Thịnh Thế Diên Ninh

Chương 104: Vào bờ




Lôi Thuý có tính quyết đoán, lại vô cùng thông minh lanh lợi, vô cùng chững chạc. Nàng xuất thân từ gia đình thương gia, hẳn sẽ biết đến các mánh khoé trong buôn bán, cũng sẽ biết tính toán. Quả thực đây chính là người mà Nguyễn Vô Niệm cần. Thế nhưng hắn cũng không phải người vội vàng hấp tấp như vậy. Nguyễn Vô Niệm lại nói.

- Cô không muốn trở về, ta có thể cho cô một số tiền để ổn định cuộc sống tại Đại Việt, về sau thành gia lập thất định cư tại đây.

Đây chính là thử thách, hay nói cách khác là một cuộc phòng vấn nhận người của Nguyễn Vô Niệm. Lôi Thuý lại rất bình tĩnh nói.

- Nếu vậy thì tiểu nữ chỉ là một nữ nhân bình thường, thế nhưng tiểu nữ muốn nối nghiệp cha, còn muốn đi buôn trở thành một nữ cường nhân. Tiểu nữ tin rằng với khả năng của mình có thể giúp đại nhân buôn bán càng thêm phát đạt.

Nguyễn Vô Niệm hứng thú hỏi.

- Vì sao cô lại biết ta đi buôn?

Lôi Thuý nở nụ cười rạng rỡ nói.

- Đầu tiên là khí chất, tiểu nữ có cảm giác chúng ta đều là đồng nghiệp với nhau. Thứ hai, vừa rồi đại nhân liên tục tìm kiếm tuyển thuỷ thủ đi tàu, có vẻ như ngài muốn thu những chiếc tàu vận tải này về cho mình sử dụng, ngoại trừ đi buôn bán ra tiểu nữ thực sự không biết một quan sai như ngài cần dùng đến năm chiếc tàu để làm gì. Cuối cùng, hắn (chỉ Thái Sung) tiểu nữ tiếng Việt không tốt, thế nhưng có thể nghe được một mực gọi ngài là ông chủ (Lôi Thuý nghĩ rằng ông chủ là lão bản).

Nguyễn Vô Niệm không ngờ chỉ dựa vào những yếu tố đó Lôi Thuý lại có thể đoán ra được như vậy, cô gái này quả thực đúng khẩu vị của hắn, là người hắn cần. Nguyễn Vô Niệm cười nói.

- Đươc lắm. Cô được nhận, thế nhưng muốn làm việc cho ta thì phải nhanh chóng học tiếng Việt cho tốt đi.

Lôi Thuý tự tin nói.

- Đại nhân yên tâm, ta tiếng Việt đều là tự học.

Sáng sớm ngày hôm sau, một đội tàu Đại Việt treo trên kỳ đài lá cờ viết chữ “Lê”, bên cạnh còn có cỡ viết chữ “Trương” bao vây lấy hòn đảo. Đây chính là đội tàu của Trương Khiêm theo lệnh của Lê Nghi Dân đi diệt khẩu đám người trên đảo.



Bọn hắn không hề gặp khó khăn gì để đổ bộ lên đảo, thế nhưng trước mặt bọn hắn lại là một bãi xác chết. Không sai, chính là một bãi biển đầy xác chết của bọn hải tặc, trong đó không ít thi thể đã bị băm thành thịt nát.

Trương Khiêm dẫn theo binh lính vào đảo, hắn đối với con đường này đã rất quen thuộc, chính hắn là người đã giúp đỡ cho Tề Khâm có thể xây dựng được căn cứ tại đây. Đến khi hắn đến trước cổng đồn luỹ thì tường vách đồn đã bị cháy thành than cả rồi.

- Đại nhân, đại nhân. Xin hãy cứu bọn ta.

Lúc này gia quyến của Tề Khâm cũng như đám cướp biển và mấy chục tên cướp biền vừa nhìn thấy Trương Khiêm lập tức chạy đến van xin. Bọn hắn biết Tề Khâm làm việc cho Trương Khiêm, vì vậy liền tự chủ xem Trương Khiêm là đồng minh của mình.

Trương Khiêm cũng không vội hạ lệnh mà giữ thái độ bình thường hỏi.

