*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Thịt chín tám phần là không được, chín bảy phần cũng không được, bởi vì nếu như vậy cô sẽ đau bụng. Bạch Nhược Y ăn vài miếng, cảm giác bụng đã không còn đói như trước nữa, cô giương mắt nhìn chằm chằm Thẩm Đình Thâm. Do dự một chút, cô vẫn chậm rãi để dao nĩa xuống, “Thẩm Đình Thâm, chúng ta nói chuyện của công ty một chút đi. Công ty chúng tôi thật sự rất cần hợp tác với anh, nếu như không có sự ủng hộ của anh, thật sự chúng tôi sẽ mất đi rất nhiều thứ.”
“Nếu như, công ty của các cô chỉ có dựa vào công ty của tôi mới có thể sinh tồn được. Vậy tại sao Thẩm thị chúng tôi không trực tiếp ra tay thu mua công ty của các cô chứ?” Thẩm Đình Thâm cũng không có2ngẩng đầu lên, bình tĩnh từ chối cô.
Bạch Nhược Y lập tức mở miệng nói tiếp, “Dĩ nhiên không phải, chẳng qua lần này công ty chúng tôi có chút nguy cơ...” “Được rồi.” Thẩm Đình Thâm dừng lại động tác, giương mắt kinh ngạc nhìn Bạch Nhược Y. Bạch Nhược Y ngưng trệ, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Đình Thâm, cũng không biết nói cái gì mới tốt. Cô chỉ sợ còn nói nhiều thêm nữa sẽ chọc cho Thẩm Đình Thâm tức giận, dù sao anh vốn là như vậy, tâm trạng không ổn định. “Chậc” Thẩm Đình Thâm đột nhiên lên tiếng, “Cô lớn như vậy rồi, tại sao ăn còn để trên mặt còn dính dầu mỡ thế?”
Nói xong anh liền chậm rãi vươn tay muốn giúp Bạch Nhược Y lau đi.
Trong nháy mắt Bạch Nhược Y lập tức tưởng tượng ra những hình ảnh6mập mờ trong phim, sau khi nam sinh giúp nữ sinh lau sạch dầu mỡ bên khóe miệng thì đưa ngón tay dính dầu mỡ vào miệng mình mút một cái. Ngay lập tức, Bạch Nhược Y cảm thấy một cơn buồn nôn truyền đến, theo bản năng rụt người lui về phía sau, “Tự tôi lau, tự tôi lau.”
Sau đó cô hốt hoảng cầm khăn giấy trên bàn lên lau qua lau lại khóe miệng. Kết quả cô lau cả buổi, khăn giấy vẫn trắng noãn như tuyết, không hề có tí dầu mỡ nào. A, anh lại đang lấy tôi làm trò cười! Bạch Nhược Y tức giận nhìn Thẩm Đình Thâm, Thẩm Đình Thâm đang cúi đầu chuyên tâm ăn bít tết, giống như vốn dĩ chưa từng nói ra lời nói trước đó.
Bạch Nhược Y bĩu môi, liếc Thẩm Đình Thâm một cái, sau đó3tiếp ăn thịt bò bít tết. Bị Thẩm Đình Thâm chơi một vố, cô đã quên phải tiếp tục nói chuyện hợp tác công ty với anh.
Thẩm Đình Thâm ăn nhanh hơn một chút nên xong trước cô. Anh cầm khăn giấy lên ưu nhã lau miệng, tựa lưng vào ghế ngồi, thể hiện rõ thái độ lười biếng. Con ngươi đen nhánh của anh chậm rãi rơi vào người Bạch Nhược Y, ánh nắng dịu dàng chiếu vào khuôn mặt trắng noãn của cô, soi rõ từng sợi lông tơ trên gương mặt, khiến cho người khác thật muốn vươn tay chạm vào, Đột nhiên, trong mắt Thẩm Đình Thâm mơ hồ mang theo nét buồn đau, “Cô.. ba cô, bây giờ sức khoẻ đã tốt hơn chút nào chưa?”
Thật ra thì một năm trước, lúc Bạch Nhược Y tới công ty cầu xin minh giúp tiền thuốc9thang, anh vốn đã muốn ra tay giúp đỡ.
Chỉ là anh không muốn dùng danh nghĩa của mình đi giúp cô, muốn hôm sau để một người bạn của mình tìm lý do giúp cô một phen. Ai ngờ buổi tối hôm đó, Bạch Nhược Y lại cầm hình của anh và Hạ Tiêu Tiêu tới uy hiếp anh, còn muốn ly hôn.
Sau đó cô lại có được năm trăm triệu, dĩ nhiên sẽ không thiếu tiền thuốc thang nữa.
