Kỷ Nhiên cầm một cây bích ngọc thoa (cái trâm cài đầu của phụ nữ xưa) ngồi ở trên giường, nhìn mỹ nam ngầu đến nhân thần cộng phẫn tự xưng là Tử Thần của Minh giới này, không biết nên nói cái gì mới tốt.
“Thằng oắt Kỷ Nhiên này, ta nói nhiều như vậy, ngươi rốt cuộc để vào tai được bao nhiêu hả?” Nam nhân nhìn thằng nhóc vẻ mặt mờ mịt trước mắt này, tức giận vỗ trán.
“Cái đồ ái nam ái nữ kia, ông kêu tôi cầm cái trâm ghẻ bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa này đến dị thế giúp ông tìm nam nhân á?! Ông đường đường là một thằng đàn ông đã không tìm đàn bà con gái thì thôi lại bắt tôi đi tìm giúp ông một thằng đàn ông! Thích thì tự đi mà tìm, ông đây ứ rảnh!” Kỷ Nhiên cầm cái trâm rách nát giận đến run cả tay. Không nói đến việc mới sáng sớm ngày ra đã đến quấy rầy mộng đẹp của hắn, cũng bỏ qua luôn chuyện đột nhiên gã nói mình thích nam nhân, được rồi, thích nam nhân thì thích nam nhân, hắn cũng không so đo, nhưng gã cư nhiên kêu ông đây tìm hộ gã! Dựa vào cái gì?
“Cũng do tình thế cả mà, gần đây Diêm Vương quản nghiêm quá, y lại giận dỗi ta chạy đi mất, ta cũng không thể ra ngoài tìm y, nghĩ tới nghĩ lui chỉ đành tới tìm ngươi.” Nam nhân bày ra vẻ mặt lấy lòng với Kỷ Nhiên, chọc Kỷ Nhiên muốn đấm gã một quyền.
“Vì sao lại là tôi?”
“Do xem trọng ngươi đó!” Đánh chết gã cũng không dám nói gã đánh bậy đánh bạ tìm tới.
“Có thể cự tuyệt không?”
“Ngươi nói thử xem? Ta là Tử Thần.”
“Có chỗ gì tốt?” Kỷ Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói, con mẹ nó vãi cả Tử Thần! 555…Được rồi, hắn nhận, thà có còn hơn không.
“Ngươi có thể tùy ý chọn, chỉ cần không vi phạm quy định của Minh giới là được.” Hí hí, đến lúc đó mình chỉ cần chịu khó nói đây là điều Minh giới cấm không phải là xong rồi sao? Kỷ Nhiên có chết cũng không nghĩ có ngày hắn lại bị hố.
“Rồi, đầu tiên, nếu tôi muốn trở về lúc nào thì phải trở về lúc ấy, muốn lúc nào qua đó thì mới qua lúc đó, ông không thể ngăn cản tôi.”
“Cái này được, chỉ cần ngươi giúp ta tìm y trở về, ngươi muốn làm gì thì làm. Vật môi giới chính là cây bích ngọc thoa tên Hỏa Bích này, thần chú là ‘Tử Thần Tử Thần ngươi soái nhất’.”
Khóe miệng Kỷ Nhiên run rẩy, soái cái mả cha ông!
“Ừm, tạm thời chỉ có điều này, chờ tôi nghĩ ra sẽ nói cho ông biết.”
“Cũng được. Bây giờ ta sẽ cho ngươi một thân phận, dù sao tuyệt đối sẽ không hại ngươi. Ngươi nhắm mắt lại, ta muốn thi pháp.”
Một vầng sáng đánh úp lại, Kỷ Nhiên mất đi tri giác ngay khi Tử Thần nói câu cuối cùng.
Muốn hỏi hắn có cảm giác gì á? Ừm ~~ cái cảm giác thoải mái này là gì vậy? Kỷ Nhiên nhịn không được rên rỉ thành tiếng. Từ từ, rên rỉ? Từ khi nào mà tui phát ra âm thanh damdang như vậy hả? Kỷ Nhiên hoảng sợ mở mắt ra, chỉ thấy trên người mình có một đống nữ nhân đang nằm, ít nhất có tám! Mỗi ả đàn bà đều không ngừng ra sức trên người hắn, nhưng gặp phải nhân sự Kỳ Nhiên đang không biết gì cả, tình cảnh này chỉ khiến hắn cảm thấy khủng hoảng.
“Cô, các cô là ai? Tránh ra!” Kỷ Nhiên đẩy đám nữ nhân trên người mình ra, lấy chăn đệm cuốn mình thành một cái bánh tét rúc vào trong góc tường, trong lòng đã thầm lôi mười tám đại tổ tông của tên Tử Thần nào đó ra nguyền rủa.
“Kỷ tiểu vương gia, ngài, ngài làm sao vậy?” Một nữ nhân mặc áo hồng cánh sen bán khỏa thân mang bộ mặt xấu hổ nhìn Kỷ Nhiên, trong mắt lóe lên nước mắt bi thương và mê hoặc.
