Thịnh Thế Diên Ninh

Chương 64: Con rồng cháu tiên



Chương 64: Con rồng cháu tiên

- Ông lớn trở về, mau mau đốt lò than, chuẩn bị nước nóng, lấy quần áo mới đến đây.

Nguyễn Vô Niệm sau khi gửi lại tấu chương cho Trung thư sảnh thì lập tức đội mưa chạy về, đến được La Hiên bá phủ thì lúc này cả người đã ướt nhẹp, Nguyễn Lộc thấy như liền kinh hãi hô hoán đám người hầu trong phủ đi nấu nước nóng chuẩn bị cho Vô Niệm tắm rửa, thay quần áo. Đi mưa trở về rất dễ bị ốm, không cẩn thận có thể mất mạng như chơi, dù ông chủ trước giờ luôn khoẻ mạnh, ít khi bị bệnh, thế nhưng dù sao cẩn thận vẫn hơn.

Nguyễn Vô Niệm cưỡi Phi Ảnh thẳng vào bên trong sân, nhảy xuống thì người đã hoàn toàn ướt nhẹp, hắn ném roi cho một kẻ hầu nói.

- Dắt Phi Ảnh về phía sau bảo Đinh Tự nấu cháo cho nó uống, chăm sóc cẩn thận, dọc đường đi này nó đã chịu khổ nhiều.

Quả thực lần này nếu như không có Phi Ảnh có khi Nguyễn Vô Niệm còn phải bỏ mạng ngay tại xứ người rồi. Lúc này Nguyễn Lộc đi ra nói.

- Ông chủ, mau vào bên trong, nước nóng đã sắp nấu xong, tắm rửa lau khô người, thay quần áo mới, nếu không lâm bệnh sẽ không tốt.

Nguyễn Vô Niệm gật đầu, hắn không có cậy mạnh, dù sao lời nguyền năm năm một đại hoạ vẫn còn đó, ai biết lần này nó có diễn ra sớm hay không đây.

Nguyễn Vô Niệm lần này đi công cán, tắm cũng chỉ được duy nhất một lần, dù rằng cổ nhân rất lười tắm, nhưng ba ngày họ tắm một lần cũng nhiều hơn số lần tắm của Nguyễn Vô Niệm trong mấy ngày vừa qua. Bây giờ được ngâm mình trong nước nóng quả thực quá khoan khoái.

- Ông lớn, ông lớn!

Đột nhiên ở bên ngoài có tiếng hầu gái gọi khiến cho Vô Niệm mở mắt ra. Hoá ra vì cơ thể mệt mỏi, Nguyễn Vô Niệm vậy mà ngủ ở trong bồn tắm từ lúc nào không hay. Có vẻ như hắn cũng ngủ chưa quá lâu, vì nước cũng chỉ mới nguội xuống mà thôi. Nguyễn Vô Niệm nói.

- Ta đây, có việc gì?

- Dạ, quản gia nói bên ngoài có cậu Lê Quốc đến tìm ông lớn, còn có cả một vị đại quan.

Hầu gái liền đáp, rõ ràng Nguyễn Lộc biết rõ Lê Bang Cơ và chủ nhân của mình quan hệ rất thân mật, vì vậy lập tức bảo hầu gái đi gọi hắn. Nguyễn Vô Niệm nhìn thân mình hiện tại trần như nhộng, cơ thể hơi mỏi liền nói.



- Ngươi vào trong đây, giúp ta mặc quần áo một chút!

Người giàu chính là hưởng thụ như vậy, mặc quần áo cũng không cần động quá nhiều tay chân. Nguyễn Vô Niệm lau khô người, dưới sự giúp đỡ của hầu gái cũng mặc xong mấy lớp quần áo, cả quá trình hầu gái không khỏi đỏ mặt, dù bá tước gia phát dục chưa đầy đủ nhưng thân cao cũng có đến một mét sáu, thân hình rắn chắc, lần này đi công cán có chút đen, nhưng lại càng thêm phần nam tính.

Nguyễn Vô Niệm không để ý đến hầu gái, dù bọn hắn đều là những người đươc Lê Bang Cơ tuyển lựa cẩn thận để tặng cho hắn, dáng vẻ yểu điệu, có chút tư sắc, thế nhưng vẫn không phải là gu của hắn, còn hiện tại mới mười hai tuổi, Nguyễn Vô Niệm dù không có luyện đồng tử công nhưng cũng không nghĩ để mình bị sa vào nhục dục.

