Thịnh Thế Đích Phi

Chương 390: Mộc Dương binh bại, nghi ngờ về mật thám



Edit: Xiao Min
Beta: Sakura

Trên Hàn Cốc quan , Mặc Cảnh Lê từ trên cao nhìn xuống ngó chừng đại doanh Mặc gia quân cách đó không xa đằng đằng sát khí. Ngọn cờ màu đen của Mặc gia quân đón gió bay phần phật, xa xa nhìn lại, khí thế cả binh mã đại doanh Mặc gia quân mạnh mẽ thoáng như thủy triều màu đen tùy thời sẽ cuốn lấy.

“Hoàng thượng, có cái gì không đúng.” Lão Mộc Dương Hầu và Lôi Đằng Phong một trái một phải đứng ở bên cạnh Mặc Cảnh Lê, lão Mộc Dương Hầu khẽ cau mày nói. Mặc Cảnh Lê nhướng mày, “Có cái gì không đúng? Nói như thế nào?” Lão Mộc Dương Hầu trầm giọng nói: “Mặc gia quân nhìn qua hùng hổ, nhưng hai ngày nay đều là phô trương thanh thế, căn bản không có thực chất . Này không phù hợp với tác phong của Mặc gia quân .”

Mặc gia quân nổi tiếng thiên hạ, chính là bởi vì bọn họ có chiến lực bưu hãn cùng với tướng sĩ hung hãn không sợ chết . Cho nên bọn họ tuyệt đối sẽ không bởi vì trước mắt hùng quan ngàn năm mà dừng chân không tiến, giải thích duy nhất chính là trong chuyện này có âm mưu khác.

Mặc Cảnh Lê nhướng mày, lạnh nhạt nói: “Diệp Ly trong tay chỉ có không tới mười vạn binh mã, cho dù cường công Hàn Cốc quan, nàng tấn công được xuống sao? Chỉ sợ nàng ta muốn đợi Lữ Cận Hiền đi? Chỉ cần Mộc Dương ngăn cản Lữ Cận Hiền, trước mắt những thứ này. . . Sớm muộn gì cũng là tù binh của Trẫm.” Lôi Đằng Phong ngó chừng nơi xa, như có điều suy nghĩ, một hồi lâu mới thản nhiên nói: “Mấy ngày qua hình như cũng không có nhìn thấy người của Định Vương Phi .”

Nghe vậy, lão Mộc Dương Hầu trầm giọng nói: “Hoàng thượng. . . Định Vương Phi xưa nay quỷ kế đa đoan, chỉ sợ. . . . . .” Định Vương Phi không chỉ có quỷ kế đa đoan, hơn nữa bởi vì có Kỳ Lân tương trợ lại càng được xưng tụng xuất quỷ nhập thần. Mỗi lần , địa phương mà Định Vương Phi xuất hiện luôn có người xui xẻo. Mặc Cảnh Lê mày kiếm vừa nhíu, hắn cũng hiểu sự lo lắng của lão Mộc Dương Hầu, nhưng lần này hắn tự nhận an bài có thể nói là thiên y vô phùng, cho dù Diệp Ly thông minh cũng không thể có thể tìm tới chỗ sơ hở mới đúng. Chỉ tiếc, Đông Phương U ban đầu cho hắn mấy cái danh sách, mặc dù hắn không cách nào sắp xếp nhân thủ nằm vùng vào Định Vương Phủ, nhưng những người này lại cũng không có biện pháp không thể khiến người hoài nghi để tiếp xúc Diệp Ly, nếu không cũng không cần giống như bây giờ khó có thể nắm giữ hướng đi của Diệp Ly .

Suy nghĩ một chút, vì lý do an toàn Mặc Cảnh Lê phân phó nói: “Phái người đi điều tra, nhất định phải xác định Diệp Ly rốt cuộc có ở trong quân doanh quan ngoại không.” Lão Mộc Dương Hầu vội vàng gật đầu xoay người liền muốn đi xuống phân phó người đi làm việc.

“Khởi bẩm hoàng thượng, quân tình khẩn cấp!” Mộc Dương Hầu còn không có đi xuống, cũng đã có binh lính vội vã chạy tới. Lão Mộc Dương Hầu nheo mắt, một cỗ dự cảm xấu tự nhiên sinh ra. Chỉ nghe binh sĩ báo tin nói: “Phía trước cấp báo, Mộc Dương Hầu suất lĩnh mười vạn đại quân gặp phải quân của Lữ Cận Hiền mai phục, gần như toàn quân bị diệt. Lữ Cận Hiền đã lướt qua mai phục của quân ta hướng Hàn Cốc quan mà đến.”