“Tôi? Vương gia?” Kỷ Nhiên bây giờ chỉ muốn cười, tên Tử Thần này cho hắn một thân phận không tồi, điều này có thể khẳng định, nhưng mà, có thể cho ông đây một phương thức lên sàn bình thường hơn một chút không hả!!! Nếu mình là Vương gia, vậy có thể khẳng định chỉ là hồn xuyên mà thôi, thân thể nguyên bản của tui chắc chắn đã biến thành người thực vật nằm trên giường, cũng không biết ba mẹ có phát hiện ra không nữa, tui nghĩ chắc đã phát hiện ra rồi, mình nên nhanh chóng trở về một chuyến mới được. Sờ sờ Hỏa Bích vẫn luôn nằm trong lòng bàn tay mới thấy yên tâm một chút. Xem ra chủ nhân của thân thể này đã chết, chẳng cần phải nói nhiều, hơn phân nửa là do tinh thẫn nhân vong, chỉ đáng thương bạn nhỏ ngây thơ là tôi thôi huhuhu…
“Các ngươi, đi ra ngoài.” Kỷ Nhiên chỉ tay ra ngoài cửa, hung hăng nói.
“Vương gia…” Mấy nữ tử này tuy rằng là nhìn thấy mà thương, nhưng cũng không thể lay động được Kỷ tiểu vương gia của chúng ta đâu.
“Đi ra ngoài, lập tức, lập tức!” Từ cuối cùng như bị gào thét khỏi cổ họng. Mấy nữ nhân đó sợ tới mức chạy nhanh như chớp, thoắt cái đã chẳng thấy cái bóng nào.
Kỷ Nhiên thở một hơi dài nhẹ nhõm mới bắt đầu chậm rì rì mặc quần áo, đột nhiên có rất nhiều đoạn hình ảnh giống như thước phim lóe qua trong óc, chỉ sợ đây chính là ký ức vốn có của thân thể mình đang sở hữu này. Còn có một thanh âm hắn có chết cũng không quên được hiện lên trong đầu hắn:
“Nhớ kỹ, tên của ta là Hỏa Bạc, người ngươi cần tìm tên Văn Túc.”
Ký ức đơn giản cho Kỷ Nhiên biết được một chút về thân thể này. Cơ thể mà Kỷ Nhiên trú ngụ này cũng tên là Kỷ Nhiên, là đương kim vương triều Kỷ tiểu vương gia, Kỷ tiểu vương gia này cũng coi như nổi tiếng, phong lưu, mỹ mạo, vô lại, không làm việc đàng hoàng, lưu luyến bụi hoa, từ từ, thanh danh giả vang tận trời? Tốt, không có. Nếu muốn tìm kẻ bất tài nhất đương triều, nhất định phải đến tìm tên ‘Kỷ Nhiên’ này. Mày Kỷ Nhiên nhăn lại, tí nữa thì cắn phải lưỡi: Chọc đến một thân xú danh như vậy còn bắt ông đây chùi đít hộ nó! Tử Thần nhà ngươi giỏi lắm!
Kỷ Nhiên thu thập xong rồi dựa vào lộ tuyến trong trí nhớ một đường chạy về Kỷ vương phủ. Trong trí nhớ, Kỷ vương gia cũng chính là Kỷ Chung Quốc ông già nhà ‘Kỷ Nhiên’ bởi vì ra ngoài đánh giặc một trận thắng một trận, có thể nói nửa giang san này đều do Kỷ Trung Quốc bình định, tục xưng Thường Thắng tướng quân được đương kim hoàng thượng phong làm Thường Thắng vương. ‘Kỷ Nhiên’ có hai ca ca, một tỷ tỷ, còn nó là đứa thứ tư nhỏ nhất. Đại tỷ tên Kỷ Linh, Nhị ca tên Kỷ Giác, Tam ca tên Kỷ Sơ. Tuy rằng thanh danh của nó bên ngoài không tốt, nhưng khi về nhà luôn được các ca ca tỷ tỷ thương vô cùng, được rồi, ngoại trừ lão ba luôn hy vọng mình thành tài, và lão mụ đã mất, ngày thường lúc tiểu vương gia này ở nhà cũng coi như hạnh phúc.
“Ta đã trở về!” Kỷ Nhiên chân mới bước qua cửa đã nhịn không được rống to.
“Tiểu tứ, ngươi cũng biết trở về sao?” Đại tỷ khoanh tay dựa nghiêng trên cạnh cửa, đôi mắt hung hăng trừng, chọc Kỷ Nhiên chột dạ trong lòng.
“Đại tỷ, ngươi cũng đừng tức giận, ta không phải đã trở lại sao!” Kỷ Nhiên tung ta tung tăng chạy đến nhõng nhẽo kéo người vào bên trong, “Lần này đi ra ngoài ta không có quên đại tỷ nha, chuyên môn chạy tới tiệm bánh bao Trần Kí gia ở cửa thành mua bánh bao ngươi thích ăn nhất này.” Bánh bao đúng thật là do Kỷ Nhiên chạy ra cửa thành mua, cũng đúng là món Kỷ Linh thích ăn nhất, mấy chuyện này đều do Kỷ Nhiên thấy trong ký ức, vốn dĩ không đặt trong lòng, nhưng cái chân không chịu khống chế chạy ra cửa thành, bây giờ xem ra, một chuyến đi này rất đáng giá.
