Thịnh Thế Hắc Liên Hoa

Chương 43: Mê tình mạt thế (3)



Editor: Dương Gia Uy Vũ

🌸🌸🌸🌸🌸🌸

Bất cứ ai khi bị một cô gái nhỏ chỉ vào mũi mắng không bằng một con chó thì cũng sẽ không chịu được, huống chi mấy năm nay Phùng Lục dựa vào Poodle nhà mình làm mưa làm gió đã quen, bây giờ thấy Nghi Quân và Lâm Vãn xinh đẹp như vậy, bây giờ mà không ra tay thì chờ đến khi nào.

Vẻ mặt gã dữ tợn, cười lạnh một tiếng: "Em gái nhỏ Nghi Quân nè, anh đã muốn dạy dỗ cho em biết cái gọi là quy tắc từ lâu rồi, tốt xấu gì anh cũng lớn hơn em nhiều tuổi như vậy, em vừa mở miệng đã mắng người ta là chó, đúng là một đứa trẻ nghịch ngợm."

Gã vừa dứt lời, ngoắt tay với Poodle: "Cỏ Cỏ, chơi với Nghi Quân đi, tao muốn trò chuyện thật vui vẻ với cô gái xinh đẹp đây."

Con Poodle kia quả nhiên rất nghe lời gã, ngay lúc tiếng nói của gã vừa dứt, Poolde lập tức nhảy lên chạy thẳng về phía Nghi Quân, gần như lập tức làm cô bé ngã nhào xuống đất.

Còn tên bụng bia thì lấy một cây lược từ trong túi ra, sửa soạng lại cho mình một lượt rồi mới đi về phía Lâm Vãn.

"Phùng Lục, ông chết chắc rồi! Đó là cô gái của lão đại bọn tôi, nếu ông dám chạm vào chị ấy, lão đại sẽ không bỏ qua cho ông. Ba năm trước, trong căn cứ đã chết không biết bao nhiêu người, không biết ông còn nhớ hay không?" Lúc Nghi Quân ngã nhào xuống đất, sắc mặt lập tức trắng bệch như tờ giấy, lúc nói chuyện còn ho ra một ngụm máu, có thể thấy được con Poolde này hung hãn cỡ nào.

Phùng Lục nghe thấy cô bé nhắc đến chuyện ba năm trước, cả người đều sợ run lên, có vẻ vô cùng kiêng kỵ ngài chú hề.

Lâm Vãn liền đứng trước mặt gã, trong mắt gã cô đơn giản chính là người đẹp như tiên, duyên dáng yêu kiều, có thể vũ hóa thành tiên bất kỳ lúc nào.

Gương mặt kiều diễm như mật đào kia gần trong gang tấc, chỉ cần gã nhấc tay sẽ có thể chạm tới, nhưng bây giờ gã cũng không dám nữa.

Một đầu ngón tay cũng không nhấc lên nổi, ngay lúc này, Phùng Lục lại lần nữa nhớ tới sự sợ hãi mà ngài chú hề từng mang đến cho gã.

Gã xoắn xuýt liên tục, rõ ràng muốn cắn răng dậm chân một cái, là người phụ nữ của tên hề đó thì sao chứ, cùng lắm thì sau đó chạy ra khỏi căn cứ là được

Nhưng thân thể lại sợ hãi theo bản năng, khiến gã chẳng khác gì thái giám, có lòng nhưng không có sức.

Cuối cùng ngay cả gân xanh trên mặt gã cũng nổi lên nhưng gã vẫn không dám đụng đến một đầu ngón tay của Lâm Vãn.

"Hừ, để tao xem bọn mày được bao lâu!" Cuối cùng Phùng Lục gọi Poodle về, một đám người phần phật đi mất, trước khi đi còn đá một cước vào chén cơm của đứa bé con của quả phụ kia, khiến nó sợ hãi oa oa khóc to.

Sau khi nhóm người Phùng Lục đi khỏi, trên phố xá đã khôi phục lại cảnh tượng náo nhiệt rất nhanh, giống như chưa từng xảy ra biến cố vừa rồi vậy.