“Này làm sao có thể? !” Lão Mộc Dương Hầu không khỏi thất thanh nói, thân thể quơ quơ suýt nữa mới ngã xuống đất, liền vội vàng hỏi: “Mộc Dương Hầu thế nào?” Người binh lính kia nhìn một chút phía sau Mặc Cảnh Lê lại nhìn một chút lão Mộc Dương Hầu, mới vừa nói: “Mộc Dương Hầu mang theo không tới một vạn tàn binh còn lại đang tới Hàn Cốc quan.”

Nghe được Mộc Dương không có chuyện gì, lão Mộc Dương Hầu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng vừa quay đầu lại thấy sắc mặt của Mặc Cảnh Lê thì trong lòng vừa âm thầm kêu khổ. Lão vẫn lo lắng này lo lắng kia, kết quả có vấn đề lại là con hắn, làm sao Mặc Cảnh Lê sẽ không tức giận.

Quả nhiên, chỉ thấy Mặc Cảnh Lê mặt âm trầm quét lão Mộc Dương Hầu một cái, lạnh nhạt hỏi: “Mộc lão Hầu Gia, ngươi có lời gì nói?” Lão Mộc Dương Hầu vẻ mặt đau khổ nói: “Tiểu nhi xuất chiến bất lợi, xin hoàng thượng trị tội.”

Bên cạnh, Lôi Đằng Phong mắt đẹp híp lại, tiến lên một bước thấp giọng nói: “Sở Hoàng, Mộc Dương Hầu dù sao còn trẻ, làm sao địch nổi một lão tướng chinh chiến nửa đời người như Lữ Cận Hiền? Huống chi, hiện tại đang là lúc dùng người.” Mặc Cảnh Lê khẽ hừ một tiếng, đối với lão Mộc Dương Hầu nói: “Nể mặt thế tử Trấn Nam Vương, Trẫm cho hắn một cơ hội lấy công chuộc tội .”

Trong lòng Lão Mộc Dương Hầu vui mừng, vội vàng bái tạ nói: “Đa tạ hoàng thượng khai ân.” Ngay tiếp theo ánh mắt nhìn Lôi Đằng Phong cũng nhiều mấy phần hiền hòa cùng với cảm kích, “Đa tạ thế tử Trấn Nam Vương.” Lôi Đằng Phong cười nói: “Lão Hầu gia không cần đa lễ, Bản thế tử cũng là vì liên minh giữa hai nước .” Ngụ ý, phủ Mộc Dương Hầu cũng không thiếu nhân tình của hắn. Nghe vậy, sắc mặt lão Mộc Dương Hầu càng thêm hiền hòa, dù sao nhân tình của thế tử Tây Lăng Trấn Nam Vương cũng không phải dễ thiếu như vậy .

Lôi Đằng Phong nhìn về phía Mặc Cảnh Lê nói: “Sở Hoàng, chuyện cho tới bây giờ, hãy mau sớm triệu hồi Mộc Dương Hầu hỏi chuyện đã xảy ra mới đúng. Tại hạ cảm thấy. . . Chuyện này thật sự có chút quái dị.” Lôi Đằng Phong cũng biết một chút Mặc Cảnh Lê và lão Mộc Dương Hầu bố trí, dường như có thể nói là thiên y vô phùng. Ít nhất bản thân Lôi Đằng Phong nghĩ không ra bất kỳ sơ hở, Lôi Đằng Phong ở phương diện quân sự mặc dù không có quá nhiều kiến thụ, nhưng dù sao cũng do Lôi Chấn Đình một tay dạy nên , kiến thức năng lực đều hạng nhất. Ngay cả hắn cũng không nhìn ra cái gì sơ hở, thì chứng minh lão Mộc Dương Hầu và Mặc Cảnh Lê bố trí quả thật không có vấn đề lớn, cho dù Mộc Dương không thể đại hoạch toàn thắng, cũng không trở thành thua quá thảm. Nhưng lúc này mới ngắn ngủn mấy ngày, Mộc Dương suýt nữa toàn quân bị diệt, nhắc tới trong đó không có vấn đề, quả thực còn khó tin hơn Mặc Tu Nghiêu toàn diệt đại quân Bắc Nhung.