“Tiểu tử này, chỉ biết lấy lòng tỷ thôi.” Kỷ Linh sủng nịch sờ sờ đầu Kỷ Nhiên, vừa bất đắc dĩ vừa yêu thương Tứ đệ của mình.
“Hì hì, đúng rồi, Nhị ca và Tam ca đâu?”
“Ở hậu viện tập võ đấy! Gần đây cứ nhắc ngươi mãi, chúng ta đi tìm bọn họ đi, bọn họ mà thấy Tiểu Tứ trở về nhất định sẽ cao hứng!”
Kỷ Nhiên và Kỷ Linh cùng nhau đi vào hậu viện, quả nhiên thấy hai người đang hăng say tập luyện, vừa thấy Tiểu Tứ trở về, cũng không luyện nữa, lập tức lao vào trái ôm phải ấp, làm Kỷ Nhiên dở khóc dở cười, mình cũng đâu còn là tiểu hài tử nữa, làm gì mà cứ nhéo mặt người ta mãi thế. Không thể không nói huyết thống của Kỷ gia thật tốt, Đại tỷ quốc sắc thiên hương, Nhị ca và Tam ca cũng soái đến nhân thần cộng phẫn, Kỷ Nhiên nghĩ, mình khẳng định cũng không kém mấy, lại nghĩ đến lúc mình ở hiện đại, không khỏi cảm thán.
Kỷ Nhiên của chúng ta là một người tận chức tận trách, à không, mới chơi không lâu đã nhớ ra mình tới đây là vì có nhiệm vụ trong người, sớm giải quyết sớm thoát thân mới là mấu chốt.
“Đại tỷ, ta muốn hỏi thăm một người.”
“Ai?”
“Văn Túc.” Ách.. Hình như tên là Văn Túc nhỉ?
“Văn Túc mà ngươi cũng không quen biết?!” Thấy Đại tỷ Nhị ca Tam ca dùng ánh mắt nhìn mình như nhìn thằng ngu, Kỷ Nhiên giật giật môi, tui phải quen sao? Vì sao không có trong trí nhớ?
“Đại tỷ, là chuyện gần đây mới phát sinh, Tiểu Tứ không biết cũng bình thường.” Nhị ca cười hoà giải.
“Đúng vậy, ta thấy Tiểu Tứ mấy ngày nay có lẽ toàn ngốc ở trong thanh lâu không ra ngoài, đừng hi vọng nó có thể biết được cái gì.” Tam ca vừa nói vừa nghẹn cười nhìn Kỷ Nhiên, Kỷ Nhiên nheo mắt, khi nhìn thấy biểu tình ‘thì ra là thế’ của Đại tỷ và Nhị ca, hắn rốt cuộc nhịn không được đỏ mặt.
“Ha ha, tiểu tứ cư nhiên lại đỏ mặt, thật là hiếm thấy nha!” Một tiếng lại một tiếng cười không ngừng vang lên, Kỷ Nhiên chỉ muốn đào một cái hố chôn mình luôn cho xong.
“Cười xong chưa?” Kỷ Nhiên âm trắc trắc hỏi.
“Khụ khụ, xong rồi.” Ba người đồng thời câm miệng.
“Cười xong thì nói đi.”
“Được được.” Đại tỷ thanh thanh giọng nói: “Tiểu Tứ, không phải đại tỷ ta nói ngươi… Khụ khụ… Gần đây bên người Hoàng Thượng có một tài tử, không người nào không biết không kẻ nào không hiểu, y chính là trên thông thiên văn dưới tường địa lý, cũng là dự bị cho chức đệ nhất quốc sư của Thánh Lăng.”
Văn Túc, hí hí, Kỷ Nhiên cười, anh thích chạy cứ chạy, không hảo hảo tìm một chỗ kín giấu mình đi, cố tình biến mình thành người không người nào không biết không kẻ nào không hiểu, tôi thấy anh chính là đang chờ Tử Thần Hỏa Bạc tới tìm anh đi, nhưng thật là đáng tiếc, gã nam nhân của anh giờ không tới được, hí hí, anh cứ tắm rửa sạch sẽ chờ tôi tới tìm anh đi. Kỷ Nhiên âm trắc trắc cười, trò này vui đấy, xem ra hoàng cung trong truyền thuyết Kỷ Nhiên ta sấm định (sấm trời đã định) rồi.
Hết chương 1
Lăng: giải thích một chút vấn đề xưng hô, Kỷ Nhiên là người hiện đại nên xưng “tôi/tao/ông đây/…” gọi “các cô”, sau này đoạn độc thoại nội tâm mình sẽ để Kỷ Nhiên xưng là “tui/tôi/ngộ” còn đối thoại với người ở dị giới là “ta-ngươi”.
Còn Tử Thần và các nhân vật khác, vì ở cổ đại nên xưng “ta-ngươi”.