Lâm Vãn đứng ngay đầu đường người đến người đi, nhìn vẻ mặt lạnh lùng chết lặng của đám người, cảm thấy trong lòng run rẩy.

Có lẽ ở mạt thế, thứ không có trí tuệ như Zombie cũng không đáng sợ, mà thứ đáng sợ chính là lòng người.

Lâm Vãn dìu Nghi Quân lên, lúc này cặp sinh đôi cũng chạy tới, thấy dáng vẻ nhỏ bé thê thảm của Nghi Quân đều nói muốn tìm Phùng Lục tính sổ.

Sau khi mọi người quay về nơi ở, ngài chú hề biết được chuyện này chỉ cong khóe môi cười lạnh.

"Không sao, đến tối lúc biểu diễn tôi sẽ báo thù cho các em." Nói xong câu đó, anh cho Lâm Vãn và Nghi Quân mỗi người một cây kẹo mút, giống như đang dỗ con nít vậy.

Lâm Vãn thấy hơn dở khóc dở cười, ngược lại Nghi Quân nhỏ người nhưng ma mãnh nói: "Chị Vãn đừng tức giận, lão đại rất quan tâm chị nhưng lại không biết biểu đạt ra sao mà thôi."

Đối mặt với cô bé Nghi Quân luôn quan tâm để ý đến tâm trạng không tốt của "Chị dâu" cô đây mọi lúc mọi nơi, cũng khiến Lâm Vãn cảm thấy hơn vi diệu.

Em gái à, em được đó, bà mai tốt nhất mạt thế chính là em!

"Em là thương binh, cây kẹo này cũng cho em nè. Ăn nhiều chút sẽ có thể khỏe lại rất nhanh." Lâm Vãn đưa kẹo trong tay mình qua, cần phải đối xử với đồng đội thần trợ công này tốt một chút, sau này còn phải trông cậy vào cô bé đứng giữa để giúp Lâm Vãn thuận lợi xoát đầy giá trị đứng đắn nữa.

Nghi Quân do dự một chút, muốn cự tuyệt nhưng đã thấy ngài chú hề mang Lâm Vãn vào phòng, hình như có chuyện quan trọng muốn nói với cô.

Ngài chú hề đưa cô vào phòng của mình, căn phòng này đủ mọi màu sắc, còn chiếm diện tích rất lớn, cạnh giường có một cái bể siêu to, bên trong chứa đầy những quả bóng đủ màu, chính là đạo cụ mà những chú hề bình thường hay dùng.

Cô còn thấy có rất nhiều bài poker, phi tiêu, thậm chí còn có một con vẹt, mọi thứ đa dạng.

"Bọn họ đều là dị năng giả, chỉ có em là người bình thường. Búp bê, đêm nay chính là thời khắc rực rỡ hào quang của em, e rằng tất cả mọi người trong căn cứ đều sẽ điên cuồng vì em. Cho nên tôi sẽ đưa cho em một số thưq để bảo toàn tính mạng, để phòng có người dòm ngó em." Ngài chú hề vừa nói vừa đưa tay nâng cằm cô, ánh mắt nhìn chăm chú vào gương mặt cô, tựa như đang thưởng thức một bức tranh thuần nghệ thuật.

"Thứ gì?"

Anh thấy Lâm Vãn hơi khẩn trương thì khóe miệng giương lên, nụ cười trên gương mặt đầy màu vẽ càng thêm khoa trương.

Ngài chú hề biến ra một viên kẹo không biết lấy từ nơi nào, chính là loại đã phát cho bọn nhỏ trước đó, giấy gói bên ngoài đủ mọi màu sắc.

Bên trong là một viên kẹo màu hồng, anh trực tiếp đút viên kẹo đó vào trong miệng cô.

Hương vị chua ngọt lập tức nổ tung trên đầu lưỡi, đây là kẹo ô mai, vị ngọt của nó khiến tâm trạng cô trở nên tốt hơn, mặt mày cong cong.