Nghe lời của hắn, thần sắc Mặc Cảnh Lê và lão Mộc Dương Hầu cũng có chút ngưng trọng. Mặc dù lão Mộc Dương Hầu không có đánh qua Lữ Cận Hiền, nhưng lão cũng là một đời danh tướng, có chút hiểu rõ mấy tướng quân Mặc gia quân . Cho nên, lão mới không thể tin tưởng Lữ Cận Hiền dễ dàng phá được bẫy cục của mình.

Mộc Dương trở lại vô cùng mau, nhưng mà lúc đi ra ngoài thì ý khí hăng hái Mộc Dương lúc trở lại thì vết thương chồng chất. Đang mười vạn tinh binh chỉ còn lại không tới sáu ngàn người.

“Tội thần Mộc Dương xin hoàng thượng ban tội.” Trong lòng Mộc Dương rất rõ ràng, có thể nói là Sở quân và Mặc gia quân lần đầu tiên giao phong lấy kết thúc Sở quân thảm bại. Chỉ sợ trong lòng Mặc Cảnh Lê muốn đem mình ngũ mã phanh thây . Quan trọng hơn là một cái thất bại này của hắn gần như phá huỷ hơn phân nửa ưu thế địa hình Sở quân đang chiếm cứ.

Trong đại trướng hoàn toàn yên lặng, các tướng lĩnh Sở quân cũng không dám mở miệng cầu tình cho Mộc Dương. Mặc Cảnh Lê mắt lạnh đánh giá Mộc Dương, trên khuôn mặt tuấn mỹ có thêm một đường máu, trên đầu vai cũng bị băng bó lại cánh tay trái có vẻ tê liệt, hiển nhiên bị thương không nhẹ. Hai đầu lông mày tuấn mỹ trầm ổn tràn ngập mỏi mệt ngay cả hai mắt cũng đỏ bừng, mấy ngày qua thoạt nhìn Mộc Dương cũng khổ.

“Đứng lên đi.” Một hồi lâu, Mặc Cảnh Lê mới trầm giọng nói. Cũng không phải Mặc Cảnh Lê không muốn xử trí Mộc Dương, nhưng chính hắn cũng hiểu, tướng lãnh trong Sở quân có thể sử dụng không nhiều lắm. Nếu như xử trí Mộc Dương, lão Mộc Dương Hầu khó mà sẽ không sinh ra cái gì dị tâm, cho nên mới nghe theo đề nghị của Lôi Đằng Phong miễn trừng phạt Mộc Dương, “Lữ Cận Hiền là danh tướng Mặc gia quân, chuyện lần này cũng không sao, sau này hãy lập công chuộc tội, nếu còn sơ sót nữa, đừng trách trẫm trở mặt vô tình.” , Mộc Dương sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới Mặc Cảnh Lê lại khoan hậu như thế, bên cạnh, lão Mộc Dương Hầu vội vàng nhắc nhở: “Còn không tạ ơn ân điển của hoàng thượng.”

Mộc Dương lúc này mới tạ ơn Mặc Cảnh Lê ân điển, đứng dậy.

“Lần này rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Cẩn thận nói nghe một chút?” Mặc Cảnh Lê trầm giọng hỏi. Mộc Dương liền tranh thủ lần này đem chuyện binh bại nói một lần, thật ra thì lần này không nói người khác, ngay cả Mộc Dương mình cũng cảm thấy bị bại không giải thích được. Mộc Dương suất lĩnh mười vạn đại quân chạy tới tăng viện, mặc dù nhân số hai quân vẫn là Lữ Cận Hiền chiếm ưu thế, nhưng có tiện nghi về địa hình Sở quân gần như nắm chắc phần thắng . Nhưng ai cũng không nghĩ tới, ngày thứ hai buổi tối Mộc Dương chạy tới, thế nhưng Lữ Cận Hiền mang theo năm ngàn binh mã đột nhiên xuất hiện ở phía sau Sở quân. Đêm hôm khuya khoắc, Sở quân căn bản không biết người đến đánh lén có bao nhiêu người, vội vã nghênh kẻ địch thì bị Lữ Cần Hiền nắm mũi dẫn đi. Cuối cùng Lữ Cần Hiền lại càng dẫn đốt cây trẩu vốn dùng để chào hỏi Mặc gia quân , kết quả mười vạn đại quân lại bị mình bố trí mai phục bị đốt đến nửa tàn. Đợi đến Mộc Dương mang theo còn dư lại binh mã lao ra biển lửa thời điểm, lại cùng đại quân Lữ Cần Hiền chính diện gặp lại, cuối cùng chỉ còn lại có mấy ngàn nhân mã chạy trở lại.

