Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 124



Thẩm Đình Thâm đạp cửa phòng, lập tức trông thấy Bạch Nhược Y nằm trên sàn nhà.

Khuôn mặt cô ửng đỏ, hai tay không ngừng kéo khóa chiếc váy, khóa kéo phía sau cũng bị cô kéo đến mức thấp nhất. Thân thể cô gần như trần truồng hơn phân nửa, ánh mắt mê man, xem ra chưa lấy lại ý thức. Thẩm Đình Thâm lấy áo khoác của mình2đắp lên người cô, thoạt nhìn trông cô cực kỳ nóng bỏng, hai tay còn kéo quần áo lung tung. Hơn nữa, dáng vẻ cô rất sợ hãi khi thấy có người tiến lại gần. Cô vội vàng cuộn mình, lui về phía sau rồi giãy giụa, không để cho Thẩm Đình Thâm nhích lại gần. “Ngoan, đừng sợ, là anh đây.” Thẩm Đình Thâm dịu dàng an ủi và6bế cô dậy. Sau đó anh ra khỏi phòng, lạnh lùng bảo Lý Lâm khởi động xe: “Mau lấy xe đi.” Vừa nói, anh vừa để khuôn mặt của Bạch Nhược Y vùi vào ngực mình, không để người khác thấy được mặt cô.

Lý Lâm không dám chậm trễ, vội vàng đi tới gara. Thẩm Đình Thâm ôm Bạch Nhược Y đi theo sát phía sau, đi chưa được mấy3bước, anh chợt cảm thấy hai bàn tay mềm mại của cô đang không an phận mà đốt lửa nơi ngực anh. Anh thầm mắng một câu, đáng chết. Sau đó anh ôm Bạch Nhược Y đi qua hướng khác, vào thang máy, đi thẳng lên phòng Tổng Thống ở tầng cao nhất. Bởi vì đây là sản nghiệp của tập đoàn Thẩm thị nên có phòng dành riêng cho9Thẩm Đình Thâm.

Anh ném Bạch Nhược Y không còn ý thức gì lên giường, cô vặn vẹo người, kéo hết quần áo trên người xuống.

Cho đến khi chỉ còn lại nội y, da thịt trắng nõn như tuyết của cô nổi bật trên giường, thoạt nhìn rất mê người. Yết hầu Thẩm Đình Thâm chuyển động lên xuống, ngọn lửa gian tà trong bụng càng thêm phách lối. Anh vẫn4cố nén dục vọng của mình, ngồi xuống bên cạnh Bạch Nhược Y và đắp chăn lên người cô. Cô nheo nửa con mắt, thấy Thẩm Đình Thâm đi tới, liền quỳ gối trên giường. Sau đó, cô đưa tay cởi áo sơ mi của anh, anh bắt lấy tay cô, cau mày nói: “Đừng làm loạn.”

Bạch Nhược Y thấy hai tay bị bắt lấy, trong bụng lại khô nóng khó chịu, cơ thể mềm nhũn của cô nhào thẳng vào lòng Thẩm Đình Thâm.

Đồng thời cô còn ghé vào tai anh, nói một câu mơ hồ không rõ: “Em muốn...“. Thẩm Đình Thâm cảm thấy vành tai của mình đỏ bừng, sau lưng anh, mồ hôi nóng túa ra, khiến áo sơ mi dán chặt vào lưng, cực kỳ khó chịu.

Thẩm Đình Thâm không nghĩ nhiều nữa, lập tức công người đè lên cơ thể cô. Vừa cởi áo sơ mi ra, anh vừa nói: “Đây là do em muốn đấy nhé.” Lời nói vừa dứt, Bạch Nhược Y đã ngẩng đầu lên, chặn miệng Thẩm Đình Thâm. Đã đến mức này, tất nhiên Thẩm Đình Thâm sẽ không từ chối nữa.

Một đêm xuân sắc đã xảy ra, đêm ấy, Thẩm Đình Thâm cũng không nhớ rõ mình đã “muốn” có bao nhiêu lần. Đợi đến ngày hôm sau, lúc tỉnh lại, Bạch Nhược Y mới cảm thấy cả người mình bị vét sạch sẽ. Cảm giác đau nhức khiến cô hoảng hốt. Cô cúi đầu nhìn xuống, phát hiện mình trần như nhộng. Bạch Nhược Y nhìn xuống sàn nhà, chỉ thấy nội y của mình bị ném tùy tiện trên mặt đất. “Trời ạ...” Bạch Nhược Y nói nhỏ một tiếng, cảm thấy đầu đau muốn chết. Cô tựa vào đầu giường ngồi dậy, kéo chắn muốn che đi ngực của mình Nhưng chăn lại không nhẹ như cô tưởng tượng, nhờ đó cô mới phát hiện hóa ra cạnh giường mình còn có người khác.

“A” Bạch Nhược Y nổi giận đầy mình, đợi đến khi cô nhận ra người ngủ bên cạnh là Thẩm Đình Thâm, cô mới thấy an tâm, bất giác khẽ nói một câu: “Thì ra là anh à.”