Lúc đi ra tiền sảnh thì Nguyễn Vô Niệm đã thấy Lê Bang Cơ và Lê Khang ngồi đó, có Nguyễn Lộc tiếp chuyện. Nguyễn Lộc cũng là người đọc sách, thần thái luôn thong dong, nói chuyện uyển chuyển, có khí chất của một thư hương môn đệ, do đó Lê Khang rất hài lòng nói chuyện với hắn mấy câu.

Lê Bang Cơ lúc này nhìn thấy Vô Niệm liền đứng lên vui mừng ôm chầm lấy Nguyễn Vô Niệm nói.

- Hiền đệ, cuối cùng ngươi cũng đã về, ngươi không biết ngu huynh đã lo lắng cho ngươi như thế nào đâu.

Nguyễn Vô Niệm trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, hắn cảm nhận được từng lời nói của Lê Bang Cơ cực kỳ chân thành, huynh trưởng luôn lo lắng cho hắn. Thế nhưng bị một người đàn ông ôm như thế này hắn cũng cảm thấy khó chịu, Nguyễn Vô Niệm nói.

- Đệ hiểu, thế nhưng huynh trưởng, đệ muốn nhắc lại là đệ thích nữ nhân, không thích đàn ông đâu.

Khụ khụ!

Lê Khang ngồi một bên nhìn không nổi mới ho lên hai tiếng, Lê Bang Cơ mặt mày đen thui mới buông Nguyễn Vô Niệm ra nói.

- Thật uổng công ngu huynh lo lắng cho ngươi, đến bây giờ còn dám trêu chọc ngu huynh.

Lê Khang thực sự có chút lo lắng về xu hướng yêu thích của bệ hạ, hiện tại bệ hạ còn chưa lập gia đình đây, xem chừng hắn phải vào cung gặp mặt đức Thánh từ để nói chuyện một chút về vấn đề này, đồng thời cũng muốn hai người này tách ra một chút, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn mất.

- Lê đại nhân, hôm nay ngài cũng đến!



Nguyễn Vô Niệm nhìn Lê Khang cười nói. Lê Khang gật đầu đáp.

- La Hiên bá thực sự là tuổi trẻ tài cao, nhanh như vậy đã giải quyết được mối đau đầu của bệ hạ. Ta vừa nghe Trung thư sảnh nói liền lập tức đi đến đây, cốt là muốn được nghe tường tận câu chuyện, mong La Hiên bá không phiền.

Ngươi đã đến đây ngồi ghế uống trà rồi ta có thể nói phiền sao? Nguyễn Vô Niệm trong đầu không khỏi chửi Lê Khang mấy lần. Lúc này Lê Bang Cơ cũng nói.

- Đúng rồi hiền đệ, ngu huynh nghe nói lúc đi đến Phú Bình đệ gặp phục kích, đầu đuôi là như thế nào?

Lúc này Nguyễn Vô Niệm cũng ngồi ghế bên cạnh Lê Bang Cơ nói.

- Việc này đệ cũng đã cho người báo trở về. Lúc đó bọn đệ định vượt qua một ngọn núi, thế nhưng bất ngờ lại bị chừng bốn mươi tên sát thủ phục kích. Đám này tinh nhuệ thậm chí còn vượt hơn cả cấm quân, bọn chúng còn được trang bị các loại cung mạnh, lang tiễn giống như quân triều đình vậy.

Nguyễn Vô Niệm bắt đầu kể về hành trình của hắn đi lên Hạ Lang, sau lại kể hắn thu phục người Tày – Nùng ở nơi đây như thế nào. Lê Bang Cơ không khỏi hỏi.

- Vô Niệm, chẳng lẽ chúng ta chui ra từ quả bầu thật sao?

Nghe huynh trưởng lại hỏi một câu hỏi ngây thơ như vậy Nguyễn Vô Niệm không khỏi cười lớn.

- Huynh trưởng nghĩ đi đâu đấy, đó chỉ là câu chuyện truyền thuyết của người Khơ Mú đệ dùng để thu phục những người trên miền cao mà thôi. Người ở trên miền cao cũng giống như ở dưới miền xuôi, tin vào tín ngưỡng, bọn họ luôn có mong muốn tìm hiểu, giải thích về nguồn cội của mình, từ đó truyền thuyết mới ra đời để giải quyết vấn đề đó.