Nghe xong Mộc Dương giảng thuật, Mặc Cảnh Lê giận đến thần sắc dữ tợn vô cùng, “Nói như vậy. . . mười vạn đại quân của Trẫm, bị năm ngàn binh mã của Lữ Cận Hiền giết được mảnh giáp không lưu? Tốt! Thật là tốt!”

Những người khác trầm mặc không nói, lấy năm ngàn đối với mười vạn, trận chiến này không khác gì Lữ Cận Hiền đứng đầu cuộc chiến. Nhưng nếu như nói trận chiến này toàn bộ bằng năng lực Lữ Cận Hiền, cũng làm cho người ta khó mà tin nổi. Chỉ bằng Lữ Cận Hiền rốt cuộc làm sao biết nơi đóng quân cùng với bố trí mai phục của Sở quân? Phải biết rằng, một khi không cẩn thận, thì có thể đốt trọi toàn bộ dãy núi gần đó. Đến lúc đó cho dù Lữ Cần Hiền thắng đại hỏa hoạn phong sơn ( lửa vây kín núi )hắn cũng đừng muốn từ nơi đó đi qua.

Lão Mộc Dương Hầu trầm giọng nói: “Hoàng thượng, trong quân ta có mật thám của Định Vương phủ . Hơn nữa. . . Là người cực kỳ quan trọng, có thể tiếp xúc đến cơ mật của quân ta .” Sở quân nơi đóng quân có thể Kỳ Lân tìm được, nhưng bọn họ bố trí mai phục, coi như là Kỳ Lân muốn toàn bộ tìm được chưa mười ngày nửa tháng cũng rất khó làm được . Trừ việc trong Sở quân có mật thám của Định Vương phủ , lão Mộc Dương Hầu không nghĩ tới còn có những thứ khác để giải thích.

Mặc Cảnh Lê tức giận trắng mặt nhìn lão Mộc Dương Hầu một cái, ám vệ của Định Vương Phủ gần như có mặt khắp nơi, ngay cả Mặc Cảnh Lê hiện tại cũng không dám bảo đảm trong phủ mình không có người của Mặc gia quân , lời này chẳng khác gì là nói nhảm.

Bên cạnh, Lôi Đằng Phong trầm giọng nói: “Lão Mộc Dương Hầu nói đúng , chỉ sợ. . . Đối phương. . . Cực kỳ thân cận với chư vị. Sở Hoàng ngàn vạn phải cẩn thận . Mặt khác, đại quân Lữ Cận Hiền sắp tiến tới gần, kính xin Sở Hoàng sớm làm chuẩn bị.” Lữ Cần Hiền và Mộc Dương đánh một trận, tổn thất có thể nói là không đáng kể. Đợi đến hai đường Mặc gia quân một trước một sau tiến tới gần Hàn Cốc quan, Sở quân hiện tại cái gọi là địa lý ưu thế chẳng những hoàn toàn tiêu mất, hơn nữa còn rất có thể lâm vào khốn cục.

Mặc Cảnh Lê trầm giọng nói: “Truyền ý chỉ của trẫm, lệnh cánh quân phía tây hai mươi vạn người, toàn lực chặn lại đại quân Lữ Cận Hiền. Mộc Dương, trẫm cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Nếu để cho Lữ Cần Hiền đến Hàn Cốc quan, ngươi tự kết liễu mình đi.” Lạnh lùng quét Mộc Dương một cái, Mộc Dương nhất thời cảm giác được ánh mắt Mặc Cảnh Lê lạnh lẽo lộ ra sát ý.

Mộc Dương giật mình, vội vàng đáp: “Mạt tướng tuân lệnh! Mạt tướng cáo lui!”

