày sau đó liền lui ra ngoài, Lãnh Hạo Vũ nhanh chóng mở thư liếc qua trong mắt lóe lên một tia vui mừng.

Mộ Dung Đình nhìn thần sắc của hắn liền biết đây chắc hẳn là một kết quả tốt, trong lòng cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù nàng ghét một nhà Lãnh gia kia nhưng cũng không hi vọng bọn họ chết. Ít nhất thì cũng không hi vọng Lãnh Hoài chết như vậy, nếu không Lãnh Hạo Vũ sẽ thương tâm. Lãnh Hạo Vũ xem xong thư rồi ngẩng đầu lên. Mộ Dung Đình hỏi: “Thế nào? Định Vương nói sao?” Lãnh Hạo Vũ suy nghĩ một chút nói: “Đình nhi. Lát nữa nàng đi một chuyến đến Mộc Dương Hầu phủ. Mộc Dương Hầu phủ và Lãnh gia đều là nhiều thế hệ lập công, hiện nay biên quan báo nguy thì bọn họ cũng nên ra một phần lực.”

Mộ Dung Đình cau mày nói: “Mấy năm nay Mộc Dương hầu đã có ý lui về, Dao Cơ có thể lay chuyển hắn sao?” Lãnh Hạo Vũ cười lạnh một tiếng nói: “ Hắn không được thì không phải còn có Mộc Dương sao?” Mộ Dung Đình gật đầu nói: “Ta đã biết, ta cũng vài ngày chưa gặp Mộc Dương hầu Thế tử phi rồi, vậy ta sẽ cho người đưa bái thiếp qua.”

Lãnh Hạo Vũ gật đầu cười nói: “Còn có một tin tức tốt.” Mộ Dung Đình nhướng mày, mỉm cười nhìn hắn.

Lãnh Hạo Vũ thấp giọng nói: “Ít ngày nữa Vương gia và Vương phi sẽ trở về kinh thành.” Nghe vậy, Mộ Dung Đình ngược lại sợ hết hồn: “Lúc này Vương gia và Vương phi…” Lãnh Hạo Vũ thấp giọng cười nói: “ Bên trong có Hồng Vũ tiên sinh và công tử Thanh Trần trấn giữ, bên ngoài có chư vị tướng quân cùng vài chục vạn Mặc gia quân đóng quân, Vương gia và Vương phi đi đâu chẳng được? Vương gia và Vương phi định mang tiểu thế tử trở lại tảo mộ lịch đại tiên vương. Ngoài ra, không phải nói Mặc Cảnh Kỳ sắp chết mà, Vương gia nói muốn tới đưa hắn một đoạn đường.”

Nếu như Định Vương và Ly nhi đã quyết định đến đây thì phương diện an toàn tự nhiên đã có tính toán. Nghĩ tới việc mấy năm rồi chưa gặp Diệp Ly, lông mày Mộ Dung Đình cũng giãn ra mấy phần vui vẻ.

Thời gian Dao Cơ tới sở kinh cũng không lâu, tính ra cũng chỉ mới nửa năm. Nhưng mà trong thời gian nửa năm này, nàng thành công từ một cô gái một mình mang theo con trở thành vị phu nhân được Thế tử Mộ Dương hầu sủng ái nhất. Mặc dù điều này không thiếu thế lực Định Vương phủ ở sau lưng lót đường, nhưng cũng không thể không nói thủ đoạn của Dao Cơ rất cao.

Hôm nay, con trai nàng sinh ra cũng chính là trưởng tôn Mộc Dương hầu phủ, cũng là con trai duy nhất của Mộc Dương, chỉ cần điều này cũng đủ khiến cho địa vị của nàng ở Mộc Dương hầu phủ vững vàng không ngã. Dao Cơ cũng không phải là người phách lối, được sủng ái nhưng không ngang ngược. Điều này khiến cho phu nhân Mộc Dương hầu vốn chướng mắt xuất thân của nàng cũng không bắt được nhược điểm nào. Càng làm cho Thế tử phi Mộc Dương hầu hận cơ hồ cắn nát hàm răng, chỉ hận lúc đầu không có hạ sát thủ giết đi mầm họa này. Đáng tiếc có Mộc Dương gắt gao che chở, Dao Cơ cũng không phải hạng người ngu ngốc, vào phủ mấy tháng hai người đã giao thủ mấy lần nhưng Thế tử phi Mộc Dương hầu cũng không chiếm được chút tiện nghi nào.

