Thịnh Thế Hắc Liên Hoa

Chương 20: Đệ đệ bạo ngược và tiểu tỷ tỷ (20)



Editor: Dương Gia Uy Vũ

___________

Lâm Vãn khẽ hừ một tiếng: "A, nói với ta những gì nàng ta trải qua khổ biết bao nhiêu, vậy ta cũng không thể nhịn nữa. Ai sống mà không khổ, đi thế nào là do chính nàng ta chọn, chẳng trách được người khác. Chẳng hạn như ta, nếu như sau này ta lựa chọn liên thủ với Bạo Ngược giết chết hệ thống, vậy cũng nhất định là kết quả mà ta đã suy tính kỹ lưỡng, dù có vạn tiễn xuyên tâm, dù là thiên lôi đánh xuống, ta cũng sẽ không hối hận, càng sẽ không nói cho người khác nghe, xin người ta thương hại chắc? Chẳng qua chỉ gây trò cười mà thôi."

Cô dường như bị kích thích đến, lúc nói chuyện lộ ra vài phần oán khí, lúc đùng đùng nói ra, ẩn ẩn xen lẫn khí thế không cho phép cự tuyệt.

Hệ thống hơi ngu ngơ, bởi vì sau khi nó mang theo Lâm Vãn lên xe, có thể bởi vì người thứ nhất gặp phải là Bạo Ngược, mà Bạo Ngược lại cực kỳ hung tàn, làm cái gì cũng theo bản tính, cho nên Lâm Vãn cũng biểu hiện ra sự yếu ớt trước mặt hệ thống.

Bây giờ cô nói ra những lời ấy, lông mày nhẹ nhướng, mắt lóe tinh quang, cũng không cho phép khinh thường.

Thật lâu sau, hệ thống mới há miệng run rẩy nói: "Cô, cô sẽ không thật sự liên thủ với Bạo Ngược đấy chứ? Cô nên biết là nếu hại hệ thống sẽ phải chịu trừng phạt rất lớn đấy. Sau này ta sẽ nhẹ nhàng với cô một chút, trước đó không phải còn tạo người cho cô hay sao, ta vẫn rất hữu dụng đấy, đối xử với cô còn tốt hơn cả Bạo Ngược!"

Lâm Vãn ra vẻ trầm ngâm một lát, mới nói: "Miễn cưỡng thừa nhận, con ngoan, tiếp tục duy trì, ba ba coi trọng con!"

Hệ thống phản ứng hồi lâu mới nói: "Rõ ràng cô không có cái chân thứ ba, sao lại tự xưng là ba ba?"

Lâm Vãn nghiêm trang nói hươu nói vượn: "Bởi vì thói quen của bọn ta, chính là nữ sinh biểu thị rất lợi hại đều tự xưng là ba ba. Nam sinh biểu thị rất lợi hại, sẽ tự xưng là ma ma."

Hệ thống rất do dự nói: "Ma ma tạo người cho cô? Kiểu vầy hả?"

Lâm Vãn phí hết sức chín trâu hai hổ mới nhịn được cười, đặc biệt trầm ổn khen nó: "Đúng, rất tuyệt, sau này cứ tự xưng là bản ma ma nha. Mi quả thật càng ngày càng gay trong gay!"

***

Xe ngựa chạy cũng không tính là nhanh, chủ yếu trên xe ngựa là hai vị cô nương thân kiều thể yếu, cộng thêm Tiêm cô nương mấy ngày nay động một chút lại chảy nước mắt đau khổ vì muốn đi tiểu, chuyện này khiến người dẫn đội vô cùng mệt tim.

Hắn cũng là người mà Viên lão thường dùng, nhưng thật đúng là chưa quen thuộc với Mộc Tiêm, cho nên thật không biết nên câu thông như thế nào.

Ngược lại là Lâm Vãn mấy ngày nay tâm trạng cực kì tốt, nhìn Mộc Tiêm không vừa mắt, cô liền xông ra bên ngoài hô: Tiêm cô nương của các ngươi lại muốn đi tiểu.

Kết quả chờ nha hoàn ba chân bốn cẳng khiêng Mộc Tiêm ra, nàng ta lại không tiểu được, dù sao Mộc Tiêm hành động bất tiện, còn thường xuyên bị cho uống thuốc.