Mặc Cảnh Lê hừ nhẹ một tiếng, nói: “Chuyện phái người tra ta mật thám của Mặc gia quân do lão Hầu Gia chịu trách nhiệm, những người khác đều lui ra đi, trẫm có chuyện thương nghị với Thế tử Trấn Nam Vương.”

“Dạ, bọn thần cáo lui.” Các tướng lĩnh cùng kêu lên nói.

Lôi Đằng Phong cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, Mặc Cảnh Lê tự cho mình tài cao. Nếu như không ăn chút thiệt thòi căn bản sẽ không coi trọng thế tử Trấn Nam Vương nho nhỏ. Cũng là may là hiện nay tính tình Lôi Đằng Phong đã thay đổi nhiều, nếu không mấy ngày nay hai người đã sớm tranh cãi.

Trong đại trướng chỉ còn lại có hai người Mặc Cảnh Lê và Lôi Đằng Phong, Mặc Cảnh Lê nhìn Lôi Đằng Phong thở dài nói: “Để cho thế tử Trấn Nam Vương chế giễu rồi.” Lôi Đằng Phong cung kính nói: “Sở Hoàng nói quá lời, thắng bại là chuyện thường binh , thật ra thì không biết Sở Hoàng nơi này, hiện nay ngay cả phụ vương bên kia cũng không thuận lợi. Mặc gia quân uy chấn thiên hạ hai trăm năm lâu, rốt cuộc không phải là hư danh nói chơi.”

Đây cũng không phải lời Lôi Đằng Phong an ủi Mặc Cảnh Lê , Mặc Cảnh Lê cũng có con đường tin tức , sao không biết hiện nay Mặc Tu Nghiêu giao thủ với Lôi Chấn Đình còn kịch liệt hơn bọn hắn bên này. Lần này có thể nói là lần đầu tiên Lôi Chấn Đình và Mặc Tu Nghiêu chân chính giao thủ, dĩ nhiên dẫn tới khắp thiên hạ chú ý. Nhưng mà chiến sự bên kia cũng không có bởi vì đại quân Tây Lăng chiếm được tiên cơ mà thuận buồm xuôi gió, hai quân lâm vào giằng co , mỗi một trận chiến không tránh khỏi máu chảy thành sông kinh tâm động phách. Trước mắt, Lôi Chấn Đình cũng không thể chiếm được cái tiện nghi gì.

Mặc Cảnh Lê nhíu mày suy tư chốc lát, nói: “Bản vương có thể giúp Trấn Nam Vương một tay.”

Lôi Đằng Phong mày kiếm hơi nhíu, vẫn duy trì tư thái cung kính cũng không hèn mọn nhìn Mặc Cảnh Lê. Lôi Đằng Phong còn nhớ rõ Mặc Cảnh Lê ban đầu cùng Đông Phương U lập gia đình, mặc dù núi Thương Mang đã hoàn toàn tiêu diệt, nhưng ai cũng nói không chính xác Mặc Cảnh Lê rốt cuộc từ trên người Đông Phương U chiếm được chỗ tốt gì. Nếu Mặc Cảnh Lê dám nói muốn giúp Lôi Chấn Đình một tay, cũng không phải là nói giỡn.

“ Xin Sở Hoàng chỉ giáo.” Lôi Đằng Phong nói.

Mặc Cảnh Lê nhàn nhạt cười nói: “Chỉ giáo không dám nhận, có điều Bản vương thấy ở trong Định Vương phủ còn có mấy người khả dụng thôi.” Nghe vậy, trong lòng Lôi Đằng Phong nhảy dựng. Chỗ Định Vương phủ khó đối phó nhất không phải là Mặc gia quân cường hãn, cũng không phải là tài trí của Mặc Tu Nghiêu, Từ Thanh Trần , mà là phòng ngự gần như gió thổi không lọt của hắn. Cõi đời này ,tin tức mà mọi người biết đến cũng là Định Vương phủ nguyện ý thả ra làm cho người ta biết đến, mà tin tức Mặc Tu Nghiêu không muốn làm cho người ta biết đến, bọn họ vô luận như thế nào cũng thám thính không tới. Những năm gần đây, mặc dù các lộ nhân mã vẫn kiên nhẫn hướng Định Vương Phủ nằm vùng, nhưng chân chính có thể sử dụng gần như hoàn toàn không có, ngược lại hao tổn không ít tinh nhuệ của mình.

