Thịnh Thế Diên Ninh

Chương 96: Tên quả lựu




Bảy chiếc tàu đều là tàu buôn, thuộc cỡ tàu vận tải, kích thước không chênh lệch nhau quá nhiều. Chỉ có khác biệt ở chỗ bốn chiếc tàu hải tặc đều là tàu cỡ trung, có sửa chữa một chút để trở thành tàu hải tặc, số lượng cướp biển trên tàu còn nhiều hơn cả binh lính của Đại Việt trên tàu. Hơn nữa cướp biện thiện thuỷ chiến, giỏi chiến đấu trên tàu, trong khi đó đám vịt cạn Thiên Định sở ở trên tàu lại không thoải mái lắm.

- Kéo cờ hiệu lên báo hiệu chúng ta là binh lính triều đình!

Nguyễn Vô Niệm hạ lệnh, dù khả năng cao đám người này là vì giết hắn mà đến, thế nhưng Nguyễn Vô Niệm vẫn giữ một hi vọng nhỏ nhoi về việc không cần phải giao chiến.

- Dạ, vệ uý!

Đỗ Quân Đao nhận lệnh, lá cờ có chữ “Lê” được kéo lên trên cột cờ của thuyền báo hiệu đây là thuyền quan, thế nhưng đám hải tặc lại không hề ngần ngại băm bổ mà lao đến, khoảng cách giữa hai bên lúc này đã dưới một trăm mét, động cơ của lũ cướp biển đã vô cùng rõ ràng. Đỗ Quân Đao nhìn sang phía chỉ huy, chỉ chờ đợi lệnh. Nguyễn Vô Niệm quát lớn.

- Cung tiễn thủ chuẩn bị!

Dù rằng chỉ đi tải lương thế nhưng Nguyễn Vô Niệm cũng đã yêu cầu tư mã chuẩn bị cho hắn vô cùng đầy đủ. Từ khi Nguyễn Vô Niệm tiếp quản Thiên Định sở lần nào đi làm nhiệm vụ thì quan tư mã của Ngự tiền vũ sĩ cũng phải xuất huyết bởi số lượng vũ khí bọn hắn đem đi thực sự quá lớn. Nếu không phải là do Ngự tiền vũ sĩ không được trang bị hoả pháo, nếu không Nguyễn Vô Niệm cũng tuyệt đối đem đi mấy khẩu rồi.

Các binh sĩ của Thiên Định sở đều biết bắn cung, bọn hắn ngoại trừ hoả thương thủ ra thì ai cũng đem theo một cây cung, lúc này một mũi tên kỳ lạ được các binh sĩ của Thiên Định sở sử dụng, chỉ thấy mũi tên phần đầu ngoại trừ đầu mũi tên còn có hai móc câu ở hai bên, ở giữa đầu mũi tên được quấn vào một cục hình tròn. Các binh sĩ đều kéo căng cánh cung đợi lệnh.

Nhìn bốn chiếc thuyền cướp biển đã dần dần hình thành thế bao vây, thậm chí lúc này Nguyễn Vô Niệm cũng đã có thể nhìn thấy những tên cướp biển hung ác đang kêu gào nhảy nhót trên tàu. Đám cướp biển là một lũ sống trên lưỡi đao, cùng hung cực ác, đối với quan binh sự e sợ của bọn hắn cũng ít hơn rất nhiều.

- Bắn tên!

Bang, bang, bang!

Tiếng lực đàn hồi của dây cung vang lên, hàng chục mũi tên lập tức hướng về phía một chiếc tàu cướp biển gần nhất mà phóng đến. Phía bên kia Tề Khâm cũng đã sớm chuẩn bị liền quát lớn.


- Cử thuẫn!

Đám cướp biển lập tức đưa lên mấy tấm ván gỗ như là tấm khiên che chắn. Bọn hắn đã từng giao chiến với quan phủ của Đại Minh, mấy trận đánh nhau với Trương Khiêm tuy nói cũng chỉ là làm bộ làm tịch nhưng hắn cũng rõ ràng cách đánh nhau của quan phủ. Quan binh có lợi thế ở chỗ bọn hắn có nhiều vũ khí tầm xa hơn hải tặc rất nhiều, mà đánh nhau ở trên biển vũ khí của ai có tầm đánh xa hơn thì bọn hắn sẽ chiếm ưu thế lớn hơn.

