Thịnh Thế Độc Sủng Chi Đệ Nhất Nam Hậu

Chương 7: Hiến kế



Sáng sớm sáng sớm, Kỷ Nhiên không phải tập thể dục buổi sáng tập thể dục buổi sáng, cũng không phải pha trà pha trà, càng không phải ngủ nướng ngủ nướng, hắn phải đến ngự thư phòng quét tước từ khi trời còn chưa sáng, nếu còn thừa thời gian thì đi ăn sáng một chút, không có thời gian thì trực tiếp đợi hoàng đế hạ triều rồi hầu hạ, cuộc sống này Kỷ Nhiên trải qua mấy ngày đã không thể chịu nổi nữa, nhớ trước đây khi mình còn ở nhà, không phơi mông ngủ đến khi mặt trời chiếu thẳng đỉnh đầu hắn tuyệt đối sẽ không rời giường, còn cuộc sống bây giờ, thức dậy so với gà còn sớm hơm, ngủ so với trâu còn ít hơn, mỗi buổi tối hắn đều phải không ngừng tu luyện bí tịch võ công, Kỷ Nhiên kinh hỉ phát hiện bản thân mình biến hóa càng lúc càng lớn, cảm thấy sức lực càng ngày càng mạnh, ngẫu nhiên ở một nơi không có ai luyện mấy thứ như khinh công, tâm tình quả thực tốt đến mức muốn bay lên trời. Nhưng cũng chỉ qua mấy ngày, hai mắt của Kỷ Nhiên đã biến thành mắt gấu trúc danh xứng với thực.

Kỷ Nhiên bây giờ, chính là vừa cầm cây chổi quét rác vừa ngủ gật, nửa ngày rồi vẫn đang di động ở một chỗ.

Hoàng đế mang theo Văn Túc hạ triều trở về thấy chính là bộ dáng Kỷ Nhiên ôm cây chổi mơ màng ngủ gật. Văn Túc rốt cuộc phì cười. Hoàng đế hung hăng trừng mắt nhìn Văn Túc một cái, Văn Túc mới miễn ngưng cười, Kỷ Nhiên này quả thực quá đáng yêu.

Hoàng đế làm bộ khụ hai tiếng thấy Kỷ Nhiên vẫn không có nửa điểm động tĩnh, trên mặt trầm xuống, Văn Túc thấy tình huống không đúng, vội vàng tiến lên đẩy đẩy Kỷ Nhiên, “Kỷ Mạc, tỉnh tỉnh.”

“Văn Túc?” Kỷ Nhiên mở mắt ra không nghĩ rằng sẽ nhìn thấy Văn Túc, kích động đến mức ném cây chổi sang một bên, đang định tặng cho y một cái ôm gấu, đột nhiên nhìn thấy hoàng đế âm trầm đứng một bên, lập tức dừng động tác, “Hoàng Thượng, sớm!”

Sớm? Khóe miệng Văn Túc giật giật, thằng nhóc này thật lớn mật.

Hoàng đế căn bản không thèm để ý đến hắn, bắt đầu đối thoại với Văn Túc, Kỷ Nhiên đang lúc cao hứng vì rốt cuộc có thể ra ngoài nghỉ ngơi, không ngờ rằng hoàng đế nói từ nay trở đi phàm là gặp mặt Văn Túc thì mình có thể không cần lảng tránh, nhìn nhìn gương mặt cười đê tiện của Văn Túc, Kỷ Nhiên cảm thấy mình lại bị hố.

Kỷ Nhiên nhàm chán đứng một bên hà hơi, mơ màng sắp ngủ. Căn bản không thèm nghe bọn hắn ngồi đó xàm nhồn cái gì.

Không biết qua bao lâu, chờ Kỷ Nhiên hoàn toàn tỉnh táo lại, Văn Túc chẳng biết đã chạy đi đâu rồi, chỉ có hoàng đế một mình ngồi ở án thư phê duyệt tấu chương, kỳ quái, sao tên hoàng đế kia hôm nay thấy tui ngủ lại không khó xử tui nhỉ?

“Khoa cử này rốt cuộc là thứ gì?” Hoàng đế lầm bầm lầu bầu một câu, nhưng người nói vô tâm, người nghe cố ý. Kỷ Nhiên vừa nghe thấy từ hiện đại “khoa cử”, tức khắc nghĩ tới Văn Túc, nghĩ thầm thằng nhóc này thật là gian trá, mang tri thức ở hiện đại về đây khoe khoang.

