Thịnh Thế Diên Ninh

Chương 79: Lấy thân làm gương




Nguyễn Vô Niệm vừa nhìn thấy thư của Lê Thụ liền hiểu ý rằng Lê Thụ muốn tổ chức một bữa cơm gia đình thân mật để tạ ơn hắn, vì vậy nếu Nguyễn Vô Niệm đi lễ quá dày thì ngược lại sẽ hiện ra vẻ xa cách, trong khi Nguyễn Vô Niệm và Lê Thụ đều muốn kéo gần khoảng cách giữa hai người lại với nhau. Đối với Lê Thụ ngoại trừ ân nghĩa thì Lê Thụ cũng muốn có một người thân cận bên cạnh Diên Ninh hoàng đế để ủng hộ mình, ngược lại Nguyễn Vô Niệm cũng muốn gần gũi hơn với Lê Thụ, thứ nhất là để ngăn chặn biến cố Thiên Hưng cứu mạng Diên Ninh hoàng đế hắn cần sự giúp đỡ của Lê Thụ, Nguyễn Vô Niệm không cho rằng với chỉ chưa đến một trăm người trong Thiên Định sở lại có thể ngăn chặn được sự kiện kia; thứ hai, nếu như qua biến cố Thiên Hưng Lê Thụ có thể sống sót được thì thành tựu của hắn sẽ không thấp, thậm chí có thể phục hồi lại chức tước như cũ, khi đó sự giúp đỡ của Lê Thụ đối với Nguyễn Vô Niệm sẽ càng lớn.

- Con đã rõ thưa ông chủ, bây giờ con lập tức trở về.

Thái Sung nói, Nguyễn Vô Niệm móc ra ngư đại ném cho hắn nói.

- Đi nhanh rồi trở về, không có thứ này ngươi không vào trong hoàng thành được đâu.

Thái Sung nhận lệnh xong cầm theo ngư đại vội chạy đi. Nguyễn Vô Niệm lại nhìn đám binh sĩ của Thiên Định ở đã sắp rửa chén xong, đám người Đỗ Quân Đao theo lệ thường bắt các binh sĩ ăn mặc vũ trang đầy đủ lần lượt đi ra bên ngoài, Nguyễn Vô Niệm liền quát lớn.

- Thiên Định sở, tập hợp!

Các binh sĩ vội vàng chạy ra, bọn hắn không dám chậm trễ, mấy ngày qua bọn hắn cũng đã nghe được đám người đi Hạ Lang nói đến sự vũ dũng của Nguyễn Vô Niệm, biết rõ không thể nhìn thiếu niên này thân thể nhỏ bé mà coi thường được. Nguyễn Vô Niệm nói.

- Mấy ngày hôm qua ta đã rèn thể lực cho các ngươi, đối với biểu hiện của các ngươi dù ta chưa quá hài lòng, thế nhưng đối với ý chí thể hiện của từng người, các ngươi đã có thể miễn cưỡng đạt được tiêu chuẩn. Do đó, ngày hôm nay chúng ta sẽ đổi một bài tập khác, đơn giản hơn.

Đám binh sĩ vừa nghe đến thoát được bài tập thể lực thì không khỏi vui mừng, mấy ngày nay quả thực bọn hắn bị Nguyễn Vô Niệm hành lên bờ xuống ruộng, mỗi khi đến chiều tối luyện tập xong cả người liền thoát lực, nằm bẹp trên giường, thậm chí sáng sớm còn quên cả gấp nội vụ, bốn phòng thì phòng nào cũng bị trừ điểm.

Nguyễn Vô Niệm nói tiếp.

- Thân làm quân nhân, các ngươi chính là bộ mặt của triều đình, là lực lượng thị uy sức mạnh của quốc gia, một khi người khác nhìn vào các ngươi mạnh mẽ, bọn hắn liền không dám xâm phạm Đại Việt ta. Vì vậy ngoại trừ thể lực, vũ lực của bản thân thì các ngươi phải giữ cả hình tượng bên ngoài, đi đứng gọn gàng, quân dung tươi tỉnh, đứng thì tĩnh lặng như rừng, vững chải như núi, đi thì nhanh như gió, thế mạnh như lửa, như thế mới toát ra được khí chất của một người quân nhân. Vì vậy, ngày hôm nay một buổi sáng các ngươi không cần làm gì cả, chỉ cần luyện tập đứng quân tư. Tổ trực ngày hôm nay, ra khỏi hàng.


