Thịnh Thế Hắc Liên Hoa

Chương 14: Đệ đệ bạo ngược và tiểu tỷ tỷ (14)



Editor: Dương Gia Uy Vũ

__________

Bóng đêm buông xuống, Lâm Trí vẫn luôn ở cạnh cô, dù không nói lời nào, cứ như vậy nhìn cô, trên mặt Lâm Trí vẫn mang vài phần ý cười.

Nhìn thấy loại trạng thái gần như si mê này của hắn, Lâm Vãn chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà, cho dù có là ai thì bị người khác nhìn chằm chằm từ sáng đến tối, con mắt cũng không nỡ nháy, trong lòng cũng sẽ không quá thoải mái.

Loại mùi vị đó đơn giản không phải để người chịu, cảm giác như Lâm Trí đang dùng ánh mắt nói cho Lâm Vãn biết, hắn phải ở cạnh cô đến thiên hoang địa lão.

"A Trí, đệ đừng nhìn ta chằm chằm nữa, nghiêm túc ăn cơm đi." Rốt cuộc Lâm Vãn cũng không chịu nổi nữa, kiên trì khuyên nhủ hắn.

Lâm Trí chớp chớp mắt, không cho là đúng nói: "Tỷ tỷ rất đẹp, so với thức ăn trước mắt còn hấp dẫn hơn nhiều."

Lâm Vãn ra vẻ thở dài một hơi: "Ta biết, chính là bởi vì ta có phong thái khuynh quốc khuynh thành, dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn nên mới sợ đệ nhìn nhiều mà không tiêu hóa tốt."

Lâm Trí: "..."

Có đôi khi lời của tỷ tỷ hắn nói thật khiến người ta không đỡ nổi.

"Không sao, A Trí thích tỷ tỷ. Đợi cơm nước xong xuôi, chúng ta vừa vặn làm chút chuyện tiêu cơm, đến lúc đó nên để ta cho tỷ tỷ ăn. Nàng cũng đừng than no nha!"

Lâm Trí nắm lấy tay cô, trên mặt lại là vẻ vô tội kia.

Lâm Vãn lập tức chọt hệ thống: "Hắn thật không phải là hoàng bạo* sao? Số liệu của bọn mi có phải xảy ra vấn đề gì rồi không? Vì sao mỗi một câu nói đều không hợp với thiếu nhi thế kia, hắn nói đến làm ta xấu hổ muốn hôn mê luôn."

Hoàng bạo (黄暴): sắc tình và bạo lực.

Hệ thống ha ha cười lạnh: "Hắn chắc chắn trăm phần trăm là bạo ngược, nhưng gặp phải cô liền thành Hoàng Bạo."

Lâm Vãn gầm thét lên: "Tại sao chứ!"

Hệ thống: "Bởi vì cô hoàng*."

* Hoàng (黄): màu vàng, ngoài ra còn có nghĩa là dung tục, đồi trụy.

Lâm Vãn: "..."

Hệ thống này tốt nhất là vĩnh viễn đừng có một ngày gặp mặt cô, nếu không nhất định cô sẽ cho nó biết xã hội này hiểm ác cỡ nào.

Cuối cùng bữa cơm này Lâm Vãn ăn đến tiêu hóa không tốt, ánh mắt Lâm Trí quả thực hệt như đèn pha, làm đồ ăn cô ăn vào trong dạ dày như sắp trào ra.

"Tỷ tỷ, nàng ăn no chưa?" Lâm Trí thấy cô rốt cuộc cũng để đũa xuống, lập tức nhẹ giọng hỏi.

Lâm Vãn do dự một chút, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt như sói như hổ kia, yên lặng nuốt lời định nói vào, vô cùng thức thời lắc đầu.

Cô cảm thấy nếu cô dám gật đầu, lập tức sẽ bị mang lên giường làm thuốc giải.

Nói thật, hiện tại đùi trong của cô vẫn rất đau nhức, Bạo Ngược mãnh liệt như hổ, người nhỏ nhắn liễu yếu đào tơ như cô căn bản không chống đỡ được.

Lâm Trí dường như đã sớm dự liệu được cô sẽ lắc đầu, biểu cảm trên mặt càng thêm nhu hòa, bàn tay đang nắm chặt cô đột nhiên dùng sức.

"Vậy thì đúng lúc chừa bụng ăn thứ khác, chỗ này của đệ đệ có đồ tốt cho nàng ăn."