Dao Cơ lười biếng ngồi trước cửa sổ, thần sắc diễm lệ khiến cho y phục ngũ sắc rực rỡ trên người nàng không có chút cảm giác thông tục, chỉ làm cho người ta cảm thấy cả người tươi đẹp. Tuổi đã gần ba mươi nhưng nàng vẫn xinh đẹp như cũ khiến cho người ta say mê. Một đứa bé bảy tuổi tuấn mĩ xinh đẹp an tĩnh ngồi bên người nàng nhu thuận xem sách, Dao Cơ cúi đầu, ánh mắt nhìn hắn tràn đầy từ ái và đau lòng.

Đây dĩ nhiên không phải đứa con thật sự của nàng. Con của nàng vẫn tiếp tục ở lại Tây Bắc trải qua cuộc sống bình thường, hắn sẽ có cha mẹ yêu thương cả đời cơm áo không lo. Hắn sẽ không biết hắn có một người phụ thân là Thế tử Mộc Dương hầu, cũng sẽ không biết hắn có một mẫu thân từng là vũ cơ. Như vậy cũng rất tốt. Đứa bé này tự nhiên cũng không phải là người bình thường, đây là đứa bé Định Vương phủ nuôi từ nhỏ, vốn là ám vệ tùy thân đời đời bảo vệ Định vương phủ, là đứa bé được chọn từ ra từ trong huấn luyện. Hôm nay, chế độ ám vệ đã dần dần thay đổi, nhưng như cũ vẫn cần những người đặc biệt để thi hành những sự việc đặc thù. Đứa bé trước mắt chính là người đi theo phụng bồi Dao Cơ lần này, hơn nửa năm cùng chung sống, lại làm cho Dao Cơ thật lòng coi đứa bé này thành con của mình mà yêu thương. Nàng không thể nuôi con của mình bên người, vì vậy đối với đứa bé khác luôn phá lệ mềm lòng một chút.

Lúc Mộc Dương tiến vào thì thấy tình cảnh này. Cô gái xinh đẹp động lòng người từ ái nhìn chăm chú đứa bé đang cúi đầu đọc sách trước mặt, ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu vào từ cửa sổ, khiến cho trời đông rét lạnh thêm phần ấm áp. Mộc Dương nhìn trong mắt chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, nụ cười trên mặt cũng sâu hơn mấy phần.

“Liệt nhi đang đọc sách à?” Mộc Dương đi tới cười hỏi. Đứa bé tên Mộc Liệt thu hồi cuốn sách đứng dậy cung kính kêu: “ Cha.”

Mộc Dương từ ái sờ sờ đỉnh đầu Mộc Liệt, cười nói: “Ngày thường tiên sinh bố trí việc học cũng đủ rồi, cha biết con chăm chỉ học tập nhưng không thể quá mệt mỏi.” Trên mặt Mộc Liệt thoáng qua một tia khốn quẫn và e lệ, rồi lại có nhiều hơn vui mừng, gật đầu nói: “Hài nhi không mệt, cám ơn cha quan tâm.”

Mộc Dương chỉ cảm thấy con trai vạn phần hiểu chuyện, trong lòng thấy yên lòng không thôi, “Đứa bé ngoan.” Đối với đứa con trai đã mất tích sáu năm, Mộc Dương thương yêu thật lòng. Lại bởi vì trong lòng áy náy mà bình thường yêu cầu hắn cũng không quá nghiêm khắc. Mộc Dương nhìn về Dao Cơ đang ngồi một bên thản nhiên nhìn hai người, dịu dàng cười nói: “ Buổi chiều nàng làm gì? Nếu không vui có thể ra ngoài một chút.” Dao Cơ nhàn nhạt lắc đầu nói: “Cũng không có gì hay mà nhìn, liền ở trong sân phụng bồi Liệt nhi là được rồi, đi ra ngoài một chuyến khéo lại gặp họa.”