"Lật Xe, Đứng Đắn tuyệt đối là mục tiêu biết thả thính nhất mà ta từng gặp, hắn thật là lãng mạn, viên kẹo này chính là thứ giúp ta bảo vệ tính mạng sao?" Cô dùng một loại giọng nói hồn nhiên ngây thơ đến bất thường, giờ phút này ánh mắt nhìn về phía chú hề sáng lấp lánh, tựa như bên trong có chứa hai ngôi sao vậy.

Kết quả chưa kịp đợi đến khi hệ thống trả lời cô thì cằm đã bị nắm lấy lần nữa, gương mặt đầy thuốc màu của ngài chú hề càng ngày càng gần, thẳng đến khi hai người môi kề môi, hơi thở giao hòa.

Đây là một nụ hôn sâu, dường như ngài chú hề đặc biệt thích đưa đầu lưỡi vào trong miệng cô, tranh đoạt viên kẹo nho nhỏ kia với cô.

Môi lưỡi Lâm Vãn cực kỳ mềm mại, tựa như kẹo đường, mà viên kẹo đang ngậm trong miệng kia đường lại vô cùng cứng rắn, hai loại xúc cảm kết hợp mang đến trải nghiệm khác hẳn bình thường.

Ánh mắt của ngài chú hề dần dần sâu thẳm, không còn là vẻ lạnh lùng kia nữa mà lại ẩn chứa sự dịu dàng.

Lâm Vãn gần như không thể hô hấp, toàn bộ tiết tấu đều do ngài chú hề khống chế, anh ôm lấy eo cô, chơi đùa với môi lưỡi cô.

Anh tựa như một cao thủ rất yêu thích trò chơi này, Lâm Vãn lại như rau xanh, nước đường không kịp nuốt đã thuận theo khóe trượt xuống, màu sắc hơi hồng hồng.

Đến tận khi một nụ hôn kết thúc, cô vẫn là ở trong trạng thái choáng váng.

"Hì hì ha ha, Đứng Đắn tuyệt đối chính là mục tiêu biết làm cô run chân nhất mà ta biết, tài xế lão luyện đó nha. Chỉ một nụ hôn đã khiến cô mơ màng, hắn còn thích chạm tới tận cổ họng mới ghê chứ ~" Sau khi Lật Xe theo Lâm Vãn đi qua ba thế giới đã hoàn toàn biến thành một người tùy tiện lái xe không biết xấu hổ, túy ý nói vài câu đã khiến người ta ngượng ngùng.

Nhưng quả thật đã bị nó nói đúng, Đứng Đắn quả thực thích chạm tới cổ họng, đầu lưỡi đều muốn chọt đến cổ họng cô, có cảm giác như đến dạ dày cũng bị ảnh hưởng, đến bây giờ vẫn còn sướng rơn người.

Nhìn mặt mũi hồng hào của Lâm Vãn, Lật Xe không khỏi chậc chậc: "Í nè, cô đỏ mặt cái rắm. Còn đâm đến dạ dày đồ, ta chỉ mới nghe đâm tới phổi thôi nhé."

Lâm Vãn cười lạnh một tiếng: "Mi còn nói nhảm nữa, ta sẽ khiếu nại mi không làm việc đàng hoàng, đùa bỡn ký chủ ngay trong giờ làm việc."

Quả nhiên Lật Xe lập tức yên tĩnh như gà, vốn dĩ nó cũng là nam sinh nhỏ ngây thơ, ai biết được mang lầm lão tài xế Lâm Vãn, coi cô như rau xanh mà kéo lên xe, mỗi lần trước khi lật xe nó đều cảm thấy mình phải lên lớp vô số tiết giáo dục sức khỏe.

Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu

"Được rồi, tôi đã cho em loại áo giáp mạnh mẽ nhất, không ai có thể tổn thương em được." Ngài chú hề sờ lên đỉnh đầu cô, động tác nhu hòa.

Nhưng giọng nói của anh vẫn là loại giọng giả kia, nghe có hơi quái dị.

Ngài chú hề cũng không quên ọn dẹp sạch sẽ chỉ bạc nơi khóe miệng cho cô, đưa lưỡi nhẹ nhàng liếm, sắc tình cười với cô: "Ngọt."

Lâm Vãn bị nụ cười này của anh làm chấn động đến gần như không thể thở nổi.

