*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Ánh sáng chiếu lên trên làn da trắng nõn, mịn màng của Bạch Nhược Y, khiến làn da cô trở nên sáng bóng. Mái tóc như tảo biển tùy ý xõa trên vai, làm nổi bật gương mặt tròn của cô. Đôi mắt sáng long lanh như hổ phách nhìn chằm chằm bài thi, dáng vẻ chăm chú lạ thường. Đôi môi mỏng của Thẩm Đình Thâm hơi nhếch lên, trong đôi mắt xuất hiện vài tia dịu dàng.
Không lâu sau đó, Thẩm Đình Thâm liền đứng dậy ra ngoài. Lúc đi ngang qua bàn của Bạch Nhược Y, anh còn hơi nghiêng người liếc sang bài thi của cô.
Bạch Nhược Y cảnh giác ngẩng đầu trừng mắt liếc Thẩm Đình Thâm, sau đó hai tay vội che bài thi lại, không cho Thẩm Đình2Thâm nhìn thấy.
Thẩm Đình Thâm nhíu mày, khinh thường cười: “Cô đến cuối cùng không phải cũng để tôi xem hay sao?” “Chuyện sau này để sau này nói, dù sao hiện tại tôi cũng sẽ không để anh xem đâu.”
Thẩm Đình Thâm mất hứng “Hứ” một tiếng: “Tôi đi họp, cổ đừng có nhân lúc tôi không ở trong phòng mà lật sách ra xem đây, trong phòng làm việc của tôi có camera. Còn nữa, chờ tôi học xong sẽ về, cô đừng vội nộp bài trước đây.” “Được rồi, yên tâm đi, tôi sẽ không gian lận đâu.” Bạch Nhược Y phất tay, vẻ mặt ghét bỏ hối thúc Thẩm Đình Thâm mau đi, đừng quấy rầy cô làm bài thi. Trên thực tế, Thẩm Đình Thâm còn chưa họp xong, Bạch6Nhược Y đã làm xong hết mấy tờ giấy kiểm tra rồi.
Cô thậm chí tự tin đến nỗi không thèm kiểm tra lại dù chỉ một lần, mà nhìn về hướng camera, giơ tay hình chữ V làm từ thể thắng lợi.
Sau đó cô khép bài thi lại, đứng dậy muốn đến nhà vệ sinh rửa mặt. Cô vừa lắc bàn tay phải, đã nhiều năm rồi không cầm bút viết nhiều chữ như vậy, tay cô đã có chút mỏi, vừa thản nhiên đi đến nhà vệ sinh. Còn chưa đến gần nhà vệ sinh nữ, đã nghe thấy tiếng bàn tán truyền ra trong nhà vệ sinh.
Nơi náo nhiệt nhất trong công ty chắc chắn là phòng uống trà và nhà vệ sinh. Một vài người rảnh rỗi không có việc gì làm3liền chạy đến hai chỗ này để lười biếng, còn tám chuyện thị phi.
Có lẽ bởi vì Bạch Nhược Y vừa làm xong bài thi, lại luôn tin tưởng rằng Thẩm Đình Thâm nhất định sẽ đồng ý hợp tác với công ty của cô, nên tâm trạng rất tốt.
Vì vậy cô chợt có ý nghĩ muốn nghe lén thử, thế nên cô nghiêng người kê sát tại vào cửa nhà vệ sinh, nghe xem mấy người phụ nữ kia đang nói cái gì. “Hiện tại Tổng giám đốc đi họp rồi ư?” Một giọng nữ sắc sảo vang lên. Vừa nghe được câu này, Bạch Nhược Y liền biết mấy người kia tính nói chuyện về Thẩm Đình Thâm. Bạch Nhược Y mang tâm trạng muốn nghe chuyện thị phi liên quan tới Thẩm9Đình Thâm, thế nên hứng thú dạt dào nghe tiếp.
“Ừm, giờ này anh ấy đang họp rồi!” Cô gái kia vừa nói vừa nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại. Cô ta là thư ký của Thẩm Đình Thâm, đương nhiên là bên cạnh Lý Lâm làm thư ký chính, cô ta chủ yếu phụ trách báo cáo, chuẩn bị hành trình và bưng trà nước các loại.
Lại bởi vì Lý Lâm làm việc quá xuất sắc, hầu như tất cả các công việc cả trong lẫn ngoài của Thẩm Đình Thâm đều được Lý Lâm xử lý xong, thế nên cô ta rất rảnh rỗi.
“Ồ, cô là thư ký của Tổng giám đốc, vậy cô có biết người phụ nữ trong văn phòng Tổng giám đốc có quan hệ gì với anh ấy4không?” Cô gái đang trang điểm, vừa vẽ lông mày vừa hứng thú hỏi. Mấy người phụ nữ khác cũng hùa theo: “Đúng đó, người phụ nữ kia là ai vậy? Sao mỗi ngày đều đến phòng Tổng giám đốc thế?”
“Tôi còn thấy bọn họ đi ăn sau, hơn nữa, Lý Lâm cũng rất khách khí với cô ta.”
Bạch Nhược Y đang đứng ngoài cửa liền trợn mắt, vốn ban đầu có tính nghe chuyện thị phi của Thẩm Đình Thâm, kết quả không ngờ chính cô cũng là đối tượng trong câu chuyện thị phi kia, nhưng mà nghĩ đến cũng thấy Thẩm Đình Thâm thật kỳ lạ, nhất định bảo cô phải vào làm việc cùng chỗ với anh, cái này mà không khiến mấy người kia nghị luận về cô, ngược lại mới không bình thường đấy.