Vừa bị cho uống thuốc kia hai canh giờ, không chỉ thân thể không thể động, muốn cãi lại cũng không thể nói.

Lúc Mộc Tiêm không thể nói chuyện, Lâm Vãn bèn giày vò nha hoàn, tung tin đồn nhảm Mộc Tiêm phải giải quyết nhu cầu sinh lý; chờ đến khi dược hiệu qua đi một chút, Mộc Tiêm có thể mở miệng nói lời đơn giản, Lâm Vãn lập tức lên đi chọc nàng ta.

Cuối cùng đến cả hệ thống cũng không coi được, để cô kiềm chế một chút.

Chờ tới gần kinh đô, hai người bọn họ cũng phải tách ra. Lâm Vãn cuối cùng nhìn thoáng qua Mộc Tiêm nằm trên xe ngựa không thể động đậy, bỗng nhiên thở dài một hơi với hệ thống: "Lật Xe, cái lão nam nhân kia có thể nhét vào lại không? Loại cô nương như Mộc Tiêm này, vẫn đừng nên bị làm nhục thì hơn."

"Cô hối hận à?" Hệ thống truy vấn.

Lâm Vãn trầm mặc một lát mới nói: "Không hối hận, chẳng qua ta chỉ cảm thấy loại cô nương giống như nàng ta vẫn là ta tự mình làm nhục nàng ta sẽ càng tốt hơn, giao cho người khác không thể hết hận được."

Hệ thống: "..." Các ngươi đến tột cùng có bao nhiêu thù hận? Ở trên xe ngựa chơi đùa chưa đủ sao?

"Nàng ta không ảnh hưởng đến kịch bản, cô vẫn nên lo cho chính cô đi." Hệ thống cũng không thèm để ý.

Lâm Vãn nhíu mày, trong xe ngựa tiêu dao gần nửa tháng, cô cũng đã quên mất trách nhiệm nâng đỡ Bạo Ngược mà mình đang mang luôn.

"Bạo Ngược đến đâu rồi?" Lâm Vãn hỏi.

Hệ thống đáp: "Hắn đã trở lại Bắc địa, nhưng lại trọng thương hôn mê. Ngoài ra ta cho cô biết, tình hình có biến, Viên tiên sinh thấy hắn không chết, lại muốn lợi dụng hắn, cô tự giải quyết cho tốt đi."

Lâm Vãn: "Có ý gì?"

Hệ thống ho nhẹ một tiếng: "Giá trị bạo ngược đã sắp đầy, xoát xong một lần cuối cùng cô sẽ có thể lật xe."

Lâm Vãn gần như kinh hãi nói: "Chờ chút, mi chưa hề đề cập với ta về thứ giá trị bạo ngược này."

"Không có nói à? Chắc ta quên." Hệ thống trầm mặc một lát, cực kỳ không biết xấu hổ chơi xấu.

Lâm Vãn gầm thét lên: "Mi đừng hòng lừa gạt ta, lúc ta lên xe đã bị mi lừa gạt, sau đó còn nói cái gì mà hệ thống trải nghiệm lật xe, thật ra chẳng qua là đe dọa ta, để ta không có tinh lực đi truy cứu mi nói hươu nói vượn. Đến bây giờ mà mi còn giấu diếm ta, ha."

Cô quả nhiên rất tức giận, nói xong câu cuối cùng ngược lại còn cười lạnh một tiếng, ý vị trào phúng mười phần.

Hệ thống vẫn còn giãy dụa: "Không có, ta quên thật mà. Giá trị bạo ngược chính là một con số, thể hiện mức độ tiến triển của toàn bộ tình tiết cốt chuyện mà cô trợ giúp hắn hoàn thành, bây giờ đã là 90%, chờ đến khi hắn tỉnh lại, Viên lạo lại bôi đen cô với hắn một lần, phỏng chừng còn tăng lên nữa, cho nên —— "

Lâm Vãn ngắt lời nó: "Nếu như giá trị bạo ngược vẫn luôn không đầy, có phải ta sẽ ở luôn trong thế giới này không hả?"

Hệ thống nói: "..."