Trên mặt Mộc Dương thoáng qua một tia áy náy, hắn biết nàng không phải vì mình mà cam tâm tình nguyện trở về. Nếu không phải vì con trai, chỉ sợ nàng vĩnh viễn sẽ không trở về, hình ảnh mấy tháng trước Dao Cơ tiều tụy ôm Mộc Liệt bệnh nặng bất tỉnh hiện lên trước mắt hắn, Mộc Dương chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn từng trận. Cho nên, cho dù hiện tại Dao Cơ luôn nhàn nhạt với hắn thì hắn vẫn cảm thấy hết sức thỏa mãn, chỉ cần mẹ con nàng ở bên cạnh thì hắn đã thấy viên mãn rồi.

Dao Cơ nhìn bộ dáng xuất thần của hắn, hơi nhắm hờ mắt rồi nói: “ Mấy ngày nay hình như chàng có chút bận rộn?” Mộc Dương cười một tiếng nói: “Mấy ngày nay quả thật hơi bận, đã hai ngày không tới dùng bữa cùng với nàng và Liệt Nhi rồi.” Khó có được Dao Cơ hưng trí hỏi chuyện mình, Mộc Dương chỉ xem như là nàng quan tâm mình, nụ cười trên mặt sâu hơn. Cũng không thèm để ý cùng Dao Cơ nói chuyện tình mấy ngày nay: “ Nàng cũng biết mấy ngày nay trên triều rất loạn. Nhà chúng ta vốn thần phục Hoàng thượng nhưng mà hiện tại…” Hiện tại Hoàng thượng bệnh nặng sắp chết, Liễu gia và Lê Vương đấu nhau ai thắng ai thua còn chưa biết. Lúc này nếu lựa chọn gia nhập hàng ngũ, thắng thì đương nhiên là tốt nhưng thua thì chính là vạn kiếp bất phục. Mấy ngày nay, Lê Vương và Liễu gia đều cố gắng lôi kéo Mộc Dương Hầu, mặc dù Mộc Dương hầu còn chưa phản ứng gì nhưng chỉ sợ cũng không chống đỡ được bao lâu. Lúc này không có mấy người có thể lựa chọn không quan tâm, không phải không muốn mà là không thể.

“Trước đó vài ngày còn nghe nói Lãnh tướng quân cố thủ Tử Kinh quan. Hiện nay trên triều tranh chấp lợi hại như vậy, là bởi vì Bắc Nhung đã lui binh sao?” Dao Cơ không chút để ý hỏi.

Mộc Dương cười khổ nói: “ Bắc Nhung cường binh mã tráng là có chuẩn bị mà đến, sao có thể dễ dàng lui binh như vậy. Lãnh tướng quân hiện nay cũng chỉ có thể nỗ lực chống đỡ thôi…” Đang nói, Mộc Dương đột nhiên dừng lại như có điều suy nghĩ, Dao Cơ cũng không nhìn hắn, hết sức tùy ý dựa vào cửa sổ nói: “ Địch nhân vây quanh tứ phía thì không biết những người này còn có gì tốt lành, tranh nhau xem người nào trở thành quân chủ mất nước sao?”

Mộc Dương cười khổ, nhìn Dao Cơ nói: “ Lời này không thể nói lung tung.” Nhưng cũng biết tính tình Dao Cơ là thế, cũng không lỡ nặng lời. Trong lòng cũng nghĩ về lời Dao Cơ vừa nói, chiến sự Tử Kinh quan nguy cấp nhưng Lê Vương và Liễu gia lại chỉ lo tranh quyền mà không chú ý đến những thứ khác. Một khi Tử Kinh quan bị phá, phía Bắc kinh thành lại là vùng đất bằng phẳng, không quá hai ngày đại quân Bắc Nhung tiến vào là nguy cấp. Chỉ cần bảo vệ Tử Kinh quan thì sau này ai thắng Mộc gia đều là công thần.