Phập, phập, phập!

Mũi tên của binh lính Thiên Định sở lập tức cắm vào trên thuẫn gỗ, thỉnh thoảng lại có tên che chắn không cẩn thần bị bắn trúng người mà ngã xuống hét thảm, tuy nhiên nhìn qua không tạo được thiệt hại gì quá lớn. Thế nhưng bọn hắn không hề biết tai hoạ chỉ mới bắt đầu.

- Cháy! Cháy rồi!

Bùng!

Bất ngờ những viên cầu bên trên đầu mũi tên lại nổ bung ra bốc cháy, không chỉ là những nơi trên tàu mà mũi tên cắm vào, thậm chí binh sĩ đã đỡ được mũi tên thì khi nó nổ ra vẫn làm cho quần áo bốc cháy lên như thường.

Trong “binh thư yếu lược” thứ này gọi là cung bắn tên quả lựu, chế tạo bằng cách lấy thuốc súng quấn bằng bông hai ba lần, lấy giấy gói lại, ở giữa cắm tên, dùng dược bàn căn bọc thành hình quả lựu, bên ngoài thêm vải gai buộc kỹ, lấy nhựa thông chảy sơn kín lại, dùng giấy tầm dầu quấn quanh làm ngòi thuốc. Khi bắn thì châm ngòi sau đó mới bắn đi, hệ đụng vào thuyền hay người ngựa thì quả lựu nổ ra bắn ra nhựa thông bốc cháy, không dập tắt được.

Nguyễn Vô Niệm đêm qua dự đoán rằng sẽ có thể xảy ra chiến đấu trên biển, vì vậy vận động binh sĩ trong đêm cải tạo lại mấy trăm mũi tên thành tên quả lựu, nếu như không phải điều kiện không cho phép, hắn còn muốn tạo ra mũi tên “hai hổ đuổi dê” tác dụng trong hải chiến còn lớn hơn, thế nhưng đáng tiếc vật liệu không có sẵn, thời gian quá gấp, Nguyễn Vô Niệm cũng không làm được.

- Dập lửa, nhanh chóng dập lửa. Cung tiễn đâu, đánh trả lại cho ta!

Tưởng Khâm không ngờ phía quan quân lại có mũi tên lợi hại đến như vậy, đây là thứ vũ khí tạo ra bằng trí tuệ của người Việt, hắn chưa từng đụng phải khi giao chiến với quân Minh. Tuy vậy số lượng mũi tên này của Đại Việt một lần bắn ra khá ít, dù gây tâm lý hoang mang cho đám cướp biển nhưng cũng không gây được thiệt hại nhiều.

- Mưa tên đến! Nâng khiên!



Đỗ Quân Đao nhìn mũi tên từ cả bốn chiếc tàu cướp biển phóng đến lập tức quát lớn. Binh sĩ Thiên Định sở dù không quen thuỷ chiến, nhưng cũng là quân tinh nhuệ, lúc giao chiến bọn hắn biết phải làm gì. Rợp trời mưa tên trút xuống, đám người bọn hắn kẻ có khiên thì giơ lên che đỡ, kẻ không có thì chui xuống dưới gầm bàn, chui vào khoang tàu để trốn.

Nguyễn Vô Niệm không khỏi nhíu đôi mày lại, đám cướp biển có vũ khí tầm xa là điều mà hắn đã dự đoán trước, chỉ là hắn không ngờ số lượng lại nhiều đến vậy, bốn chiếc tàu bắn ra số lượng mũi tên đến hơn trăm chi, hơn một trăm cường cung, đây không phải là con số mà một đội cướp biển nên có được.