Lâm Vãn cười khẽ một tiếng: "Mi có tin rằng ta có bản lĩnh khiến giá trị bạo ngược của hắn không những không tăng mà còn giảm đi hay không, ta nhớ trước đó mi đã từng nói với ta, bởi vì ta và Bạo Ngược ở chung hòa hợp quá nhiều, dẫn đến việc ta phải bắt đầu lại. Chỉ sợ khi đó chính là giá trị bạo ngược giảm xuống chứ gì, coi như hệ thống bọn mi có thể can dự vào cốt truyện này, để vô số người đến quấy nhiễu ta và Bạo Ngược ở chung, nhưng ta tin rằng hắn vẫn sẽ thích ta như vậy, chỉ cần ta không phối hợp, hắn sẽ vĩnh viễn không có cách nào biến thành trăm phần trăm."

Trong ngữ điệu của Lâm Vãn tràn đầy ý cảnh cáo, nụ cười trên mặt cô càng ngày càng ngọt ngào, lời nói ra lại làm cho hệ thống run rẩy không ngừng: "Lật Xe, hoan nghênh mi đến với thế giới của ta và Bạo Ngược, để chúng ta cùng hưởng thế giới ba người đi!"

Đúng như Lâm Vãn nói, trước đó để cô thể nghiệm tràng cảnh trước khi chết của số 887, chính là muốn hù dọa cô.

Bởi vì hệ thống biết trước đó Lâm Vãn chính là một tên lừa đảo, chỉ có tiên hạ thủ vi cường chấn trụ cô mới có thể để cho mình tuỳ cơ ứng biến, bây giờ bị phơi bày, thậm chí còn bị đe dọa, lần đầu tiên Lật Xe xuất hiện tình huống hốt hoảng.

Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu

"Cô chờ chút, ta thấy hơi loạn, số liệu của ta bắt đầu bạo động, ta đi trước yên tĩnh một chút." Hệ thống cực kỳ sợ hãi lẩn mất, dù Lâm Vãn gọi nó, nó cũng đang giả chết.

Lâm Vãn tức giận đến mức muốn chửi ầm lên, nhưng tình hình hiện tại là mặc cho cô có la rách cổ họng, hệ thống cũng sẽ không phản ứng với cô.

***

"Vãn Nhi, bản vương thật sự có thể ngồi lên ngôi cửu ngũ kia?" Trạm vương nhìn về phía nữ tử ngồi đối diện hắn, trên mặt khó nén kích động.

Lâm Vãn thân mặc một kiện váy màu tím nhạt trăm hoa đua nở, trên đầu cài hai cây trâm bướm vàng tung bay, bàn tay trắng nõn nâng bình rượu lên, sâu kín rót đầy hai chén rượu, đưa một chén cho hắn.

"Thái tử đã chết, đến nay vẫn chưa tra được hung thủ. Kim thượng cũng bị tức giận đến bệnh, hoàng tử khác cũng không ưu tú bằng vương gia ngài, tấu chương của chư vị triều thần cũng đã chuẩn bị tốt, chỉ chờ thân thể kim thượng khỏe hơn một chút sẽ dâng sớ lập ngài làm Thái tử. Đây rõ ràng là thần dụ từ trên trời rơi xuống, vương gia ngài cũng có thể kê cao gối không lo rồi." Cô cười duyên dáng, môi son khẽ mở, không dấu vết nịnh nọt hắn.

Trạm vương không nhịn được đắc ý cao giọng cười to, nắm lấy bàn tay mềm của cô, dịu dàng nói: "Chuyện này không thể thiếu phần Vãn Nhi cẩn trọng tính toán thay bản vương, đợi đến ngày bản vương đăng cơ, tất sẽ phong nàng làm hậu."

Lâm Vãn tựa như vô ý tránh khỏi tay của hắn, giơ ly rượu lên cùng uống với hắn, chỉ cười không nói.

Thanh âm của hệ thống vang lên trong đầu: "Ta cũng không có bố trí nhiệm vụ, cô, sao cô lại tự mình tìm đường chết vậy hả? Nếu để cho Bạo Ngược biết —— "

Lâm Vãn không đợi nó nói xong, bỗng hừ lạnh một tiếng, hệ thống lập tức ngậm miệng.

Từ sau lần bị Lâm Vãn đe dọa đó, hệ thống yên tĩnh hai ngày, sau đó mới thẳng thắn với Lâm Vãn.