Không biết phía sau lớp thuốc màu này là một khuôn mặt như thế nào, có thể hay thêm điểm hay không?

Cô hỏi hệ thống trong lòng: "Viên kẹo kia của hắn có linh đan diệu dược gì à? Tự nhiên ta lại có áo giáp."

Thật ra cô cũng không tin tưởng lắm, nhưng nụ cười của ngài chú hề quá mức đẹp mắt, ngữ khí lại kiên định khiến cô không có cách nào hoài nghi.

"Không phải kẹo mà là nước bọt của hắn có hiệu quả. Lúc hai người gặp mặt lần đầu tiên, chẳng phải hắn đã cho cô ăn vài miếng, sau đó ngay cả Zombie cũng sợ cô hay sao." Lật Xe trả lời.

Mắt Lâm Vãn lập tức sáng lên, nhìn ngài chú hề trước mắt, cảm thấy toàn thân đều sắp bốc cháy lên ý chí chiến đấu.

Xoát xong một đợt giá trị đứng đắn nàu, cô nhất định có thể bách độc bất xâm, yeah!

***

Bóng đêm dần dần sâu thẳm, mấy quầy hàng nhỏ phía ngoài sôi nổi thu dọn sạp hàng nhà mình, bầu không khí không những không mất đi mà thậm chí nương theo sự giáng lâm của màn đêm, lại càng ngày càng có nhiều người hơn.

Gần như tất cả mọi người đều vội vàng đi về phía sân khấu kịch cao cao trong căn cứ. Vào ngày rằm mỗi tháng, gánh xiếc Chú Hề sẽ có một màn biểu diễn đặc sắc ở đây, hơn nữa còn là miễn phí, điều này khiến người dân trong căn cứ đều rất cảm kích.

Ở thời điểm ngay cả sinh tồn cũng khó khăn này, có một loại giải trí về mặt tinh thần thì không thể nghi ngờ chính là chỗ dựa dẫm duy nhất của con người.

Mỗi lần xem màn biểu diễn đặc sắc của gánh xiếc, những người này đều sẽ đắm chìm trong đó, nguy hiểm và đói khát dường như cũng cách rất xa bọn họ, chỉ có màn biểu diễn tuyệt luân trước mắt mới có thể đả động tiếng lòng của bọn họ.

Từ sớm đã có người xách ghế đẩu ngồi bốn phía sân khấu, nếu tới chậm sẽ phải đứng nhìn ở phía sau, không ít trẻ nhỏ cưỡi trên cổ cha, vui vui sướng sướng chờ màn biểu diễn đêm nay bắt đầu.

Lâm Vãn đang trang điểm phía sau cánh gà, Nghi Quân nhanh chóng hóa trang cho cô, sau đó tự trang điểm cho mình.

Tiếc mục của cô bé là đi trên dây, trên người mặc một chiếc váy nhỏ trắng tinh, sau lưng còn có một đôi cánh làm từ lông vũ, tựa như một tinh linh giương cánh bay lượn.

Lâm Vãn từng thấy cô bé biểu diễn trong phòng của cô bé, một cô gái nhỏ dường như đã từng phải chịu đói quá lâu, dù hiện tại đã khác trước nhưng vẫn còn rất gầy.

Lúc cô bé đi trên dây rất tập trung, cực kỳ thuận lợi, thậm chí còn có thể thực hiện một vài động tác nguy hiểm lúc ở trên dây, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta hãi hùng khiếp vía.

Lâm Vãn từng khen rằng cảm giác thăng bằng của cô bé rất tốt, kết quả nhóc con này lập tức lén lút cáo trạng với cô.

"Thật ra cảm giác thăng bằng của em rất kém, hơn nữa lại sợ độ cao. Năm đó là em chết sống muốn ỷ lại vào lão đại, anh ấy nói với em trong đoàn không nhận người rảnh rỗi, hoặc là học được xiếc đi trên dây, hoặc là cút ngay lập tức. May mắn là em có dị năng hệ gió, dù có bị ngã cũng có thể tự nâng mình lên, về sau thì em vận dụng thuần thục rồi nên có thể dùng để gian lận rất tốt!"