Hắn đứng lên, tiến đến bên người Lâm Vãn, lúc nói chuyện hơi thở nóng hổi phả bên tai cô, giọng khàn khàn, tựa như chất độc do lưỡi rắn phun ra vậy.

Lâm Vãn muốn đứng lên, nhưng cũng không biết là bị dọa đến hay là chân đau không làm được gì, cô vậy mà run chân đến không đứng lên nổi.

Lâm Trí cũng mặc kệ cô có đứng lên được hay không, dù sao giải độc Quấn Tơ Tình cũng không cần cô dùng lực.

Hắn ôm lấy cô đi vào phòng, vẫn là cái chỗ tối hôm qua kia, chỉ có điều vết máu đã được lau dọn sạch sẽ, thậm chí trên giường cũng đã đổi thành mền gấm thêu trăm con ngàn cháu.

Màn giường vốn màu xanh lục sẫm giờ đã biến thành màu đỏ rực, trên cái bàn tròn bày biện các loại táo lớn, đậu phộng ngụ ý may mắn, hai cây nến đỏ thô như cánh tay trẻ con đang cháy mạnh.

Bởi vì người lúc đi mang theo gió nhẹ, ánh nến chập chờn, sáp nến nhỏ giọt rơi xuống, thật giống như đang khóc thút thít thay Lâm Vãn.

Lâm Trí cẩn thận từng li từng tí đặt cô lên giường, ánh mắt chuyên chú nhìn mặt cô.

Dưới sự nổi bật của ánh nến và màn giường, trên mặt Lâm Vãn hiện ra màu đỏ ửng, kiều nộn tựa như quả táo đỏ vừa chín tới, khiến người ta không nhịn được muốn cắn một cái.

Lâm Trí cũng quả thật đã làm như vậy, hắn giống như chú chó nhỏ đang gặm xương, khẽ cắn hai cái lại liếm một cái.

"Tỷ tỷ, bây giờ chúng ta sẽ bổ sung cho đêm động phòng hoa chúc, hi vọng nàng thích ta."

Hắn ngậm lấy vành tai của cô, mơ hồ không rõ thì thầm bên tai cô.

Nửa người của Lâm Vãn gần như trở nên tê dại, giọng nói của Lâm Trí xuyên thấu qua màng nhĩ, tựa như đang cầm cái chùy nhỏ gõ bên trong đầu cô.

Mỗi khi hắn nói một chữ, đầu lưỡi sẽ lướt qua lỗ tai của cô, sau tai chính chỗ nhạy cảm của cô, Lâm Vãn run rẩy chỉ muốn tránh thoát.

Đương nhiên Lâm Trí cũng sẽ không buông tha cho cô, ngược lại còn cảm thấy phản ứng của cô vô cùng thú vị, lại càng thêm ra sức.

Lâm Vãn rống to với hệ thống: "Hệ thống, hệ thống!"

Hệ thống trả lời cho có lệ với cô: "Ở đây, ta biết cô muốn **."

Lâm Vãn: "Mi không nghĩ cách gì cứu ta à? Hệ thống của người ta không phải đều có **, có thể khiến những nam nhân kia tự loát đến thoải mái lật trời sao?"

Hệ thống chậc một tiếng, rất không vui nói: "Bởi vì những nam nhân kia đều không phải là nam chính nha, dây dưa không ngớt với Bạo Ngược chính là số mệnh của cô kiếp này, mặc niệm đi."

Hệ thống không chờ được Lâm Vãn phản bác, bởi vì cô đã hoàn toàn sa vào sự khống chế của Bạo Ngược. Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu.

Mặc dù trước mắt hệ thống chỉ có thể nhìn thấy một đống mosaic, nhưng nó có thể khẳng định thủ pháp của Bạo Ngược rất già dặn.

Lâm Vãn phát hiện kỹ thuật của Lâm Trí đột nhiên tăng mạnh, rõ ràng chỉ có thực chiến một buổi tối hôm qua, hắn bỗng nhiên từ một tiểu xử nam lột xác thành khẩu pháo cỡ nhỏ.

Cô ngay cả hệ thống cũng không kịp mắng, đã quên luôn mình là ai.

Tối hôm qua là leo núi, hôm nay cô chính là ngắm biển.

Lâm Trí tựa như một vùng đại dương mênh mông rộng lớn, lúc cô bị kéo vào trong biển mới cảm thấy mình nhỏ bé đến không chịu nổi một kích.

