Thịnh Thế Độc Sủng Chi Đệ Nhất Nam Hậu

Chương 17: Phiên ngoại một



Mắt thấy tháng khai giảng sắp đến, Kỷ Nhiên không thể không trở về đưa tin.

“Tuyệt Trì, bồi ta trở về gặp nương ta nhé?” Kỷ Nhiên đem tất cả đồ cần mang về bỏ vào ba lô, sau khi chuẩn bị tốt tất cả mọi chuyện, mới quay sang hỏi Tuyệt Trì dù bận vẫn ung dung nhìn mình.

“Đương nhiên muốn gặp nhạc mẫu đại nhân rồi.”

Tuyệt Trì từng nghe qua Kỷ Nhiên giới thiệu lai lịch cùng gia thế của mình, đương nhiên biết Kỷ vương phủ ở kinh thành cũng không phải là ngôi nhà chân chính của Kỷ Nhiên, nhà của hắn ở dị thế. Cũng may trước đó Văn Túc đã đến nói qua cho chàng một chút, bằng không thật đúng là không biết mình có thể ứng phó nổi không.

Mình đã lâu không trở về, không biết mẹ gần đây thế nào, nếu bà mà biết mình mang một thằng đàn ông về gặp bà, không biết sẽ bị tức thành bộ dáng gì.

Thu dọn xong xuôi, Kỷ Nhiên còn đang thấp thỏm bất an về đến nhà, sau khi nói suy nghĩ của mình cho Kỷ mama, không ngờ rằng, Ky mama lại mang vẻ mặt hưng phấn nói: “Mau mang con dâu vào đây cho mẹ nhìn cái nào!”

Kỷ Nhiên sửng sốt: “Mẹ, sau mẹ lại phản ứng như vậy?” Hắn đã nghĩ vô số loại tình huống cẩu huyết nhưng chưa bao giờ nghĩ tới loại tình huống này.

“Mẹ đây nên có phản ứng gì?” Kỷ mama hỏi lại.

Kỷ Nhiên cảm thấy lưỡi mình sắp thắt vào nhau rồi: “Chẳng nhẽ mẹ không định mắng con bất hiếu rồi sau đó hung hăng phản đối sao?”

“Nghĩ linh tinh cái gì vậy, oắt con!” Kỷ mama hai mắt mạo tâm, kích động nói: “Tuy rằng hắn là đàn ông, nhưng người ta là Hoàng Thượng đó, mày lại là Hoàng Hậu, mẹ mày chính là Hoàng Thái Hậu, bản lĩnh của mày cũng thật lớn, tìm được một Hoàng Thượng về làm vợ, nửa đời sau của mẹ mày liền cái gì cũng không phải lo nữa rồi.”

Kỷ Nhiên hoàn toàn cạn lời rồi, mất công tui lo lắng nửa ngày trời, thế nhưng lý do giải quyết lại đơn giản như vậy, thật là, tiền tài còn quan trọng hơn con trai sao?! Nhưng mà, sự tình biến đơn giản thế này cũng khá tốt.

Kỷ Nhiên mang Tuyệt Trì bị giấu trong phòng xuống tầng, khi Kỷ mama nhìn thấy khuôn mặt suất đến nhân thần cộng phẫn của Tuyệt Trì thì chỗ bất mãn duy nhất cũng cũng tan thành mây khói, than dài, bông hoa nhài này sao lại cắm vào bãi phân trâu là thằng con nhà mình chứ!

Tuyệt Trì thế mà lại có chút khẩn trương, chàng hất vạt áo, quỳ một gối xuống đất, “Nhạc mẫu đại nhân tại thượng, xin nhận một lạy của Tuyệt Trì.”

Kỷ mama bị hoảng sợ, vội vàng đem Tuyệt Trì đỡ lên: “Mau đứng lên, mau đứng lên, hành lễ lớn như vậy làm gì!”

“Đây là điều nên làm.”

Kỷ Nhiên ở bên cạnh nhịn không được cười trộm, Tuyệt Trì thật là quá đáng yêu.

Làm Kỷ Nhiên tuyệt đối không thể tưởng được chính là Văn Túc cư nhiên cũng tới, Kỷ mama còn tốt, Tuyệt Trì chính là đại đại cả kinh, sau khi được Kỷ Nhiên một phen giải thích, có thứ gì đó chậm rãi thành hình trong đầu Tuyệt Trì, nguyên lai là như thế này, nguyên lai đây là mục đích của Kỷ Nhiên.

Buổi tối, Kỷ mama làm một bàn đồ ăn riêng phi thường phong phú để chiêu đãi Tuyệt Trì cùng Văn Túc. Văn Túc không hổ là người hiện đại, thật sự là một chút cũng không khách khí. Tuyệt Trì thấy Kỷ mama vô cùng tán thưởng bản thân mình, cũng yên tâm.

Trên bàn cơm, Kỷ Nhiên nói ra tính toán của mình: “Mẹ, chờ con báo danh xong, con sẽ mang mẹ qua đó chơi.”

“Được đó, vừa lúc mẹ cũng muốn nhìn chỗ con trai mẹ sống như thế nào!” Đột nhiên, Kỷ mama nhớ tới cái gì đó, mày nhăn lại, hỏi: “Cổ đại có thể có nam hậu à? Kỷ Nhiên chẳng lẽ không bị thế nhân phỉ nhổ sao?”

“Phốc!” Văn Túc phá lên cười, Kỷ mama nghi hoặc nhìn y, còn Kỷ Nhiên cùng Tuyệt Trì lại hung hăng trừng mắt nhìn y.

Văn Túc uống một ngụm nước, chậm rãi nói: “Không nói cái khác, chỉ nói tới vấn đề thanh danh thôi, dì Kỷ, dì có thể hoàn toàn không cần lo lắng, thanh danh của Kỷ Nhiên có thể nói là danh vang thiên hạ.”

“Nói như thế nào?” Kỷ mama bị khơi lên hứng thú.

“Thánh Lăng Vương xin trời được một vị đệ nhất nam hậu, Kỷ Nhiên, không người nào không biết không người nào không hiểu. Đừng nói phỉ nhổ, thế nhân đều đem bức họa vẽ hắn treo ở trong phòng, mỗi ngày cúng bái! Dì Kỷ à, chỉ cần dì qua đó, dì ở giữa đường hô lên một câu nói dì là mẹ của Kỷ Nhiên, hì hì, dì cả đời này đều không lo ăn mặc.” Đương nhiên, Kỷ gia ở kinh thành cũng không ngoại lệ, mỗi người đều hưởng thụ đãi ngộ siêu cao.

Kỷ mama cười ha ha, ngay cả ánh mắt nhìn về phía thằng con mình cũng có chút sùng bái, quả nhiên thằng con nhà mình không giống người thường, quả thực có thể điên đảo vương triều, khiến cho bà bây giờ chỉ muốn bay qua đó hưởng thụ hưởng thụ.

Kỷ Nhiên đại 囧, bất mãn trừng Tuyệt Trì, người sau sủng nịch cười: “Đây là tất nhiên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.