Thịnh Thế Độc Sủng Chi Đệ Nhất Nam Hậu

Chương 13: Tơ vương



Buổi tối, Kỷ mama vì bồi bổ cho con trai, làm một bàn lớn tam châm hải vị (?). Trên bàn cơm, Kỷ Nhiên hạ quyết tâm muốn cùng mẹ giải thích rõ ràng.

“Mẹ, mấy ngày con bị biến thành người thực vật này, kỳ thật là xuyên qua một thời không khác, nói nôm na, nó giống mấy bộ phim truyền hình mẹ hay xem hồi trước ấy.”

“Con trai, con bị bệnh nên hỏng não luôn rồi à?” Kỷ mama hiển nhiên không tin.

Vì thế Kỷ Nhiên liền nói tiền căn hậu quả ra, ngoại trừ việc mình yêu nam nhân không thể nói cho Kỷ mama nghe, cũng lấy Hỏa Bích và bí tịch ra để làm chứng, mãi Kỷ mama mới tin.

“Vậy con làm gì mà không nói cho mẹ một tiếng, làm hại lão nương vì con mà lo lắng hãi hùng mấy ngày trời!” Kỷ mama tuy rằng không tin loại chuyện này cư nhiên sẽ phát sinh trên người thằng con nhà mình, nhưng chuyện tới bây giờ, bà cũng không thể không tin.

“Thực xin lỗi mà mẹ, con sai rồi, con lần này nói cho mẹ biết là vì con còn tình toán muốn quay lại chỗ đó nữa, vì không để cho mẹ phải lo lắng nên mới công đạo rõ ràng riêng với mẹ.”

“Không có việc gì không có việc gì, thích thì cứ đi, nhớ kỹ hôm nào mang mẹ đến đó, lão nương cũng muốn đi hưởng thụ hưởng thụ.” Kỷ mama hai mắt phiếm quang hưng phấn nói.

Kỷ Nhiên khóe miệng giật giật, xem ra tất cả lo lắng của mình đều là vô ích rồi, tư tưởng của mẹ mình cũng chẳng cổ hủ như trong tưởng tượng.

“Mẹ, chờ con trai mẹ hoàn toàn ổn định ở bên kia, con nhất định sẽ mang mẹ sang đó dưỡng lão.”

“Được được, con trai ngoan.” Kỷ mama cao hứng vỗ vỗ bả vai Kỷ Nhiên, hoàn toàn đem nửa đời sau phó thác lên người thằng con nhà mình.

Cuộc sống ở hiện đại dần đi vào quỹ đạo bình thường, Kỷ Nhiên cũng toàn tâm ôn thi đại học, tạm thời đem Tuyệt Trì với Văn Túc ném ra sau đầu.

———————————————————————

Thánh Lăng Vương triều.

Hoàng đế đời thứ nhất của Thánh Lăng, Thánh Lăng Vương, thủ đoạn sắc bén, một phát chặn miệng toàn triều, sấm rền gió cuốn ban bố thánh chỉ. Sắc phong Tứ tiểu vương gia của Kỷ gia Kỷ Nhiên thành đệ nhất nam hậu của Thánh Lăng. Phong hào Tề Lăng Hoàng Hậu.

Cả nước ồ lên.

Danh hào của Kỷ Nhiên lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai thịnh hành khắp vương triều.

Đồn rằng, nguyên Thánh Lăng đệ nhất phong lưu một lần nữa phát huy bản lĩnh của hắn, hỗn tới tận kinh thành trở thành Thánh Lăng đệ nhất nam hậu. Từ đây Thánh Lăng Vương triều thịnh hành nam nam chi phong (tình cảm và tình dục giữa hai người đàn ông).

Đồn rằng, Tứ tiểu vương gia của Kỷ gia bẩm sinh một thân mị cốt, mê hoặc Hoàng Thượng không tiếc vì hắn huỷ bỏ hậu cung, độc sủng một người.

Mặc kệ đồn đãi thành cái dạng gì, tất cả đều thuyết minh một chuyện, cái tên Kỷ Nhiên này bây giờ hoàn toàn nổi danh.

Một hôm có một kẻ không biết tốt xấu không cẩn thận mắng Kỷ Nhiên vài câu, nói vài lời khó nghe, ngày hôm sau liền bị lột sạch quần áo treo ở cửa thành răn đe dân chúng. Từ đây, rốt cuộc không còn ai dám nói bậy về Kỷ Nhiên nữa.

Một hôm khác khi hoàng đế đang khiển trách tội phạm tử hình, phạm nhân chỉ nói một câu, ta là bằng hữu của Kỷ Nhiên, liền được vô tội phóng thích. Từ đây cái tên Kỷ Nhiên này được coi như tên thần minh, trở thành lương phù của tội phạm mỗi khi ra ngoài hành hung.

Kỷ Nhiên, nghiễm nhiên trở thành thần mà mỗi nhà mỗi hộ ở Thánh Lăng Vương triều đều lập bia tế bái.

Khi nhìn thấy tất cả những chuyện này, Văn Túc chỉ có thể cười trộm. Kỷ Nhiên ơi là Kỷ Nhiên, người nào cũng cho rằng ông đã chết, mỗi nhà mỗi hộ đều lập bia thờ ông, nhưng ai mà ngờ rằng ông đến giờ vẫn còn sống sờ sờ ra đó chứ? Để xem khi ông nhìn thấy cảnh này có bị tức chết không? Ha ha!