“Các cô cũng không biết rồi...” Thư ký kia ra vẻ thần bí dừng lại một lát: “Cô Bạch kia chính là vợ trước của Thẩm Đình Thâm một năm trước.”
“Vợ trước? Vậy dáng vẻ bọn họ hiện tại là muốn nối lại tình xưa sao?” “Trời ạ, vậy cô Chu kia làm sao bây giờ?” “Tổng giám đốc của chúng ta sao có thể là người như vậy được? Còn quay đầu ăn cỏ xưa nữa chứ...” Giọng nói kia nghe có hơi thất vọng, có lẽ là do người đó cũng thẩm mến Thẩm Đình Thâm. Bạch Nhược Y cảm giác gân xanh trên trán mình đang giật liên hồi, Thẩm Đình Thâm này đúng là cái tên hai người mà.
Những người này ở công ty bàn luận còn chưa tính, dù sao cũng chỉ truyền đến tai những người cùng công ty. Cái cô lo sợ là những lời này truyền đến tai Chu Kỳ, cô nhớ kỹ lại hình như cũng đã mấy ngày rồi không thấy Chu Kỳ đến tìm Thẩm Đình Thâm.
Chẳng lẽ bởi vì cô ta biết cô đang ở chỗ Thẩm Đình Thâm? Không phải đâu! Đây không phải là càng khiến Chu Kỳ hiểu lầm cổ sâu hơn sao?
“Mấy người cũng đừng trách Tổng giám đốc, các cô nhìn cô Bạch kia kìa. Là do cô ta mặt dày mày dạn xông vào văn phòng Tổng giám đốc, chẳng lẽ mấy cô quên hết rồi sao? Lúc đó bảo vệ Lưu còn kéo tay bắt cô ấy đi khỏi đây, nhưng cô ấy lại kiên quyết không đi. Sau đó không biết xảy ra chuyện gì, Tổng giám đốc liền để cô ấy tiến vào.” Thư ký kể lại câu chuyện một cách sinh động. Bạch Nhược Y giơ tay vô trán, tính đẩy cửa nhà vệ sinh ra để mấy người kia im miệng. Nếu không bọn họ lại càng nói càng khó nghe, càng nói càng sinh động.
Bạch Nhược Y giơ tay cầm lên chốt cửa nhà vệ sinh, chỉ cần có dùng sức đẩy, nhất định có thể dọa chết đám người nhiều chuyện kia. Vừa nghĩ tới vẻ mặt sợ hãi của đám người kia, Bạch Nhược Y liền cảm thấy hả giận. “Nhưng mà Tổng giám đốc chúng ta thật ra chỉ đang đùa giỡn với cô Bạch kia thôi.” Thư ký đột nhiên vừa cười vừa nói.
Bạch Nhược Y nghe đến đây, bàn tay đang nằm trên chốt cửa liền tạm dừng. “Có ý gì?” Người trong nhà vệ sinh hỏi. Trong lòng Bạch Nhược Y cũng đang hỏi như thế, Thẩm Đình Thâm đang đùa giỡn cô sao? “Được rồi, không nói chuyện với các cô nữa, nếu truyền đến tai Tổng giám đốc, công việc của tôi liền khó giữ.” Thư ký cầm nắp hộp phấn đậy lại, giả bộ muốn đi. Mấy người phụ nữ kia không hẹn mà cùng lúc giơ tay chữ chặt cổ ta: “Được rồi, đừng có ra vẻ thần bí nữa, cùng lắm thì chúng tôi mời cô đi ăn một chầu lớn.” “Đúng đó, mấy người chúng ta có quan hệ thế nào, cô còn chưa yên tâm sao? Chúng tôi đảm bảo sẽ không truyền đến tai Tổng giám đốc đâu mà, cô mau nói đi.” Sau khi mấy người phụ nữ kia hối thúc một hồi, thư ký mới thỏa hiệp nói: “Được rồi, vậy tôi sẽ nói thêm vài cái với các cô. Cổ Bạch lấy lý do hợp tác công ty để tìm Tổng giám đốc, nghĩ muốn nhân cơ hội thăng tiến tình cảm với Tổng giám đốc. Nhưng mà công ty cô ấy hình như đúng thật là cần hợp tác với công ty chúng ta, mà đêm hôm qua tôi vô tình nghe được Tổng giám đốc thương lượng với Lý Lâm, kỳ thật công ty chúng ta sớm đã định đối tượng hợp tác chính là Chu gia.
“A? Vậy hôm nay cô Bạch còn tới công ty, chứng tỏ cô ấy còn chưa biết tin tức này sao?” “Trời ạ, Tổng giám đốc chúng ta đúng là bên nặng bên khinh mà. Bên này thì hứa với vợ trước, bên kia đã thương lượng muốn hợp tác với bạn gái rồi?”
Sau đó mấy người bọn họ nói gì, Bạch Nhược Y cũng không biết nữa.
Cô cảm thấy đầu óc mình đang hỗn loạn vô cùng, lời nói cuối cùng của thư ký cứ lẩn quẩn trong đầu óc cô, lặp đi lặp lại.