Nghĩ đến đây, Mộc Dương không đợi được nữa. Nhẹ giọng nói với Dao Cơ và Mộc Liệt: “Ta còn có chút chuyện cần xử lý, buổi tối không thể bồi hai mẹ con dùng bữa. Ngày mai ta sẽ trở lại thăm hai người.” Dứt lời xoay người đi ra ngoài, Mộc Liệt sau lưng cung kính nói: “ Phụ thân đi thong thả.”

Tiễn Mộc Dương đi, Mộc Liệt lanh lợi ngẩng đầu nhìn Dao Cơ ngồi bên cửa sổ cau mày: “Người thích người đàn ông này sao? Hắn kém xa Tần thống lĩnh.”

Dao Cơ ngẩn ra, tức giận đưa tay vỗ đầu hắn một cái nói: “Ngươi chỉ là một đứa nhỏ, biết cái gì là thích với cả không thích.”

Mộc Liệt bĩu môi, nhíu mày kiếm, lộ ra thần sắc trào phúng nói: “Ta dĩ nhiên biết. Hắn rõ ràng đã có thê tử mà còn biểu hiện tình cảm thắm thiết với ngươi, thời điểm vợ và mẹ hắn khi dễ ngươi thì hắn lại không giúp được gì, sau chỉ biết lấy lòng. Ngay cả lão bà của mình cũng không quản được, ngay cả người mình thích cũng không bảo vệ được, không phải phế vật thì là gì?”

Dao Cơ kinh ngạc quan sát hắn nói: “ Ngươi thật sự chỉ mới bảy tuổi sao?” Mộc Liệt liếc mắt, nói: “ Ta đã mười một tuổi rồi, ngươi không biết sao?” Chẳng qua là hắn luyện công quá sớm khiến cho thân thể bị thương nên mới không cao mà thôi, nhưng mà đại phu đã nói, đợi đến lúc hắn mười bốn mười lăm tuổi thì sẽ phát triển tốt, sẽ không ảnh hưởng đến chiều cao sau này. Dao Cơ im lặng, mười một tuổi thì vẫn là đứa bé mà.

Nhìn tiểu quỷ vẻ mặt thành thật chăm chú trước mặt, Dao Cơ cười nhạt nói: “ Ngươi yên tâm, ta hiểu rõ chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm. Định Vương và Vương phi có ơn cứu mạng ta, ta sẽ không làm hỏng chuyện của bọn họ.” Lúc này Mộc Liệt mới hài lòng gật đầu nói: “ Như vậy thì được rồi, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi bình an trở về nhìn con trai ngươi.” Dao Cơ không khỏi cười một tiếng, nói: “Vậy thì đa tạ ngươi.” Mộc Liệt hừ nhẹ một tiếng, có chút không tự nhiên quay mặt đi. Dao Cơ quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, bên mép mang theo nụ cười nhàn nhạt. Ngày từ lúc nàng mang theo đứa con rời khỏi Sở Kinh, nàng và Mộc Dương đã ân đoạn nghĩa tuyệt. Sau này…chỉ vì chủ tử mà thôi.