- Chuyện gì đã xảy ra?

Phu nhân của Tề Khâm khóc lóc nói.

- Bẩm đại nhân, đêm qua đột nhiên có mười mấy quan binh đột kích vào trong đồn gặp người liền giết, sau cứu hết đám nô lệ, mang hết tài bảo đi, còn trói bọn ta lại ở nơi này.

- Mười mấy quan binh? Người dẫn đầu là ai?

Trương Khiêm nghe vậy không khỏi kinh ngạc, đám này là thùng cơm sao? Chỉ mười mấy quan binh lại giết tan được bọn hắn? Phu nhân Tề Khâm nói.

- Bẩm đại nhân, hắn tự xưng là La Hiên bá, Ngự tiền vũ sĩ vệ uý. Xin đại nhân báo thù cho bọn ta.

Trương Khiêm dù trong lòng đã có dự đoán, thế nhưng lúc nghe xong hắn vẫn không nhịn được mà kinh hãi, hắn không ngờ rằng Nguyễn Vô Niệm nhỏ tuổi nhưng lại quyết đoán như thế, chỉ mười mấy người lại dám dạ tập vào đồn luỹ của giặc cướp đến hơn trăm người.


Thu lại tâm tình Trương Khiêm gật đầu nói.

- Yên tâm, vương gia sẽ báo thù cho các ngươi, còn bây giờ… ngươi có thể đi gặp chồng ngươi được rồi.

Ánh sáng chợp lên, lưỡi đao lập tức chặt ngang cổ của phu nhân Tề Khâm, đầu của ả lăn long lóc xuống dưới đất, trên gương mặt vẫn còn nét kinh hãi, đến chết ả cũng không hiểu vì sao Trương Khiêm lại hạ sát thủ. Trương Khiêm quát lớn.

- Giết hết, gà chó không tha!

Thuỷ quân lập tức nhào lên giết bất kể là cướp biển hay gia quyến, những người tay không tất sắt rất nhanh bị chém gục, những kẻ chạy đi cũng bị thuỷ quân truy đuổi chém chết. Hai giờ sau Trương Khiêm rời đi để lại một toà đảo ngùn ngụt bốc cháy.

Trong khi đó đến giữa buổi sáng, năm chiếc tàu của Nguyễn Vô Niệm cuối cùng cũng đến được bến Vạn Ninh. Nguyễn Vô Niệm từ sớm đã cho người gỡ toàn bộ cờ hiệu của cướp biển xuống, treo lên quan kỳ chữ “Lê” nếu không tuần phòng doanh tuyệt đối sẽ giết chết hắn.

Vân Đồn – Vạn Ninh chính là hai điểm cầu mậu dịch của Đại Việt, nếu như bến tàu tại Vân Đồn là nơi các thương nhân nước ngoài giao dịch, thì tại Vạn Ninh chính là nơi các thương nhân Đại Việt tập kết hàng hoá chở đến từ Vân Đồn để đưa vào trong đất liền tiêu thụ. Do đó cùng với Vân Đồn thì Vạn Ninh cũng có xu hướng trở thành một đô thị khá sầm uất.

Nguyễn Vô Niệm không vội để tàu cập vào bến mà trước tiên để thuyền nhỏ đi vào thông báo cho đám người Vũ Lương ra đón. Vũ Lương nhận lệnh trực tiếp cầm ngư đại của Nguyễn Vô Niệm đến châu nha yêu cầu bố trí một khu vực cảng để năm chiếc tàu có thể lần lượt cập bến.

Vũ Lương đích thân dẫn Ngự tiền vũ sĩ binh sĩ ra đón, Nguyễn Vô Niệm để đám người nạn dân toàn bộ xuống hầm, hắn chỉ dẫn theo Thái Sung và Lôi Thuý lên bờ. Vũ Lương nhìn thấy vệ uý an toàn, không bị thương tổn, dù cho trên giáp có nhuốm máu nhưng không quan trọng, rõ ràng đều là máu của kẻ thù, hắn vui mừng hành lễ nói.

- Vệ uý, không phụ sự kỳ vọng của ngài, bọn ta đã chuyển một tấn diêm tiêu cùng với hàng hoá lên trên bờ nhập kho, sẵn sàng chuyển đi bất cứ lúc nào.