Thì ra nhóm ký chủ lật xe trước đó trên cơ bản đều đã bị mục tiêu xử lý. Người cuối cùng mà trong lòng mục tiêu căm hận không thể là ký chủ, nếu không ký chủ lật xe sẽ không có cách nào tiến vào thế giới kế tiếp, mặc cho sự việc dừng lại giữa chừng. Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu.

Lâm Vãn vốn dĩ còn mơ mơ hồ hồ, sau đó lại hiểu ra, lập tức phát hiện chỗ hố cha.

Muốn giá trị bạo ngược của Lâm Trí đầy, dọc theo con đường này rõ ràng cũng là bởi vì cô nên mới tăng vô số giá trị bạo ngược, nhưng hệ thống lại yêu cầu người cuối cùng Lâm Trí hận nhất lại không thể là cô, rõ ràng là tự mâu thuẫn mà.

"Lật Xe, có phải ngươi đùa giỡn với người chơi không hả? Loại thiết lập tự mâu thuẫn này đến tột cùng là ai làm ra?"

Hệ thống bất đắc dĩ nói: "Kí chủ không có quyền hạn được biết, cũng là bởi vì khó khăn, cho nên trước đó mới treo 887 người. Số 888, cũng chỉ có thể nhờ vào cô. Bạo Ngược chỉ sinh ra sự tiếp xúc da thịt với một mình cô, tục ngữ nói một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, cô và hắn cũng đã qua bao nhiêu ngày rồi, khẳng định hắn sẽ không nỡ hận cô nhất."

"A, thật sao? Hiện giờ ta cũng đã cấu kết với nam nhân khác, muốn làm hoàng hậu của người khác, mi cảm thấy hắn sẽ bỏ qua cho ta sao?" Lâm Vãn cười lạnh một tiếng.

Hệ thống oa một tiếng bắt đầu khóc rống lên: "Vậy cô chạy đi, cô có sự thuần thục nghiệp vụ như đồng nghiệp trước không vậy? Có lẽ có thể làm ký chủ số 889!"

Lâm Vãn nổi giận: "Mi cút đi!" Cô còn chưa có chết, hệ thống đã bắt đầu chuẩn bị tìm nhà dưới, đúng là ghê tởm.

Trước đó Lâm Trí đã thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ mà Viên lão giao, lúc Thái tử xuất cung, bị một đám thích khách giết chết, tuy nói Đông cung hộ vệ vô số, nhưng có một bộ phận thích khách ẩn nấp trong bóng tối, thừa dịp hỗn loạn dùng cung tiễn bắn chết Thái tử.

Dù đội hộ vệ đã ra sức truy kích nhưng vẫn không bắt được thủ lĩnh, những thích khách còn lại toàn bộ đã uống thuốc độc tự vẫn, không một ai còn sống.

Lâm Vãn được đưa đến kinh đô, lúc ấy kinh đô giới nghiêm nên đã phí không ít khí lực.

Có điều cô cũng không vào cung theo như Viên lão an bài, Thái tử vừa mới chết, Hoàng đế sao có thể đặt tâm tư lên người mỹ nhân.

Cô để hệ thống tạo cơ hội, được Trạm vương mang về phủ, trước khi đi, Viên lão đã an bài người cho ăn cô một viên **, chính là để khống chế cô, mỗi tháng đều phải uống một viên thuốc giải, nếu không sẽ phải chết không thể nghi ngờ.

"Đinh ——" Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên: "Giá trị bạo ngược tăng thành 95%, mong kí chủ tiếp tục cố gắng."

Lâm Vãn vốn đang đánh cờ cùng Trạm vương, tay run một cái, quân cờ liền rơi sai chỗ.

Một nước sai, cả ván đều thua.

"Hắn vào kinh rồi?" Lâm Vãn hỏi.

Hệ thống nói: "Không có, hắn mới từ chỗ Viên lão biết được, cô chủ động yêu cầu vào kinh, muốn gả cho quan to hiển quý."

Lâm Vãn giận: "Viên lão đầu nói cái gì hắn liền tin cái đó sao? Có phải ngốc không vậy?"

Hệ thống nói tiếp: "Hắn còn biết cô chọn trúng Trạm vương, trong kinh đồn đãi Trạm vương mê luyến một vị mỹ nhân tuyệt thế, mỹ nhân kia chính là cô. Nén bi thương đi."

Lâm Vãn: "..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.