Thấy Lôi Đằng Phong tựa hồ không chịu tin tưởng, Mặc CảnhLê cũng không gấp gáp, nhàn nhạt cười nói: ” Thế tử Định Vương phủ Mặc Ngự Thần, bây giờ đang ở Hồng Nhạn quan.”

Ánh mắt Lôi Đằng Phong lóe lên, hành tung Thế tử Định Vương Phủ ở trong Mặc gia quân là tin tức cực kỳ bí ẩn, Mặc Cảnh Lê thoạt nhìn giống như là đã sớm biết , xem ra có chút năng lực. Mặc Cảnh Lê nhàn nhạt cười nói: “Mặt khác, bây giờ hai đứa con sinh đôi kia của Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly được nuôi ở Từ gia.”

Lôi Đằng Phong suy nghĩ đảo lộn rất nhanh liền trấn định xuống, nhàn nhạt cười nói: “Xem ra người của Sở Hoàng cũng không có ở trong quân Mặc gia quân đây mà là đang ở Ly thành, như thế, hình như cũng khôngcó tác dụng quá lớn với gia phụ.”

Mặc Cảnh Lê cười nói: “Có phải nhìn xem Trấn Nam Vương dùng như thế nào .”

“Sở Hoàng nghĩ muốn cái gì?” Lôi Đằng Phong hỏi.

Biết Lôi Đằng Phong thỏa hiệp rồi, Mặc Cảnh Lê mãn ý cười nói: ” Thế tử Trấn Nam Vương đem bao nhiêu người tới ?” Lôi Đằng Phong có chút bất đắc dĩ thở dài, ” Núi Thương Mang Sơn quả nhiên là tai họa, may sớm bị diệt! Tại hạ trong tay cũng chỉ có mười lăm vạn binh mã, lại vì để ngừa vạn nhất, tuyệt không phải có dị tâm với Sở Hoàng.”

“Trẫm tin tưởng thế tử Trấn Nam Vương.” Mặc Cảnh Lê cười nói, hiện tại hai quân liên minh cùng chung đối kháng Mặc gia quân, Lôi Đằng Phong sẽ không có cái ý nghĩ gì. Nhưng đợi đến phân ra kết quả sau sẽ không nhất định rồi .

Lôi Đằng Phong nói: “Tại hạ nguyện ý tương trợ Mộc Dương Hầu chặn lại Lữ Cần Hiền.”

Mặc Cảnh Lê thỏa mãn gật đầu, dùng bút trên giấy viết xuống mấy chữ, đưa tới nói: “Đây là lễ vật cho Trấn Nam Vương .” Lôi Đằng Phong nhìn lướt qua, tiện tay ném tờ giấy vào lửa than , cười nhạt nói: “Đa tạ Sở Hoàng, tại hạ cáo từ.”

Đưa mắt nhìn Lôi Đằng Phong đi ra ngoài, Mặc Cảnh Lê cười lạnh một tiếng nói: “Ai nói trẫm ở trong Mặc gia quân không có ai? Mặc Tu Nghiêu. . . Trẫm cũng muốn xem một chút rốt cuộc là người nào cười đến cuối cùng!”

Mộc Dương trong màn trướng , Dao Cơ đang vì Mộc Dương băng bó vết thương. Nhìn nam nhân trước mắt vết thương chồng chất , đôi mắt đẹp của Dao Cơ hơi hơi co lại, cũng không nói chuyện. Bên cạnh nàng, Mộc Liệt cũng đôi mắt trông mong nhìn Mộc Dương, trong đôi mắt to tràn ngập lo lắng, “Phụ thân, ngài. . . Không có sao chứ?”

Mộc Dương lắc đầu, giơ cái tay không có bị thương lên sờ sờ đầu Mộc Liệt nói: “Phụ thân không có chuyện gì, không cần sợ.” Mộc Liệt gật đầu, biết điều ngồi ở Mộc Dương bên cạnh nhìn Dao Cơ xử lý vết thương. Ngoài trướng, một người lính bẩm báo nói: “Khởi bẩm Hầu gia, lão Hầu Gia xin Hầu gia xử lý tốt thương thế rồi đi qua một chuyến.”

Mộc Dương gật gật đầu nói: “Ta biết rồi, ngươi đi đi.”