Lê Khang nghe Nguyễn Vô Niệm nói như vậy trong đầu không khỏi suy nghĩ, khả năng chính trị nhạy cảm, hắn bắt đầu hiểu được lợi ích của việc sử dụng truyền thuyết để cố kết dân tộc lại với nhau.

- Hiền đệ, nếu như vậy thì có phải người Kinh chúng ta cũng cần một truyền thuyết đúng không?

Lê Bang Cơ cũng giống như vậy, nếu như Nguyễn Vô Niệm đã dùng truyền thuyết của dân tộc Khơ Mú để lôi kéo những người dân tộc vùng cao để người vùng cao cho rằng tất cả dân tộc trên lãnh thổ Đại Việt là anh em với nhau, thì hắn cũng cần phải có một truyền thuyết để đa số người Kinh tin rằng các dân tộc thực sự là anh em, như vậy mới có thể duy trì được mối quan hệ hữu hảo, lâu dài, xây dựng sự đoàn kết giữa các dân tộc trên đất nước lại với nhau.



- Huynh trưởng nói không sai, ở đây đệ vừa vặn có một truyền thuyết mà chúng ta có thể sử dụng.

Nguyễn Vô Niệm nói, Lê Khang rất khiêm tốt nói.

- Bọn ta xin rửa tai lắng nghe.

Nguyễn Vô Niệm bắt đầu kể.

- Ngày xưa, ở vùng Lĩnh Nam có một thủ lĩnh tên là Lộc Tục…

Cứ như thế, một phiên bản “con Rồng cháu Tiên” trong vô số phiên bản của người Việt được Nguyễn Vô Niệm kể ra, cốt cũng là để lý giải nguồn gốc xuất xứ của những dân tộc sống trên lãnh thổ của Đại Việt. Lê Bang Cơ và Lê Khang vậy mà nghe đến say sưa, những địa danh mà Nguyễn Vô Niệm kể bọn họ đều đã nghe đến, hơn nữa câu chuyện truyền thuyết ngoại trừ những yếu tố huyền huyễn tiên rồng, đẻ bọc trăm trứng thì quả thực rất có sức cuốn hút đến mức bọn hắn suýt nữa tin đó là thật nếu như không phải đã biết trước rằng đây chỉ là một câu chuyện truyền thuyết mà Nguyễn Vô Niệm bịa ra.

Nguyễn Vô Niệm kể xong, Lê Bang Cơ và Lê Khang vẫn còn chìm trong suy nghĩ, Nguyễn Vô Niệm nói tiếp.

- Muốn đoàn kết, hoà hợp dân tộc thì phải đến từ cả hai phía, chỉ khi nào người Kinh và những dân tộc khác đều thực sự tin rằng mọi dân tộc đều là anh em, thì khi đó kế hoạch của chúng ta sẽ thành công. Lê đại nhân có thể tâu lên bệ hạ, để Thái sử viện cho người tung tin này ra, ban đầu là từ Đông kinh, sau đó sẽ dần dần lan ra các lộ, phủ khác. Trong ngắn hạn có thể chưa thấy quá nhiều tác dùng, thế nhưng về lâu về dài đó chính là nền móng cho Đại Việt ta cường thịnh sau này.

====++
Truyền thuyết con rồng cháu tiên đã xuất hiện từ rất lâu, nhưng tuyệt đối không xuất hiện trước thời kỳ độc lập tự chủ. Ở đây tác giả viết dựa trên nghiên cứu của nhà nghiên cứu Nguyễn Mạnh Tiến được đăng lên báo Thanh Niên đã kết luận truyền thuyết này xuất hiện vào thế kỷ 15 dưới thời Lê Sơ, ở đây tác cho rằng từ sau khi khởi nghĩa Lam Sơn thành công đến thời kỳ Diên Ninh triều đình và xã hội Đại Việt lúc này luôn bất ổn, vì vậy khả năng xuất hiện truyền thuyết lúc này là khá thấp.


Mười vạn năm trước, Kiếp tộc phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Cổ Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, quét ngang võ giới.
Mời đọc:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.