Cả người đều bị lạc lối, biển cả mang theo cô nhấp nhô lên xuống, sóng biển ập vào thân thể cô hết lần này đến lần khác, cô không khống chế được mình, chỉ có thể lay động theo sóng biển.

Lúc sóng biển dùng sức xông lên, thân thể của cô cũng bị mang tới đỉnh cao nhất, khi sóng biển chậm rãi biến mất, cô lại ẩn nhẫn nhíu mày.

Lúc sâu lúc cạn, thời khắc này phảng phất như cô bị mất đi đôi mắt và hai tai, chỉ còn lại xúc giác.

Đây cũng là điều Lâm Trí muốn, tỷ tỷ không cần nhìn thấy bất cứ thứ gì, cũng không cần nghe được bất kỳ thanh âm gì, chỉ cần cảm nhận hắn là được.

Mười ngón tay của bọn họ đan chặt vào nhau, hắn mang theo cô cùng nhau ngao du trong biển sâu, cảm thụ hành trình kỳ diệu này.

Lúc thể xác và tinh thần kết hợp, Lâm Trí thích ghé vào bên tai của cô nói lời âu yếm, có điều lúc này Lâm Vãn đã bị làm đến chóng mặt, cũng không nghe được rõ ràng lắm.

"Tỷ tỷ, nàng có cảm nhận được nhiệt tình của ta không?"

"Tỷ tỷ, nàng đã từng nói chúng ta là người thân cận nhất, bây giờ thực sự là thời khắc thân cận nhất của chúng ta. Bên trong nàng có ta, chẳng phân biệt được."

Hắn hôn lên thái dương ướt đẫm mồ hôi của Lâm Vãn, ánh mắt càng thêm thâm thúy, nếu như giờ phút này Lâm Vãn thanh tỉnh mở mắt ra nhìn một chút, đoán chừng sẽ bị cảm xúc chất chứa bên trong ánh mắt của hắn dọa chết.

Lâm Vãn ngắm biển cả đêm, cuối cùng cô cảm thấy mình bị chết đuối.

Bởi vì lúc mất đi ý thức, cô cảm thấy toàn thân ẩm ướt muốn chết, đó không phải là rơi xuống nước hay sao?

Đợi đến khi tỉnh táo lại lần nữa, bên ngoài mặt trời đã lên ba sào, Lâm Vãn nằm trên giường giả chết.

Từ lúc bắt đầu làm thuốc giải cho đệ đệ, cô chưa hề ngắm mặt trăng ban đêm, bởi vì trời chưa tối thì đã lên giường, chờ đến khi lại mở mắt ra, mặt trời cũng đã lên rất cao. Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu.

Hệ thống phát giác được trạng thái nửa chết nửa sống của Lâm Vãn, lo lắng hỏi một câu: "Còn sống không?"

Lâm Vãn chậm rãi ung dung nói: "Còn sống, chỉ là ăn hơi no căng. Người trẻ tuổi đúng là tinh lực tràn đầy mà, như rau hẹ vậy, gặt xong mùa này lại đến mùa khác..."

Hệ thống bị cô làm nghẹn đến nửa ngày không nói nên lời, có thể lấy thứ kia ví von thành rau hẹ, Lâm Vãn cũng là nhân tài.

Lâm Vãn nói hồi lâu, hệ thống lại không đáp lời, cô nhíu mày nói: "Sao mi không nói chuyện, có phải đã ghét bỏ ta không còn là tiểu thiếu nữ thuần khiết lúc trước hay không?"

Cô nói xong còn giả bộ bi thương khóc lớn, nói thật, hiện giờ cô khóc đến loại thanh âm kệch cỡm này, rất có tiềm chất của Bạch Liên Hoa.

Hệ thống lạnh lùng nói: "Nếu như ý cô là từ vàng nhạt biến thành vàng sậm, cũng có thể là không thuần khiết."

Lâm Vãn: "..." Vì sao hệ thống nhất định phải đánh cô thành hoàng* gì đó?

* Hoàng (黄): màu vàng, ngoài ra còn có nghĩa là dung tục, đồi trụy.

***

Liên tiếp ba ngày, Lâm Vãn và Lâm Trí đều dính cùng một chỗ.

Lâm Trí vẫn nhìn chằm chằm cô như vậy, ngoại trừ trên chân cô không có dây xích ra, còn lại không khác gì thú cưng cùng đi ra ngoài tản bộ.