Mười hai người canh giữ Đoan môn lập tức bước ra khỏi hàng. Nguyễn Vô Niệm nói.

- Các ngươi lập tức đi nhận nhiệm vụ ở Đoan môn, sau khi hết phiên trực liền trở về tiếp tục huấn luyện.

- Rõ!

Mười hai người kia trên gương mặt tràn đẩy vẻ tiếc nuối, không ngờ đến hôm không phải tập thể lực thì lại đến phiên bọn hắn trực ban. Nguyễn Vô Niệm nhìn vẻ mặt của bọn hắn không khỏi cười lạnh. Đúng là một đám không biết trời cao đất dày là gì, chờ các ngươi hết phiên trở lại mới biết được đi trực ban ở Đoan môn chính là một ân huệ.

Đám binh sĩ còn lại thì tươi cười hí hửng, đứng quân tư mà thôi, đó chẳng phải là một việc quá đơn giản nếu so với vác thanh gỗ chạy việt dã, rồi gập bụng, hít đất các loại hay sao. Chờ đám binh sĩ đi trực ban đi rồi Nguyễn Vô Niệm mới nói.

- Bây giờ các ngươi đứng theo tư thế của ta. Nghiêm!

Dứt lời Nguyễn Vô Niệm lập tức thu chân lại thành, hai bàn chân xếp thành hình chữ V, tay cầm giáo thu về, tay kia để dọc theo thân người khép sát lại, đầu ngẩng cao mười lăm độ. Các binh sĩ nhìn một lượt, sau đó lại lộn xộn đứng theo tư thế mà Nguyễn Vô Niệm chỉ dẫn. Nguyễn Vô Niệm liếc qua một lần liền quát lớn.

- Các ngươi là đàn bà sao? Nhìn lại ẻo lả thế kia. Hóp bụng lại, ưỡn ngực lên, đầu ngẩng cao, không được di động, không được ồn ào.

Các binh sĩ theo mệnh lệnh của Nguyễn Vô Niệm liền dần dần điều chỉnh lại tư thế sao cho đúng, dù tư thế này có chút khác biệt so với bình thường huấn luyện, thế nhưng không làm khó được bọn hắn, rất nhanh bọn hắn đã làm chính xác, đã vậy còn hướng ánh mắt thách thức đối với Nguyễn Vô Niệm như thể muốn nói: "Vệ úy ngươi có thể giao nhiệm vụ nào khó khăn hơn không?" Nguyễn Vô Niệm cười lạnh gật gù nói.

- Làm rất tốt, giữ nguyên tư thế đó đứng một canh giờ, chờ tiểu đội trực ban trở lại liền thay phiên một đội người khác.

Đám binh sĩ nghe vậy không khỏi sửng sốt lập tức nhao nhao lên.



- Hả, một canh giờ?

- Vệ úy, ngươi giết bọn ta đi.

Nguyễn Vô Niệm nhíu mày quát lớn.

- Im lặng, ai còn nói chuyện cả phòng bị trừ điểm, tối nay không có cơm ăn.

Vừa nghe đến bát cơm của mình tất cả binh sĩ liền yên tĩnh trở lại. Nguyễn Vô Niệm nói.

- Đây không chỉ rèn luyện quân tư cho các ngươi mà còn là để thử thách để tôi luyện ý chí của các ngươi sao cho vững vàng, sao cho xứng đáng với một người lính, ta sẽ đứng đây với các ngươi, một khi ta còn đứng nơi này, các ngươi ngoại trừ đội trực ban, một người cũng không thể đi.