Lúc Nghi Quân nói lời này không khỏi nhếch miệng, trên mặt ngược lại không hề có vẻ oán hận nào.

"Lão đại cũng vì muốn tốt cho em mà thôi, một đứa con nít có dị năng không mạnh như em rất dễ dàng bị xem như con mồi. Anh ấy muốn em mạnh lên để có thể bảo vệ chính mình. Chỉ có chị là đặc biệt nhất đó, bởi vì chị là chị dâu, có lão đại bảo vệ chị rồi, cho nên chị không cần phải buộc mình thích ứng với thứ gì đó, lão đại chính là chỗ dựa lớn nhất của chị."

Cô nhóc nói được một nửa thì lại thổi phồng ngài chú hề như mọi khi.

Lâm Vãn phát hiện người trong đoàn đều kính yêu có thừa đối với lão đại ngài chú hề của họ, đặc biệt ba đứa nhóc, mở miệng ngậm miệng đều không thể rời khỏi lão đại, hoàn toàn muốn nâng anh lên tận trời.

Đương nhiên cũng không quên tùy thời tùy chỗ tẩy não cho Lâm Vãn, giống như cô mà không cảm động đến rơi nước mắt với ngài chú hề thì chính là gu thẩm mỹ có vấn đề.

Bên ngoài tràn ngập tiếng hoan hô, tiết mục đầu tiên đã bắt đầu.

Ngải Thụy là dị năng giả hệ sức mạnh, thân thể của anh ta rất kiên cố, trên cơ bản đều biểu diễn loại tiếc mục như dùng ngực đập nát tảng đá.

Còn lão Quỷ thì tất nhiên là mang theo những con thú cưng rắn kia của hắn lên sân khấu, hắn thường xuyên sẽ mời vài người xem lên sân khấu, chơi đùa ở khoảng cách gần với rắn của hắn, đương nhiên hắn tự nhận như thế là phúc lợi, cuối cùng còn làm cho mấy đứa bé khóc như quỷ đói sói gào.

Tiếp theo chính là màn biểu diễn "Thực vật sinh trưởng" của cặp sinh đôi, hai người đều là dị năng giả hệ thực vật, có thể điều khiển phần lớn thực vật, khiến cho chúng nó lớn lên rất nhanh lại khô héo trong nháy mắt.

Dị năng của bọn họ rất mạnh, có thể nói là dị năng giả hệ thực vật mạnh nhất căn cứ, điều này được thể hiện rõ nhất lúc săn Zombie ngoài căn cứ. Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu.

Tiếc mục đi trên dây của Nghi Quân cũng rất được hoan nghênh, thời bây giờ mà có một cô bé ăn mặc như thiên thần thế này thì muốn không nổi tiếng cũng khó.

Cho dù cô bé không đi trên dây đi nữa thì nhảy nhót ca múa cũng có thể hấp dẫn không ít tiếng vỗ tay.

Như mọi khi thì người biểu diễn cuối cùng chính là ngài chú hề, lần này chờ đến khi anh biểu diễn xong, phần lớn mọi người đều chuẩn bị rời đi, không ngờ giọng nói tạp âm trong micro lại vang lên lần nữa.

"Mọi người khoan hãy đi vội, nếu có ai đã từng xem màn biểu diễn của chúng tôi vào ba năm trước, chắn hẳn vẫn còn nhớ rõ khi đó chúng tôi còn có một búp bê."

Anh mới mở miệng, dưới khán dài liền trở nên lặng ngắt như tờ, lúc anh nhắc đến búp bê, một loạt tiếng hút khí lập tức vang lên, tựa như anh đã chạm phải điều cấm kỵ trí mạng nào đó.

Chú hề híp mắt, anh nhìn thấy đám người cách đó không xa có một trận bạo động nhỏ, hẳn là có nhân vật quan trọng nào đó của căn cứ đang đến, dân chúng trông thấy tư thái phách lối của bọn họ thì sôi nổi nhường đường.