Một sợi dây thừng vô hình được buộc trên cổ cô, cô đi nơi nào Lâm Trí theo tới chỗ đó.

Cuối cùng cô cũng vò mẻ không sợ rớt nữa, trực tiếp nằm trên giường, rất giống sản phụ vừa sinh con xong cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.

Lâm Vãn: "Lật Xe đâu, ra đây chúng ta lảm nhảm chuyện đời."

Hệ thống: "A, bây giờ cô đang làm gì vậy?"

Lâm Vãn có chút không giải thích được nói: "Chẳng làm gì hết, nằm đó, mi không nhìn thấy ta sao? Bỏ rơi nhiệm vụ, nếu hiện tại ta vừa lúc lật xe, lương tâm của mi sẽ không đau à?"

Hệ thống cực kỳ ấm ức nói: "Không thấy mà, trên người cô xảy ra chuyện gì rồi? Một đống mosaic, ta chỉ có thể nhìn thấy móng tay và tóc."

Lâm Vãn: "..."

Cô càng bi thương, cố gắng kiềm chế gào thét trong lòng: "Còn có thể thế nào nữa, bởi vì ta bị chó gặm ba buổi tối rồi, toàn thân trên dưới không có chỗ nào lành lặn. Nếu móng tay và tóc có thể lưu lại dấu vết, mi ngay cả cái rắm cũng không nhìn thấy."

Hệ thống trầm mặc một lát, nghiêm trang nói: "Cái rắm vẫn có thể nhìn thấy, thể khí cũng sẽ biến thành biểu hiện số liệu, dùng màu sắc nhận biết, bình thường đều hiện ra màu vàng."

Nó nói đến đây lại dừng một chút, hậu tri hậu giác* nói: "A, cùng màu với cô đó."

* Bây giờ mới nhận ra.

Lâm Vãn: "..." Ai tới giết hệ thống giùm đi, tất có hậu tạ.

"Tỷ tỷ, tỷ khá hơn chút nào chưa?" Lâm Trí đi tới trước cửa sổ, mặt lộ vẻ lo âu nhìn cô.

Lâm Vãn giương mắt trừng hắn, giả bộ, ngươi cứ giả bộ đi, ta biến thành cái dạng này còn không phải là công lao của ngươi!

Lâm Trí thấy cô tức giận, bỗng nhiên nở nụ cười, tiếng cười trầm thấp, truyền vào trong lỗ tai tê tê dại dại, ngay cả ánh mắt nhìn cô cũng dịu dàng ấm áp đến dính người.

Hắn đưa tay phủ lên hai mắt cô: "Tỷ tỷ, nàng đừng trừng ta, nếu không dư độc của Quấn Tơ Tình sẽ phát tác."

Lâm Vãn: "..."

Cô lập tức phun tào với hệ thống: "Mi nhìn tên bạo ngược này này, hắn định lừa gạt bắn pháo kìa, rõ ràng tối hôm qua đã giải độc xong rồi."

Hệ thống uốn nắn cô: "Hắn đã lừa gạt bắn pháo ba đêm rồi, giờ cô mới phát hiện. Có phải cô đã nhập kịch quá sâu rồi không vậy, phát huy dáng vẻ không có não của Bạch Liên Hoa vô cùng tinh tế, muốn ta mở đóa hoa ban thưởng cho cô không?"

Lâm Vãn: "Mi, mi nói cái gì?" Cô đã ở ranh giới sắp ói ra máu, hy vọng không phải như cô nghĩ.

Hệ thống nói: "Bạo Ngược phát hiện không hợp lý, lúc ấy đã đổi rượu mừng, Quấn Tơ Tình bị Mộc Tiêm uống."

Lâm Vãn gần như cuồng nộ nói: "Vậy sao mi không nói sớm, nhìn ta bị lừa bắn pháo? Có phải mi ngóng trông ta lật xe không hả, lương tâm của mi sẽ không đau à?"

Hệ thống ủy khuất nói: "Trong tiểu thuyết ta đọc đều nói như vậy, cưới trước yêu sau, con cháu đầy cả sảnh đường; yêu trước cưới sau, lãng phí thời gian."

Lâm Vãn: "..." Chỉ số thông minh này của mi cũng không thể xem tiểu thuyết được đâu, tranh thủ thời gian đốt đi tai họa nhân gian không cần thiết còn hơn!

__________

Dương: Vâng, cua đồng đó bà con.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.