Dao Cơ cau mày đến: “Bị thương nặng như vậy, làm sao còn không nghỉ ngơi?” Mộc Dương có chút bất đắc dĩ cười khổ nói: “Ta lập tức lại muốn rời đi, phụ thân gọi ta đi đại khái là muốn phân phó một ít chuyện. Không cần lo lắng, không có thương tổn yếu hại.”

“Nhưng là. . . Thương thế của chàng. . . . . .”

Mộc Dương thở dài nói: “Lần này bại trận mặc dù Mặc gia quân trước chiếm được tình báo bố trí, nhưng dù sao vẫn là ta thua rồi. Hoàng thượng mở một mặt lưới muốn ta suất binh ngăn cản đại quân Lữ Cận Hiền, lấy công chuộc tội. Nơi nào có thể dễ dàng nói không đi.”

Dao Cơ cũng biết nặng nhẹ, chỉ đành phải gật gật đầu nói: “Vậy chàng ngàn vạn cẩn thận.” Mộc Dương khẽ mỉm cười, nói: “Nàng yên tâm, ta không có việc gì .”

Hơi chút thu thập xong, Mộc Dương đi tới màn trướng của lão Mộc Dương Hầu. Hắn vừa đi ra ngoài, sắc mặt Dao Cơ và Mộc Liệt liền chìm xuống , Mộc Liệt trầm giọng nói: “Mộc Dương Hầu rất nhanh sẽ hoài nghi đến chúng ta.” Trong quân có thể tiếp xúc đến cơ mật cũng không có nhiều người, sau khi loại bỏ tất cả khả năng , đáp án chính là người không thể có khả năng nhất.

Dao Cơ mỉm cười nói: “Con sai lầm rồi, là rất mau sẽ hoài nghi đến ta.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn Mộc Liệt trầm xuống, trầm giọng nói: “Mẹ điên rồi, đừng nghĩ mình ra mặt gánh tội thay. Đừng quên, nếu như chứng cứ phạm tội của mẹ vô cùng xác thực, mẹ cho rằng Mặc Cảnh Lê sẽ bỏ qua cho con? Hơn nữa, lấy sự thông minh của Mộc Dương Hầu, chưa chắc sẽ không hoài nghi thân phận của ta.” Mộc Liệt và Mộc Dương lớn lên không hề giống, chẳng qua là ánh mắt hơi giống Dao Cơ mà thôi. Đến lúc đó Mộc Dương Hầu vô cùng có khả năng hoài nghi thân phận của hắn.

Dao Cơ khẽ thở dài một tiếng nói: “Không phải vạn bất đắc dĩ, chẳng lẽ ta sẽ đi chịu chết không được ?Có điều gần đây con chú ý một chút, không có tin tức gì quan trọng thì trước hết không nên để ý tới , tránh cho việc mắc mưu của Mộc Dương Hầu .”

Khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh của Mộc Liệt gật đầu nói: “Con biết rồi. Con cảm thấy . . . chuyện này rất nhanh sẽ phải kết thúc.” Dao Cơ rủ mắt xuống, thấp giọng nói: “Kết thúc cũng tốt, mấy năm này cũng cực khổ con rồi.”Lúc Mộc Liệt đi theo nàng đến Sở kinh cũng chỉ là đứa bé mới tám chín tuổi , mấy năm này không chỉ có âm thầm giúp nàng thu thập tin tức truyền lại, còn thỉnh thoảng nhắc nhở nàng không nên đi sai bước , mấy năm này nếu không phải là có Mộc Liệt làm bạn, nàng thật không biết có thể chống đỡ được hay không.

Mộc Liệt nhìn nàng nói: “Chuyện Vương gia phân phó, nếu như mẹ làm không được thì để con làm.”

Dao Cơ nhàn nhạt mỉm cười nói: “Đừng lo lắng nhiều như vậy, đến lúc đó chưa chắc cần chúng ta. . . . . .” Mộc Liệt lắc đầu nói: ” Nếu Vương gia phân phó như vậy thì nhất định sẽ xuất hiện tình hình như vậy. Nếu không mẹ cho rằng Mộc Dương Hầu có thể sống đến bây giờ? Chỉ bằng năm đó hắn suýt nữa hại chết Vương phi và Thế tử, Vương gia năm đó cũng đã bóp chết hắn. Mẹ cứ xem đi, chỉ sợ rất nhanh Vương gia sẽ có tin tức truyền đến.”