Mộc Dương động tác quả nhiên rất nhanh, không biết Mộc Dương hầu làm thế nào để thuyết phục Liễu gia và Lê Vương hai hệ nhân mã. Ba ngày sau, Mộc Dương mang theo hai mươi vạn nhân mã cùng lương thảo lên đường tới Tử Kinh quan. Trước khi đi, Mộc Dương quay đầu thấy trước của Mộc Dương hầu phủ Dao Cơ dắt tay Mộc Liệt đưa mắt nhìn mình rời đi. Nhìn nụ cười nhạt của Dao Cơ, chẳng biết tại sao trong lòng Mộc Dương nhảy lên một chút, bất an trong lòng càng nhiều. Lúc nhìn lại cũng đã đi xa, không còn nhìn rõ khuôn mặt Dao Cơ, chỉ thấy nàng vẫn đang đứng nhìn phương hướng mình đi, Mộc Liệt còn giơ bàn tay nhỏ bé hướng chính mình vẫy vẫy. Mộc Dương lắc đầu một cái, trong lòng cười nhạt, chắc là do sắp xuất chinh nên suy nghĩ quá nhiều đi.

Vài ngày sau, một đội nhân mã che chở một cỗ xe ngựa an tĩnh tiến vào kinh thành. Xe ngựa dừng trước nhà trọ phồn hoa nhất kinh thành, gần ba mươi hậu vệ chỉnh tề trước sau khiến cho người ta khỏi khỏi ghé mắt.

Rèm xe ngựa bị nhấc lên, một bóng ngừoi áo trắng từ bên trong nhanh nhẹn nhảy xuống đất. Người đi đường không khỏi sợ hãi than. Lúc này là thời điểm cuối tháng giêng, trong Sở kinh ngày cả đầu xuân còn chưa tới,nhưng lại làm cho người ta không khỏi phát run. Nam tử này một thân áo tơ màu trắng, tiêu sái lỗi lạc giống như không cảm thấy lạnh chút nào. Để cho người ta ghé mắt nhìn chính là một đầu tóc trắng, trong thiên hạ, người tóc trắng lại có phong thái như vậy chỉ có một người. Mọi người âm thầm suy đoán, chỉ cảm thấy trái tim như muốn vỡ ra. Nhưng năm xưa Định Vương bị hủy dung, đóng cửa không ra, vì vậy trong kinh thành người biết dung mạo hắn không nhiều lắm, vì vậy hoài nghi chỉ có thể là hoài nghi.

Nam tử sau khi xuống xe, xoay người lại hướng trong xe vươn tay. Từ bên trong dắt ra một cô gái thanh lệ khoác áo màu xanh bên ngoài choàng áo chồn bạc, nàng kia trông không quá hai mươi, thần thái cùng với khí độ không phải đại tiểu thư trong kinh thành có thể sánh được. Chỉ xa xa đứng nhìn cũng khiến cho người ta cảm thấy lịch sự tao nhã mà đại khí.

Mọi người còn chưa hết thán phục đôi bích nhân này thì trong xe ngựa lại lộ ra một cái đầu nho nhỏ, một bé trai năm sáu tuổi mặc cẩm y màu đen từ trong xe ngựa vòng ra ngoài. Cổ áo cùng tay áo khảm chồn bạc phối cùng với cẩm y màu đen khiến cho khuôn mặt trắng trắng mềm mềm càng thêm nổi bật khả ái động lòng người. Bé trai hướng về phía cô gái giương cao nụ cười thiên chân khả ái, khiến cho người đi đường đứng xa xa một bên cũng không khỏi ngứa ngáy trong lòng, hận đứa bé đáng yêu lanh lợi này không phải con mình.

Nhìn bàn tay nhỏ bé đưa ra muốn ôm của Mặc Tiểu Bảo, Mặc Tu Nghiêu đè bàn tay đang muốn chìa ra của Diệp Ly nhàn nhạt nói: “Cần thận bị lạnh.” Tự mình thò tay ôm chặt Mặc Tiểu Bảo trong ngực, động tác kia tuyệt đối không thể nói là dịu dàng. Mặc Tiểu Bảo không thỏa mái vặn vẹo người, làm cho Mặc Tu Nghiêu không nặng không nhẹ vỗ mông hắn một cái. Mặc Tiểu Bảo lập tức nằm đàng hoàng trong ngực Mặc Tu Nghiêu. Ghét phụ vương nhất, ôm mình một chút cũng không thoải mái.