Nguyễn Vô Niệm gật đầu lại ghé sát vào tai Vũ Lương nói.

- Bên trên tàu còn có hàng hoá và nhiều người, Đỗ Quân Đao sẽ nói cụ thể với ngươi, chuyển đi phải nhanh chóng và kín đáo. Chiều nay chúng ta sẽ rời khỏi châu thành, các ngươi phải nhanh chóng chuyển vận xong.

Vũ Lương sửng sốt, hắn không hiểu ý đồ của Vệ uý, thế nhưng hắn rất phục Nguyễn Vô Niệm, vì vậy cũng không hỏi nhiều mà lập tức tuân lệnh. Nguyễn Vô Niệm lại quay sang Lôi Thuý lúc này đã thay đổi quần áo trở thành một cô gái thanh tú, xinh đẹp, thế nhưng nàng lại búi tóc cao lên thành một cục sau đầu, cài một cây trâm ngọc khiến cho người ta tưởng rằng nàng là một thiếu phụ. Nguyễn Vô Niệm nói.



- Việc của ngươi trước tiên là phải đi thuê một nhà kho đủ lớn đến chứa lương thực và những hàng hoá khác chúng ta không thể đem về kinh. Sau đó chờ đợi, ta sẽ tiếp tục phân nhiệm vụ cho ngươi.

- Hảo, lão bản!

Bởi vì Lôi Thuý nói tiếng Việt còn chưa thuận vì vậy hai người giao tiếp vẫn bằng tiếng Hán cho tiện. Bởi hàng hoá, đồ đạc quá nhiều, nhất là lương thực, lên đến mười tấn, cho dù đã ban thưởng và chia cho nạn dân thì số còn lại vẫn còn rất nhiều, chia một nửa ra cho Diên Ninh hoàng đế thì cũng còn bốn tấn, nếu như không có nhà kho thì không chứa hết được.

- Thái Sung theo ta đến châu nha.

- Dạ, ông chủ.

Nguyễn Vô Niệm cưỡi theo Phi Ảnh đi đến châu nha, tìm gặp Quan sát sứ châu Vạn Ninh là Trình Tuân. Trình Tuấn đã biết Nguyễn Vô Niệm, dù sao lần trước Nguyễn Vô Niệm đi Vân Đồn chính là hắn đã sắp xếp thuyền đưa đi.

Thế nhưng khác biệt với Đào Tấn, đối với Trình Tuân Nguyễn Vô Niệm có ấn tượng rất tốt, Trình Tuân ở tại châu Vạn Ninh cũng rất có tiếng, bởi vì hắn là người liêm khiết, chính trực, lại có tài năng quản lý. Dù rằng so sánh với Vân Đồn thì hơi khập khiễng, thế nhưng Trình Tuân quản lý Vạn Ninh rất có trật tự, chỉ riêng nhìn thấy tàu bè ở ngoài neo đậu ngăn nắp, quan binh hành động mau lẹ đủ thấy tài năng của Trình Tuân là như thế nào.

- Thật may mắn, La Hiên bá ngài cuối cùng cũng trở về, ta nghe nói ngài dẫn theo binh đánh ổ cướp biển thực sự doạ chết ta.

Trình Tuân vừa nhìn thấy Nguyễn Vô Niệm liền nói. Hắn trong tay không có thuỷ quân, tất cả đều đóng ở Vân Đồn, nên khi nghe Vũ Lương báo lại Nguyễn Vô Niệm gặp cướp biển phục kích, sau đó lại đem quân đi đánh hải tặc Trình Tuân không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Đám người Tề Khâm Trình Tuân cũng nghe nói, dù rằng Tề Khâm không có đánh vào các làng mạc ven biển của Vạn Ninh, thế nhưng nghe những thương nhân kể lại cũng có nhiều tàu thuyền bị phục kích, đám cướp biển này vô cùng hung ác, rất ít khi để lại người sống. Vì vậy khi nghe Nguyễn Vô Niệm dẫn theo không đến hai mươi người đi trả thù Trình Tuân cũng lo lắng, hắn muốn giúp mà không được.



Mười vạn năm trước, Kiếp tộc phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Cổ Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, quét ngang võ giới.
Mời đọc:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.