Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 118



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một lát sau, cô lấy lại bình tĩnh nói: “Thẩm Đình Thâm, đã đến giờ tan làm rồi.”

Thẩm Đình Thâm gật đầu, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào máy tính: “Ừm, nếu cô có việc có thể về trước. Nếu muốn tôi đưa cô về, vậy chờ thêm mười phút nữa, tôi còn chút việc chưa làm xong.” Bạch Nhược Y tất nhiên không muốn để Thẩm Đình Thâm đưa mình về, cô chẳng qua cảm thấy hiện tại vừa lúc có thể nói chuyện hợp tác. “Ừm, tôi có thể tự về được. Tôi chỉ muốn nói là nếu tối nay anh có thời gian rảnh, nhớ xem qua phương án của công ty chúng tôi. Chúng tôi thật sự muốn2hợp tác với anh, thành ý đều được thể hiện rất rõ ràng trong mỗi phương án.” “Ừm, còn việc gì nữa không?” Thẩm Đình Thâm không trả lời câu hỏi của Bạch Nhược Y, anh tỏ vẻ không kiên nhẫn nói.

Bạch Nhược Y thở dài một hơi, lại không dám nổi giận với Thẩm Đình Thâm, dù sao chuyện hợp tác kia có thể thành hay không đều dựa vào một câu nói của anh: “Vậy tối nay anh sẽ xem qua nó chứ?”

“Tôi kêu Lý Lâm đưa cô về, cô ồn như vậy khiến tôi không thể làm việc.” Thẩm Đình Thâm vẫn nhìn chằm chằm máy tính như cũ.

Bạch Nhược Y biết rõ có nói thêm gì nữa cũng là6tự chuốc lấy nhục nhã. Vì vậy cô cầm cuốn sách thứ ba bỏ vào túi đáp: “Không cần đâu, tôi tự về được rồi.” Dáng vẻ cô khá thất vọng, mặc dù hôm nay có thể xem được những quyển sách này cũng coi như có thu hoạch, nhưng chuyện quan trọng nhất vẫn là chuyện của công ty.

Ngày thứ hai, Bạch Nhược Y vẫn đến công ty như bình thường, Bạch Nhược Y đã nhận được sự dạy dỗ, vì vậy không dám tùy tiện nhắc đến chuyện hợp tác công ty với Thẩm Đình Thâm nữa. Trong giờ làm, lúc Thẩm Đình Thâm đang làm việc, cô cũng thành thật ngồi yên đọc sách.

Mà đến giờ ăn cơm, cô liền3chủ động gọi Thẩm Đình Thâm đi ăn cùng. “Đi thôi, đi ăn cơm đi.” Cô tươi cười nhìn Thẩm Đình Thâm nói.

Nụ cười kia quá đẹp, Thẩm Đình Thâm nhìn một lát đã có cảm giác chói mắt: “Lý Lâm còn chưa đến gọi tôi đi ăn cơm, sao hôm nay cô lại tích cực thế?”

Thẩm Đình Thâm vừa nói vừa kinh ngạc nhìn đồng hồ. Đúng thật đã gần đến giờ ăn trưa, nhưng tại sao hôm nay Lý Lâm lại không đến gọi anh? “Là do sáng hôm nay, lúc tôi nhìn thấy Lý Lâm, đã kêu anh ta đừng tới nữa. Mỗi lần ăn cơm đều cần người đến nhắc, có cần thiết phải vậy không? Tôi nhắc anh9cũng giống vậy thôi, không phải sao?” Bạch Nhược Y đứng dậy đi đến phía trước, mở cửa phòng làm việc ra: “Mời Tổng giám đốc đại nhân.”

Thẩm Đình Thâm thấy dáng vẻ này của Bạch Nhược Y, con ngươi lộ ra vẻ cảnh giác. Đôi mắt sắc bén như chim ưng đã sớm nhìn thấu hết tất cả. Có lẽ cô lại là vì chuyện hợp tác của công ty thôi. Quả nhiên khi hai người vừa bước vào thang máy, Bạch Nhược Y liền cười nịnh nọt hỏi: “Hiện tại chúng ta có thời gian rảnh, hay là nói đến chuyện hợp tác nhé? Anh có thể nói tôi nghe một chút, rốt cuộc anh nghĩ cái gì không?” Thẩm Đình4Thâm ho nhẹ một tiếng, trong lòng cười thầm, Bạch Nhược Y đúng là không thể giữ bình tĩnh được lâu: “Đừng nói đến việc này, hôm nay xem đến cuốn sách thứ mấy rồi?” “Xem đến cuốn thứ tư rồi, quyển này viết toàn tiếng Anh, lại có những từ chuyên ngành rất phức tạp, nhưng mà trước tới nay tôi có thể đọc xong hết rồi.” Bạch Nhược Y nói thật về tiến độ đọc sách của mình. Nhìn thấy Thẩm Đình Thâm hài lòng gật đầu, cô cười nói tiếp: “Vậy anh xem, tôi lập lời hứa bảy ngày, giờ đã là ngày thứ năm rồi, còn hai ngày nữa thôi... Ừm, anh thật sự không có ý định xem qua phương án của công ty chúng tôi sao?”