Tề Khâm cũng đâu phải là một bang cướp bình thường, bọn hắn được hậu thuẫn bởi đám người Đào Tấn, Trương Khiêm, vì vậy so với những băng cướp biển khác vũ khí cá nhân của bọn hắn tương đối đầy đủ, từ đao kiếm cung nỏ đều là đồ tốt.

- Nạp tên xong!

- Bắn tên!

Bang, bang, bang!

Ba chiếc thuyền vận tải của binh sĩ Thiên Định sở cũng kháng cự lại quyết liệt, bọn hắn lựa chọn chiếc thuyền hải tặc gần với mình nhất mà bắn tên, những mũi tên quả lựu dính vào tàu lập tức bốc cháy khiến cho lúc này bốn chiếc tàu cướp biển nổi lên khói lửa mù mịt, thuốc nổ, bông vải, nhựa thông đều là thứ dễ cháy, lúc cháy lại tạo ra nhiều khói, dập tắt khó khăn, đám cướp biển trên tàu hít phải lập tức ho lên khu khụ. Nguyễn Vô Niệm cũng lên trên cao giương cung phóng tiễn, trong lúc hỗn loạn bắn chết ngay hai tên cướp biển ở tàu đối diện.

- Hoả thương thủ chuẩn bị!

Khi tàu cướp biển chỉ còn cách tàu vận tải chừng ba mươi mét, lúc này mới là lúc hoả thương thủ ra tay.

- Khai hoả!

Ầm, ầm, ầm!


Phập, phập!

Súng hoả thương khai hoả, khói bốc ra mù mịt, mấy mảnh đạn phóng sang đối diện xuyên qua thuẫn gỗ ghim vào thân thể của những tên cướp biển ở hàng đầu, đầu súng hoả thương phun lửa đốt nóng lực khiến cho đám cướp biển sợ hãi không khỏi lùi lại.

- Nhanh chóng áp sát bọn chúng, không được để bọn chúng bắn nữa!

Tề Khâm hạ lệnh xuống, vũ khí tầm xa của quan binh quá lợi hại, dù bọn hắn chiếm ưu thế về số lượng, thế nhưng lại không thể áp đảo được bên kia, ngược lại bọn hắn từ đầu đến giờ còn bị bắn thương vong hơn mười người, trên thân tàu cũng bị cháy đủ chỗ. May mắn là do có gió biển, mũi tên bị lệch đi, trúng vào tàu cũng không bao nhiều, nếu không cả chiếc tàu tuyệt đối sẽ bốc cháy. Dù sao tàu buôn cũng không giống như tàu chiến, từ sức phòng ngự cũng như phòng cháy đều rất kém.

- Nhanh lên, chèo nhanh lên cho ta!

Ở bên dưới khoang tàu, mấy tên cướp biển liên tục vụt roi vào đám nô lệ chèo thuyền, những nô lệ này đều là dân biển, nông dân ở các thôn trang gần biển mà bọn hắn bắt được, người Việt cũng có, người Minh cũng có. Sau khi bị bắt liền bị đám cướp biển đối xử như nô lệ, một số gia nhập vào băng cướp, một số lại trở thành người chèo thuyền cho chúng.

Bị đòn roi đau, mấy chục nô lệ trong bốn chiếc tàu hải tặc buộc phải dốc hết sức bình sinh mà chèo, bốn con tàu tốc độ lập tức tăng lên trông thấy, nhanh chóng bao vây, áp sát vào ba con tàu vận tải của quan binh, mấy tên hải tặc đã chuẩn bị móc câu, ván gỗ để chuẩn bị nhảy sang bên tàu của quan binh để đánh giáp lá cà.

Bên phía này quan binh lại phóng mấy lượt tên, bắn mấy lượt súng nhưng kế hoạch không khả quan, đám hải tặc ẩn núp sạch, chỉ có vài mũi tên đánh trả trở lại trong khi ba chiếc tàu không ngừng bị áp sát. Nguyễn Vô Niệm rút ra Dũng Dực đao quát lớn.

- Các binh sĩ, chuẩn bị cận chiến!


Mười vạn năm trước, Kiếp tộc phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Cổ Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, quét ngang võ giới.
Mời đọc:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.