Anh thấy được Phùng Lục và con chó Poodle trong đám người kia, đương nhiên lúc này chẳng qua Phùng Lục cũng chỉ làm phông nền mà thôi, gã đã tìm được một chỗ dựa.

"Nhưng rất không may, chúng tôi đã mất đi cô ấy. Bây giờ tôi vừa tìm được một búp bê, cô ấy chính là búp bê xinh đẹp nhất mà tôi từng thấy, hi vọng mọi người cũng có thể thích cô ấy." Ngài chú hề không tiếp tục chú ý đến bên kia nữa, ra dấu tay với phía sau sân khấu.

Lâm Vãn không chú ý đến động tĩnh của mấy thành viên khác trong đoàn, bởi vì đã đến phiên cô biểu diễn, trong lòng có hơi khẩn trương.

"Đừng sợ, có tôi ở đây, cứ dựa theo những gì chúng ta đã nói trước đó mà làm."

Lúc hai người nhìn thoáng qua nhau, ngài chú hề nhanh chóng khều nhẹ ngón tay của cô một cái, quay đầu nhẹ nói với cô một câu.

Lâm Vãn gật đầu, đến khi cô đứng trên sân khấu, mấy ánh đèn mờ nhạt chiếu xạ trên người cô, toàn trường yên tĩnh.

Gần như tất cả mọi người đang chăm chú nhìn gương mặt cô, để xem thử có phải là đúng như lời ngài chú hề đã nói, cô là búp bê tinh xảo nhất hay không.

Ngay sau đó có âm thanh rộn rộn ràng ràng truyền đến, không ít người đều duỗi cổ, muốn nhìn thật cẩn thận hơn một chút.

Thậm chí còn có người đang ngồi cạnh sân khấu, sôi nổi đứng lên khỏi băng ghế nhỏ, trực tiếp không thể kìm chế muốn bò lên sân khấu.

Lâm Vãn giật giật khóe miệng, lúc cô vừa lên sân khấu thì đã điều chỉnh lại cảm xúc thật tốt.

Làm nghề lừa đảo, tố chất tâm lý nhất định phải qua ải, dù sao lúc đi lừa gạt tựa như đi cáp treo vậy, nói lật liền lật.

"London bridge is falling down, falling down, falling down, London bridge is falling down, my fair lady..."*

*Đây là bài "London Bridge Is Falling Down", bài này mình có để phía trên cho ai muốn nghe nhé. Cả bài cứ lặp đi lặp lại 1 câu thôi. Ma mị lắm. Ai có học đàn chắc biết bài này í.

Giọng ca kỳ ảo của cô gái vang lên, lúc cô cất tiếng hát, những người xem đang kích động kia tựa như bị kinh hãi, không động đậy nữa.

Có vài người dùng tư thế quái dị dựa sát mép sân khấu, mắt thấy sắp rơi xuống nhưng tất cả mọi người gần như đều bị dừng lại tại chỗ, vẻ mặt hốt hoảng, như si như say.

Lúc Lâm Vãn hát lên, thật ra cô đã bị tiếng ca của mình dọa sợ, vốn dĩ đây là bài đồng dao mang hơi hướng dị vật, rất dễ hát, làn điệu lại rất có cảm giác tẩy não.

Nhưng cô cảm thấy giọng hát của mình tựa như tiếng trời, ngay cả cô cũng bị mê hoặc.

Lâm Vãn mặc một bộ váy đỏ viền ren, mái tóc đen dài quấn sau vành nón, môi đỏ khẽ mở khẽ khép, vẫn luôn lặp lại bài hát này.

Làn điệu vốn du dương nhu hòa nhưng không biết từ lúc nào đã trở nên quỷ dị.

Mấy ánh đèn mờ nhạt chiếu sáng sân khấu cũng chớp tắt chớp tắt, tựa như sắp hết tuổi thọ.

"Lật Xe, ta sắp bị mình mê hoặc luôn rồi, sao ta có thể hát hay vậy chứ! Ta quả nhiên chính là một tiểu yêu tinh khiến người ta muốn ngừng mà không được..." Lâm Vãn hoàn toàn đắm chìm trong trạng thái tự luyến, hai mắt khẽ nhắm, hệt như chứng động kinh đang tái phát.