Diệp Ly cười nhạt nói: “ Làm gì lạnh như vậy chứ.” Mặc dù nội lực không thâm hậu bằng Mặc Tu Nghiêu nhưng mùa đông cũng không cần quá nhiều quần áo, Diệp Ly tự nhận nàng chịu rét tốt hơn người thường nhiều. Huống chi ở Tây Bắc cũng không quá lạnh mà Sở Kinh cũng không lạnh hơn Tây Bắc.

Ngoài cửa náo lớn như vậy, chưởng quỹ bên trong tự nhiên đã sớm ra đón. Chỉ nhìn một cái cũng biết những người khách này không phú thì quý, mặc dù có chút tò mò nhìn mái đầu trắng của Mặc Tu Nghiêu nhưng vẫn ân cầm đưa người vào trong quán trọ. Cũng không dám thỉnh khách nhân đến trước quầy ghi danh, chưởng quỹ vừa đi vừa nói: “ Công tử và phu nhân mời, tiểu điếm còn hai tiểu viện thượng đẳng, không biết công tử và phu nhân muốn ở tiểu viện hay là…”

Trong những quán trọ hạng nhất này, chia ra làm ba loại phòng thiên, địa, nhân, ngoài ra tốt hơn phòng chữ Thiên chính là tiểu viện riêng biệt. Dĩ nhiên, giá cả không chỉ gấp mười lần phòng chữ Thiên dành cho khách quý, bên trong nha hoàn và người làm đầy đủ cả. Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt nói: “ Lấy cả hai viện.”

Trong lòng chưởng quỹ vui mừng, cười nói càng thêm ân cần, đứng lên vội vàng nói: “ Dạ dạ dạ, công tử, phu nhân mời đi bên này, không biết công tử họ gì để tại hạ hoàn thành việc ghi danh.” Mặc Tu Nghiêu dừng bước lại, nhàn nhạt nhìn hắn một cái: “Mặc, Mặc Tu Nghiêu…”

“Mặc công tử, đúng là họ hay… Mặc…Ách…” Chưởng quỹ nở nụ cười đang chuẩn bị nói thêm vài lời hay mới phát hiện, Mặc Tu Nghiêu cái tên này thật sự là có chút đặc biệt. Cho nên dưới chân hắn loạng choạng một cái, liên trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất. Ngẩng đầu người mắt nhìn nam tử cao lớn tóc trắng trước mắt, thất thanh nói: “Định Vương điện hạ?”

Mặc Tu Nghiêu gật đầu nói: “Chính là Bản vương.”

———-Vài lời nói với mọi người——

Được rồi….Lần này trở lại đại khái là muốn giải quyết Mặc Cảnh Kỳ cùng một vài người, nhớ một khoảng thời gian trước có người nào đó ý kiến, nói viết hơn trăm vạn chữ nhưng mà một chút cũng không thấy giải quyết nhân vật phản diện. Thật ra thì chủ yếu là vì Phượng rất không thích cách sáng tác chạy khắp bản đồ đánh quái cày phó bản. Chạy một bản đồ, chà boss xong rồi hảo hảo viết một chút, thân môn thoạt nhìn cũng rất thoải mái. Nhưng mà trên thực tế không phải mỗi người đều có thể bị nhân vật chính tùy tiện quăng bỏ a, bất kể là bởi thời cơ không đúng hay vì thế cục thăng bằng vân vân… Coi như cày phó bản thì cũng có lúc cả đoàn bị diệt mà (*___*) hì hì. Đương nhiên A ly và Tu Nghiêu của chúng ta chắc chắn không bị diệt cả đoàn. Nhưng ta sẽ nghĩ biện pháp để bọn họ lâu lâu đi Nam Chiếu một chuyến liền tiêu diệt Nam Chiếu, đi Tây Lăng một chuyến tiêu diệt Trấn Nam Vương. ha ha…. Đây mới chỉ là bắt đầu, kinh nghiệm chưa đủ, mong mọi người thông cảm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.