Động tác của Bạch Nhược Y chợt khựng lại, cô nhìn chằm chằm thịt bò bít tết trên đĩa, ngẩn người. Sau khi chần chờ một lát, Bạch Nhược Y tiếp tục ăn. Cô vừa ăn, vừa dùng giọng điệu thản nhiên nói, “Ừ, tốt hơn nhiều, bây giờ đang nghỉ ngơi ở bệnh viện bên Mỹ. Thật ra thì cũng không có gì đáng ngại, bây giờ một mình4ông ấy ở bệnh viện bên ấy, đã làm quen không ít người chung phòng bệnh. Cũng xem như trôi qua vô cùng tốt, tôi rảnh sẽ qua đó thăm.”
Thẩm Đình Thâm không nghĩ tới Bạch Nhược Y sẽ bình tĩnh trả lời mình như vậy, anh đã sẵn sàng tâm lý nhìn Bạch Nhược Y giận đỏ mắt nói, anh có mặt mũi gì mà hỏi ông ấy? Mà thật ra Thẩm Đình Thâm muốn hỏi, cô còn hận anh không?
“Vậy...” Thẩm Đình Thâm còn muốn hỏi thêm nữa. Nhưng Bạch Nhược Y đã cắt ngang, cô trực tiếp để dao nĩa xuống, nở nụ cười với anh, “Được rồi, chuyện đã qua không nên nhắc lại, tôi còn muốn ăn xong bữa cơm này đấy.” Thẩm Đình Thâm bất đắc dĩ mỉm cười, “Vậy cô ăn đi.” Ánh mắt anh nhìn Bạch Nhược Y trở nên vô cùng phức tạp. Chuyện một năm trước vẫn còn rõ mồn một trước mắt.
“Được rồi, ăn xong rồi.” Bạch Nhược Y vội vàng lau sạch miệng, giơ tay lên gọi nhân viên phục vụ đến. Nhân viên phục vụ cầm hoá đơn vội vội vàng vàng tới đây, Thẩm Đình Thâm theo bản năng lấy ví tiền ra.
Bạch Nhược Y duỗi cánh tay ngăn lại động tác của anh, “Bữa cơm này tôi trả cho, dù sao vừa rồi tôi còn ôm cánh tay của anh ngủ một tiếng đồng hồ.”
Cô vừa không được tự nhiên nói, vừa cúi đầu lấy ví tiền ra. “Chuyện ôm cánh tay tôi ngủ một tiếng đồng hồ, cô đã bồi thường lại rồi.” Khoé mắt Thẩm Đình Thâm mang theo tia vui vẻ, còn cố ý muốn tự mình trả tiền. Bạch Nhược Y thấy nhân viên phục vụ đưa tay muốn lấy thẻ của Thẩm Đình Thâm, lập tức trách cứ nhân viên phục vụ một tiếng, “Này! Không cho nhận thẻ của anh ấy, nếu anh cầm thẻ của anh ấy, tôi sẽ khiếu nại anh!” Nói xong, bá đạo kéo cổ tay áo nhân viên phục vụ qua, để cho mặt anh ta quay về phía mình. Sau đó đưa thẻ của mình lên tay nhân viên phục vụ, còn dặn dò, “Quẹt thẻ của tôi! Nghe thấy chưa!” Nhân viên phục vụ từng gặp không ít nam nữ ăn cơm ở nơi này. Mặc dù cũng đã gặp chuyện nữ giành tính tiền với nam, nhưng phần lớn đều là do phụ nữ ý tứ một chút mà thôi, đến cuối cùng vẫn là đàn ông trả tiền. Huống chi, người đàn ông lần này lại là Thẩm Đình Thâm tiếng tăm lừng lẫy đó! Làm sao có thể để cho phụ nữ tính tiền, cho nên anh ta mới đưa tay nhận lấy thẻ của Thẩm Đình Thâm. Kết quả anh ta không ngờ thái độ Bạch Nhược Y cứng rắn như vậy, khiến anh ta thật sự sợ rồi. “Dạ... dạ.” Nhân viên phục vụ cầm thẻ của Bạch Nhược Y, xoay người đến quầy lễ tân tính tiền.
Thẩm Đình Thâm thật sự bị Bạch Nhược Y làm cho dở khóc dở cười, cất thể của mình xong, thầm lẩm bẩm, “Lúc nào cũng tranh giành mấy thứ vớ vẩn, người phụ nữ ngốc nghếch.” Anh không nghĩ tới lời này lại bị Bạch Nhược Y nghe được, cô trừng mắt nhìn Thẩm Đình Thâm, “Hôm nay đây là lần thứ hai anh mắng tôi rồi đó!” “Không dám, không dám, cô nghe lầm rồi.” Thẩm Đình Thâm hoảng hốt.
“Tôi đều nghe rõ hết!”