Dao Cơ ngẩn ra, gật đầu nói: “Tất cả cũng là mệnh, huống chi. . . Ta biết nên làm như thế nào. Ta cũng không thiếu bọn họ , sao không hạ thủ được ?” Trừ Mộc Dương là phụ thân của nhi tử nàng ra, những năm nay, Dao Cơ cũng dần dần thấy phai nhạt. Năm đó cho rằng tình cảm biển cạn đá mòn hiện nay quay đầu cũng chỉ là như thế.

Mộc Liệt có chút không yên lòng nhìn nàng một cái, gật đầu. Nhưng trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, nếu quả thật đến đó lúc hắn liền tiên hạ thủ vi cường, cũng tránh cho tương lai Dao Cơ khúc mắc nan giải.

Bên kia, Diệp Ly ngồi ở trên lưng ngựa nhìn dưới chân núi chỗ cách đó không xa thây ngang khắp đồng rồi cười nhạt. Áo màu trắng , sợi tóc màu đen trong gió mát bay múa.

“Vương phi.” Tần Phong trình lên một phong thơ hàm, trầm giọng nói: “Lữ tướng quân đã đánh bại mười vạn đại quân của Mộc Dương, đại quân đi đến Hàn Cốc quan đi. Chúng ta không cần phải trở về sao?”

Diệp Ly nhíu nhíu mày, vừa mở ra phong thư vừa nói: “Lữ tướng quân trận chiến này cũng kinh người. Nhưng. . . Tần Phong, lập tức để cho Dao Cơ và Mộc Liệt rút lui ra khỏi !” Tần Phong cả kinh trong lòng, rất nhanh liền bình tĩnh lại. Thản nhiên nói: “Vương gia có lệnh, Dao Cơ và Mộc Liệt. . . Còn có khác chỗ dùng.” Nhưng chuyện này, Mặc Tu Nghiêu không định nói cho Diệp Ly . Nhưng hiện nay Vương phi yêu cầu Dao Cơ và Mộc Liệt rút lui ra khỏi, cũng trái ngược Mặc tu Nghiêu ra lệnh, Tần Phong chỉ đành phải chi tiết bẩm báo.

Diệp Ly ngẩn ra, rất nhanh liền hiểu dụng ý của Mặc Tu Nghiêu , nhẹ giọng thở dài đối với Tần Phong nói: “Ngươi đi đi, tận lực bảo đảm Dao Cơ và Mộc Liệt an toàn.” Mặc Tu Nghiêu ban đầu chọn trúng Dao Cơ làm mật thám nằm vùng ở Sở kinh, trong lòng Diệp Ly hơi hiểu, lúc ấy nàng không có ngăn cản, hiện tại cũng sẽ không ngăn cản. Giải quyết phủ Mộc Dương Hầu đã nhất định, nếu như có thể để cho trong lòng Mặc Tu Nghiêu thoải mái một chút, Diệp Ly cũng không ngại ngoan ( nhẫm tâm) một chút.

Tần Phong gật đầu nói: “Đa tạ Vương phi.” Mạng mật thám không đáng giá , rất nhiều người đương quyền căn bản sẽ không đi quản sinh tử của những thứ mật thám kia. Bởi vì đại đa số người mật thám đều có thật lớn nhược điểm nắm ở trong tay chủ tử, cấp trên cũng không cần lo lắng bọn họ phản bội. Nếu như bị phát hiện đại đa số cũng chỉ có thể chết, mặc dù Định Vương phủ đối với thuộc hạ tốt hơn rất nhiều, nhưng dù sao không thể chiếu cố tới mỗi người. Nhưng Định Vương phi thì khác, chỉ cần có thể, nàng sẽ tận lực bảo toàn an nguy của thuộc hạ. Có lẽ cũng chính là vì vậy, bọn họ những người tài giỏi này hiểu ý cam tình nguyện thần phục vì một cô gái cống hiến. Định Vương phi không chỉ có ý chí và mưu lược của một nam nhi, lại còn có nhân từ cùng khoan hậu mà đại đa số thượng vị giả không có .

Diệp Ly nhàn nhạt cười nói: ” Ta chỉ làm tận lực ( làm những gì mình có thể) thôi, ta cũng vậy không thể bảo toàn( đảm bảo an toàn) cho mọi người.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.