Kỳ thật nhiệm vụ bây giờ của Văn Túc không chỉ có là xem trọng Kỷ gia, y cũng sẽ thường thường lượn qua xem tình huống của Tuyệt Trì, nguyên nhân rất đơn giản, một lần không cẩn thận Văn Túc nhìn thấy biểu tình quyết tuyệt trên khuôn mặt của Tuyệt Trì, y liền suy nghĩ, nhỡ Kỷ Nhiên về không kịp mà Tuyệt Trì đã ngủm củ tỏi rồi thì sao? Nhóc Kỷ Nhiên đó chẳng phải sẽ khóc chết à. Đương nhiên y sẽ không ngu đến độ tung ta tung tăng chạy đến nói cho Tuyệt Trì biết kỳ thật Kỷ Nhiên không chết, dù sao chỉ cần trước khi Kỷ Nhiên trở lại, y để ý Tuyệt Trì là được rồi.

Mà không thể không nói Văn Túc thật sự rất trâu bò, tốt với Kỷ Nhiên đến mức không còn lời gì để nói. Trong khoảng thời gian Kỷ Nhiên ở thời hiện đại này, y chuyên môn mời không ít sư phó ở kinh thành trồng một mảnh rừng trúc che lấp đống biệt thự nhỏ cộng thêm hoa viên nhỏ ở ngoại thành lại, chờ Kỷ Nhiên trở về là có một chỗ ẩn nấp an thân. Nhưng khiến người ta không nói lên lời chính là bây giờ y ra ngoài không thể không mặc áo choàng che khuất mặt mình, bởi vì cho tới bây giờ y vẫn là tội phạm quan trọng bị triều đình truy nã, tội nghiệp Văn Túc đáng thương luôn hai đầu bận việc mệt chết mệt sống vì Kỷ Nhiên nhưng không được hắn lấy lòng.

Ngự thư phòng.

Tuyệt Trì hạ triều trở lại ngự thư phòng, mỗi lần bước qua đại môn, sẽ luôn lơ đãng nhìn về phía một bên cây cột, nhớ rõ trước kia mỗi lần trở về đều có thể nhìn thấy Kỷ Nhiên ôm cái chổi đầu gật gù ngủ gà gủ gật, nhìn thấy mình sẽ tung ta tung tăng chạy ra chào một tiếng, Hoàng Thượng, sớm! Dường như nhìn thấy gương mặt tươi cười doanh doanh chạy tới chào hỏi mình của Kỷ Nhiên, Tuyệt Trì cười, nhưng nhìn kỹ thì cái gì cũng không có, trong lòng chàng đau xót, không dám nghĩ nữa, vội vàng mở tấu chương ra. Chàng mỗi ngày đều không ngừng đọc tấu chương, đọc xong rồi thì lại đọc sách, đọc xong sách thì đi luyện kiếm, chỉ cần có thể khiến đầu óc mình vội vàng không nghĩ linh tinh nữa thì chàng đều làm. Chàng sợ, sợ mình một khi rảnh rỗi sẽ nhớ đến hắn, nhớ hắn đến nỗi không tài nào ngủ được.

“Hoàng Thượng, nên đi ngủ rồi.” Tiểu thái giám đứng một bên nhắc nhở nói.

“Đã biết.” Tuyệt Trì dụi dụi mắt, đứng dậy.

“Hoàng Thượng đêm nay có đến chỗ Hoàng Hậu nương nương không?” Buổi tối mỗi ngày Hoàng Thượng nhất định trở về ngự hầu phòng vấn an Hoàng Hậu nương nương, cho nên tiểu thái giám đêm nào cũng hỏi theo quán tính.

“Đương nhiên muốn đi.”

Trong ngự hầu phòng, Tuyệt Trì một người ngốc bên quan tài thủy tinh, lẳng lặng nhìn khuôn mặt ngủ say của Kỷ Nhiên, đôi mắt miêu tả hình dáng của hắn, lẩm bẩm: “Kỷ Nhiên, hôm nay các đại thần lại không nghe lời, bọn họ luôn kêu ta đừng bị ngươi mê hoặc, nhưng ta đã bị mê hoặc rồi thì phải làm sao bây giờ đây? Mặc kệ bọn họ đi, ta chỉ muốn ngươi là Hoàng Hậu của ta. Hôm nay ta lại ăn loại hành mà ngươi thích ăn nhất, thật không rõ ngươi vì cái gì lại thích ăn loại đồ vật này, nhưng mà chỉ cần ngươi thích, ta cũng sẽ thích. Kỷ Nhiên, ngủ một mình hẳn rất tịch mịch đúng không, ngươi chờ ta, rất nhanh thôi ta sẽ đến bồi ngươi, đến lúc đó hai chúng ta sẽ được mai táng chung ở hoàng lăng, thật tốt, chúng ta lại có thể ở bên nhau. Ta sau khi chết, Thánh Lăng Vương triều này sẽ giao cho Kỷ gia, ngươi có chịu không? Ngươi để ý Kỷ gia như vậy, ngươi nhất định sẽ thích.”

Tuyệt Trì mỗi lần nói xong đều sẽ lẳng lặng ngốc một hồi, có khi sẽ hồi tẩm cung ngủ, có khi lại trực tiếp ngủ bên quan tài thủy tinh, ngày hôm sau tỉnh lại khuôn mặt luôn đẫm nước mắt, Tuyệt Trì cảm thấy mình hẳn nên nhanh một chút, phải mau hơn nữa mới được.

Kỷ Nhiên, ta lập tức có thể tới bồi ngươi rồi, chờ ta.

Hết chương 13

Lăng: Vì TT là hoàng đế đầu tiên của vương triều này nên ảnh muốn quăng cho ai cũng được, không có chuyện phụ công ơn tổ tiên. Hơn nữa Kỷ gia còn giúp ảnh chinh chiến đoạt giang sơn nên nếu ảnh giao vương triều này cho Kỷ gia thì cũng không bị người bàn tán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.