"Cảm tạ mục tiêu đi, đây là bàn tay vàng hắn mở cho cô đó." Lật Xe ngứa mắt, kịp thời nhắc nhở.

"A, tâm can bảo bối của ta lại đổi người rồi, Đứng Đắn siêu đứng đắn!"

Ngay lúc cô và hệ thống đang cà khịa nhau, bỗng nhiên có một bóng đen nhảy lên từ sau sân khấu, cực kỳ nhanh chóng bay về phía đám người dưới sân khấu.

Nếu không phải hệ thống nhắc nhở cô thì Lâm Vãn vẫn chưa phát hiện.

Tốc độ của bóng đen kia rất nhanh, sau khi lẫn vào trong đám người thì bỗng nhiên rút một thanh nhuyễn kiếm từ bên hông ra, đương nhiên dựa vào bản lĩnh của Lâm Vãn thì không thể thấy được, vẫn là hệ thống quay chậm lại cho cô mới có thể bình thường thưởng thức được cảnh tượng như vậy.

Trên thân người kia mặc quần áo đủ màu, còn mang tóc giả đủ màu, không cần phải nói, toàn bộ căn cứ chỉ có ngài chú hề là có loại trang phục này.

Chỉ có điều do tốc độ di chuyển của anh vừa rồi quá nhanh, khiến người ta tưởng lầm là người mặc áo đen.

Cổ tay của anh lắc một cái, giống như chém dưa thái rau, một cái đầu người đã lăn xuống, vết máu phun đầy mặt mấy người xung quanh.

Lâm Vãn không nhìn lầm, người vừa bị giết kia chính là Phùng Lục đã đắc ý vào ban ngày.

Về phần con Poodle đi theo phía sau gã, ngài chú hề cũng không giết nó, dù sao thú cưng chỉ nghe lệnh của chủ nhân mà thôi, cho nên chỉ cạo hết lông trên người nó xem như màn trừng phạt nhỏ.

Poodle vốn uy phong lẫm liệt cao lớn dị thường, sau khi bị cạo lông lại gầy hốc hác, nhìn cực kỳ suy nhược.

Khi anh lại lần nữa vọt về hậu trường, một đoạn nhạc của Lâm Vãn vẫn chưa được hát xong, có thể thấy được tốc độ của anh nhanh đến mức nào.

Chờ bài hát này hát đến lần thứ ba thì Lâm Vãn mới ngừng lại, hai tay nhấc váy chào hỏi với mọi người dưới sân khấu, biểu thị sự cảm ơn.

Lúc này những người dường như mới tỉnh khỏi giấc mộng, có một chàng trai kích động lấy một cái bánh bã đậu từ trong túi ra ném tới, ngay sau đó tựa như đã có một cái van kỳ lạ được mở ra, mọi người ở dưới đều bắt đầu ném đồ lên sân khấu.

Đại đa số đều là bánh bã đậu không đáng giá, cũng có đại nhân vật lớn của căn cứ cho bánh kẹo, đồ trang sức, thậm chí là đồ trang điểm.

Thảm nhất chính là có một vài người quá mức khích động, trên thân lại không có thứ gì, cuối cùng lại cởi áo ném lên sân khấu.

Loại bầu không khí ngớ ngẩn này thật sự đã lần nữa vén lên bức màn mới cho màn biểu diễn.

Lâm Vãn vẫy tay chào khán giả, rốt cuộc cô cũng biết vì sao những người trong đoàn đều ném đồ cho cô sau khi nhìn thấy cô hoá trang thành búp bê rồi, đây là tương đương với một phương thức khen thưởng.

Có nghĩa là tôi rất thích màn biểu diễn của bạn.

Đương nhiên trong đám người cũng có vài người biểu hiện ra sự cuồng nhiệt nhưng trong đôi mắt lại tràn ngập dục vọng u ám.

Một gã đàn ông nhẹ liếm khóe môi, thấp giọng nói: "Phùng Lục, ông tìm được mặt hàng tốt đấy!"

Dương: Thế giới này rất hấp dẫn, tin ta đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.