Nói rồi Nguyễn Vô Niệm lại đứng về tư thế nghiêm, cả người thẳng tắp như một cây phi lao, không động đậy một chút nào. Các binh sĩ nhìn nhau, sau đó cũng làm theo, vệ úy còn tự hành hạ mình như vậy, bọn hắn có cớ gì để trốn đi sao. Cứ như đứng giữa sân gần một trăm con người đứng im phăng phắt, không ai nói chuyện, tĩnh lặng như rừng, bất động như núi, dù cho thỉnh thoảng sẽ có thân thể người bị lung lay, thế nhưng không ai dám cất tiếng than vãng nửa lời, bởi vì đứng trước mặt bọn hắn - người thiếu niên kia vẫn như một cây phi lao đứng thẳng, mặc cho mồ hôi đã chảy thành từng giọt chảy dài theo góc cạnh gương mặt của hắn.

- Lấy thân mình làm gương để rèn binh sĩ, thật đáng khen thay.

Lê Thụ đứng ở trên lầu hai nhìn về phía sân của Thiên Định sở, nơi những binh sĩ đang đứng nơi đó, ánh mắt hắn ngưng tụ nhìn về thiếu niên đang làm gương cho những binh sĩ. Hắn đột nhiên lại nhớ về thuở xưa luyện binh lúc mới đầu khởi nghĩa, hắn còn là một thanh niên tràn ngập đấu chí, hắn cũng từng lấy thân mình làm gương để luyện binh như vậy. Thế nhưng lúc này đây đã qua nửa canh giờ, thiếu niên kia vẫn không động đậy một chút nào, Lê Thụ tự hỏi chính mình lúc trước liệu có thể làm được đến mức như vậy được không.

- Chú Thụ, người kia chính là La Hiên bá đấy sao?


Đứng bên cạnh Lê Thụ là một vị quan mặc áo đỏ,chẳng phải là vị Thiếu úy lúc sáng mà Nguyễn Vô Niệm gặp được thì là ai. Lê Thụ gật đầu nói.

- Đúng vậy, nghĩ đến dường như hai người các ngươi coi như cũng là đồng hương, La Hiên bá cũng là người Lôi Dương.

Nói rồi liền than thở nói.

- Đất Lôi Dương thực sự là địa linh nhân kiệt, người tài xuất hiện lớp lớp, từ cha của ngươi, cho đến bây giờ là ngươi nối nghiệp, rồi La Hiên bá, ai ai cũng là người tài có thể làm rường cột của quốc gia. Ngươi đừng nhìn La Hiên bá nhỏ như vậy, ta nghe Lê Liệt nói hắn văn võ toàn tài, không chỉ giúp bệ hạ giải nhiều ưu phiền, còn tạo ra cả giống lúa cao sản, đi Hạ Lang thì thu phục được một động, bị phục kích cũng giết được đến mấy người. Bây giờ đám người Lê Khang, Nguyễn Bá Ký còn đang rất đau đầu, bởi vì hắn vừa mới được phong thưởng đầu tháng, bây giờ còn không biết thưởng thêm cái gì đây.

Vị quan kia không khỏi gật đầu đồng ý, cha hắn là bậc đồng liêu với Lê Thụ, cùng theo Thái Tổ đánh giặc, bất hạnh cha hắn tử trận, hắn nối nghiệp cha đến nay cũng là bậc quan lớn trong triều, thế nhưng đương nhiên sức ảnh hưởng không thể nào bằng các bậc khai quốc công thần như Lê Ê, Lê Bí được, hắn nói.

- Lúc sáng ta có gặp được vị La Hiên bá này huấn luyện binh sĩ ở ngoài cung thành.

Nghe đến đây Lê Thụ liền cười nói.

- Không sai, từ khi hắn tiếp quản được Thiên Định sở đến nay liền chưa từng huấn luyện cho binh sĩ tập kiếm cung, mà chỉ là chạy bộ rèn luyện sức mạnh, chỉ hôm nay mới luyện tập đứng quân tư. Ta còn phải gánh cho hắn mấy lời hặc tội đây.


Mười vạn năm trước, Kiếp tộc phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Cổ Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, quét ngang võ giới.
Mời đọc:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.