Kỷ Nhiên thấy hoàng đế không ngừng nhăn mày, người ta vẫn nói nam nhân khi nghiêm túc là mê người nhất, tên hoàng đế này lúc nghiêm túc lên quả thật ngay cả mình cũng bị mê hoặc, có lẽ xuất phát từ biết ơn hoàng đế không quấy rầy mình ngủ, cũng có thể vì muốn so bì với Văn Túc, Kỷ Nhiên nhịn không được phát biểu ý kiến của mình.

“Khoa cử cũng chỉ là chế độ tuyển chọn quan viên mà thôi.”

Hoàng Thượng kinh ngạc ngẩng đầu, vẻ mặt không thể tưởng tượng được nhìn Kỷ Mạc, mình rõ ràng nhớ lúc nói chuyện khoa cử, vì đề phòng Kỷ Mạc, thấy hắn ngủ nên cố ý không gọi hắn dậy. Khi Văn Túc nói về khoa cử, bản thân mình cũng chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy, tiêu hóa nửa ngày mới có thể tiêu hóa được hết cái chế độ lớn mật này, lại không thể không cảm thán tài năng của Văn Túc, chỉ là chàng như thế nào cũng sẽ không ngờ rằng nha đầu nho nhỏ trước mắt này cư nhiên cũng biết về khoa cử.

Nhìn biểu tình kinh ngạc của hoàng đế, lòng tự trọng của Kỷ Nhiên được thỏa mãn vô bờ bến, bắt đầu đĩnh đạc nói về khoa cử: “Chế độ khoa cử chính là chế độ tuyển chọn quan viên đã được đơn giản hóa, trước lấy thành trấn nông thôn làm đơn vị, tiến hành một lần khảo thí, nội dung khảo thí có thể là tứ thư ngũ kinh, cũng có thể là cầm kỳ thư họa cưỡi ngựa bắn cung đánh võ vân vân, chọn ra người đứng đầu tôn làm ‘cử nhân’, cử nhân của các trấn sẽ vào kinh dự thi, đề mục do triều đình thống nhất ra, những kẻ đủ tư cách được xưng là ‘tiến sĩ’, cuối cùng Hoàng Thượng ngài tự mình phỏng vấn, gọi là thi đình, rồi Hoàng Thượng ngài chọn ra người đứng đầu, đứng thứ hai và đứng thứ ba, kẻ đứng đầu là Trạng Nguyên, người đứng thứ hai là Bảng Nhãn, người đứng thứ ba là Thám Hoa, các quan viên cứ dần dần được chọn ra từ con đường này mới có đủ tài đức, nhất định có thể vì trợ triều ta mà giúp một tay.”

Hoàng đế đã hoàn toàn sợ ngây người, lời nói của Kỷ Mặc không giống hoàn toàn với Văn Túc, nhưng cũng giống tám chín phần mười, chàng không ngờ rằng một nữ tử nho nhỏ lại có trí tuệ như vậy, chỉ có thể rửa mắt nhìn nàng.

“Ý ngươi thế nào?”

Kỷ Nhiên không ngờ rằng hoàng đế sẽ dò hỏi ý kiến của hắn, trong lòng có hơi giật mình, tên hoàng đế đó bây giờ ngay cả lời của một con thị nữ cũng có thể nghiêm túc lắng nghe như thế, hơn nữa còn dò hỏi ý kiến, minh quân bực này hiện giờ đúng là hiến thấy, xem ra vương triều Thánh Lăng này về sau nhất định sẽ trở thành đương kim đệ nhất hoàng triều.

“Ta cảm thấy hiện giờ đại thế chưa định, muốn thực hành chế độ này nhất định sẽ gặp phải người khác ngăn trở, điều này còn phải phụ thuộc vào Hoàng Thượng, nếu Hoàng Thượng tin tưởng mình có thể sấm rền gió cuốn quán triệt xuống, ta tin trong tương lai vương triều nhất định sẽ vì quyết đoán lúc này của Hoàng Thượng mà phồn vinh.”

“Tốt!” Hoàng đế tán thưởng nhìn Kỷ Mạc, khen thay cho một Văn Túc, khen thay cho một Kỷ Mạc, có thể được hai người này tương trợ chính là vinh hạnh của triều ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.