“Cô còn tự tin như vậy, còn lập lời hứa 7 ngày.” Thẩm Đình Thâm liếc mắt nhìn Bạch Nhược Y, hai người ra thang máy, đi về hướng phòng ăn. “Không phải đâu, đó là vì...” Bạch Nhược Y phiền não, cô phát hiện chỉ cần mình vừa nhắc đến chuyện công ty, Thẩm Đình Thâm liền sẽ nghĩ cách đổi qua chủ đề khác.

“Được rồi, chúng ta đi ăn trước đã.” Thẩm Đình Thâm đẩy cửa phòng ăn ra, tìm một chỗ ngồi xuống. Bạch Nhược Y chán nản, ăn cơm cũng không thấy ngon nữa. Hai ngày sau đó, cũng đều là tình trạng như vậy. Bạch Nhược Y cứ nhắc đến chuyện hợp tác công ty, Thẩm Đình Thâm liền chuyển chủ đề. Mà Bạch Nhược Y lại không thể cãi nhau với anh, thế nên chỉ có thể nhẫn nhịn tức giận, hết lần này đến lần khác từ bỏ chuyện hỏi thăm về việc hợp tác. Chớp mắt đã đến ngày làm việc cuối cùng, Bạch Nhược Y ngồi trước bàn làm việc của mình, hai chân không ngừng run lên, trông có vẻ rất lo lắng.

Thẩm Đình Thâm đi làm đã thấy Bạch Nhược Y sớm ngồi trong phòng làm việc, vẻ mặt lo lắng nhìn anh chằm chằm: “Thẩm Đình Thâm, hôm nay là...”

“Lại đây, làm xong bài kiểm tra này trước đã, đây là bài thi mà tôi làm riêng cho cô mấy ngày nay.” Thẩm Đình Thâm mạnh mẽ bước đến chỗ Bạch Nhược Y, ném lên mặt bàn trước mặt cô mấy tờ giấy thi. Bạch Nhược Y ngây người tại chỗ, cô không ngờ Thẩm Đình Thâm sẽ rảnh rỗi như vậy, lại ra để thi cho cô! Trời ạ, đường đường Tổng giám đốc tập đoàn Thẩm thị của thành phố H lại ra đề thi cho người khác! Không thể tin nổi.

Bạch Nhược Y hoảng sợ nhìn tờ giấy thi trên bàn, đúng là bài thi đàng hoàng. “Thẩm Đình Thâm, anh không phải... anh thật sự ra để đó hả? Có ý gì?”

“Được rồi, làm nhanh đi.” Thẩm Đình Thâm nói xong, liền ném cho cô một cây bút màu đen.

Bạch Nhược Y giơ tay chụp được bút, lật để ra xem: “Tôi sẽ không làm mấy chuyện ngu ngốc này đâu, mấy quyển sách đó tôi thật sự đã xem hết một cách cẩn thận. Anh không cần kiểm tra tôi như thế, tôi đã đồng ý theo anh mấy ngày thì sẽ nghe lời anh, không hề hứa suông.” Bạch Nhược Y nói xong, hai tay cầm bút, giả vờ như muốn bẻ gãy cây bút. “Tôi khuyên cổ bình tĩnh một chút, tôi cũng sẽ không đưa cô cái thứ hai đâu.” Thẩm Đình Thâm bình tĩnh nhìn Bạch Nhược Y. Con ngươi đen nhánh của Bạch Nhược Y xoay vòng, cô đột nhiên cười hì hì, cầm bút hướng về phía bài thi: “Thế này nha, tôi nghe theo anh, tính tình của Tổng giám đốc đại nhân anh quả thật là không tốt. Tôi ấy, sẽ làm hết bài thi này, nếu tôi làm bài đạt tiêu chuẩn, anh nhất định phải đồng ý hợp tác với công ty chúng tôi nhé!”

Thẩm Đình Thâm giơ tay che miệng khẽ cười, mấy ngày nay ở chung, Bạch Nhược Y dường như đã thân thiết với anh hơn rất nhiều.

Dáng vẻ này cực kỳ giống như đang làm nũng, khóe mắt, lông mày Thẩm Đình Thâm đều mang ý cười: “Cô hãy làm xong bài thi trước đã, xem có đạt tiêu chuẩn không hãy nói tiếp. Điểm cao nhất là 120, đạt được 100 điểm coi như đạt tiêu chuẩn.”

“Không thành vấn đề! Anh không được chơi xấu đấy nhé!” Bạch Nhược Y tràn đầy tự tin cầm bút lên, xoay người sau đó bắt đầu làm bài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.