Thẩm Đình Thâm cong môi mỉm cười, một tay kéo cơ thể Bạch Nhược Y vào lòng: “Sao? Thấy anh nên an tâm ư?” Lúc này Bạch Nhược Y mới nhận ra mình nói sai, mặc dù trong lòng quả thực có cảm giác rằng mình bị bỏ thuốc và ngủ cùng Thẩm Đình Thâm là kết quả tốt nhất, nhưng cô tuyệt đối không thể biểu hiện ra điều đó trước mặt anh. Khuôn mặt cô ửng đỏ, ho khan vài tiếng, muốn hóa giải sự lúng túng: “Không có, không có, anh suy nghĩ nhiều rồi.” “Hửm?” Thẩm Đình Thâm cười, lật người đè Bạch Nhược Y xuống dưới, hai cánh tay chống ở hai bên đầu cô: “Suy nghĩ nhiều?”

Nói xong, anh hôn một cái lên trán cô.

Bạch Nhược Y muốn đẩy anh ra, lông mày nhỏ nhắn nhíu lại: “Được rồi, anh cũng biết ngày hôm qua em bị bỏ thuốc, em rất cảm ơn anh giúp em... Ừm... Giúp em cái đó nữa... Nhưng mà...”

Thẩm Đình Thâm chặn môi cô lại, đúng là vừa mở miệng đã nói lời không xuôi tai. Bạch Nhược Y cũng không giãy giụa nhiều, nghĩ thầm dù sao chuyện không thể làm tối ngày hôm qua cũng đã làm rồi. Hiện tại làm thêm một lần, cũng không tính là gì...

Hai tay của cô không tự chủ mà vòng ra sau lưng Thẩm Đình Thâm, mặc cho anh hôn vào cổ mình Anh tiếp tục mò mẫm xuống phía dưới, đôi tay không thành thật kia đang chạm vào chỗ mẫn cảm ngại ngùng nhất của cô.

“Ưm...” Bạch Nhược Y khẽ rên một tiếng. Do Thẩm Đình Thâm đùa nghịch, phần dưới cơ thể cô dần dần có cảm giác vi diệu...

Vừa dễ chịu lại cảm thấy tê dại từng đợt, thân thể trở nên bay bổng... Cùng lúc đó, trong một căn phòng khác, Chu Kỳ cũng tỉnh dậy với cơ thể đau nhức. Cô ta dụi mắt, vừa mở mắt đã nhìn thấy một khuôn ngực rắn chắc. Trong lòng Chu Kỳ hoảng hốt, đỏ hết cả mặt, ngẩng đầu nhìn chủ nhân của lồng ngực. Nhìn thấy khuôn mặt người kia giống Thẩm Đình Thâm đến tám phần, hồi ức ngày hôm qua bỗng ùa về như thủy triều. Thì ra là khi đó, cô ta xem Thẩm Đình Vũ là Thẩm Đình Thâm, hơn nữa còn tự mình chủ động ôm lấy Thẩm Đình Vũ trước.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta nhăn lại, trong lòng phiền não không chịu nổi.

Chu Kỳ vừa định đứng dậy rời khỏi, bỗng phát hiện cánh tay Thẩm Đình Vũ đè trên người mình. Chu Kỳ định cầm tay Thẩm Đình Vũ lên nhưng lại sợ cậu ta tỉnh lại.

Chu Kỳ không thể làm gì khác hơn là tìm cách dần thoát khỏi vòng ôm của cậu ta, sau đó rón rén ra khỏi phòng.

Chu Kỳ ra khỏi câu lạc bộ, vừa sửa sang lại quần áo một chút, vừa lấy di động ra gọi cho tài xế. Nhưng cô ta chợt phát hiện di động của mình đã hết pin, tự động tắt nguồn. “Đúng là nghiệt ngã mà!” Chu Kỳ khẽ nói, không thể làm gì khác hơn là đi tới ven đường bắt taxi. Rõ ràng bây giờ là giờ cao điểm ban sáng, nhưng Chu Kỳ bắt một hồi lâu cũng không có chiếc nào dừng lại, dường như họ không thấy cô ta làm động tác gọi xe. Khi Chu Kỳ còn đang kinh ngạc thì đột nhiên nghe thấy tiếng xì xào bàn tán xen lẫn trong tiếng còi xe ồn ào. “Cậu xem cô gái kia, có phải là người trong video này không?” “Đúng vậy, hình như là thiên kim Chu gia, thật thê thảm...” Hai cô gái đang xem điện thoại di động, không ngừng quan sát Chu Kỳ. Lúc này Chu Kỳ mới chú ý tới ánh mắt người đi đường, bọn họ nhìn cô ta với vẻ thương hại nhưng lại kèm theo sự ghét bỏ. Những ánh mắt dòm ngó kia khiến cả người Chu Kỳ không thoải mái.

Chu Kỳ bước tới trước mặt hai cô gái còn đang xì xào rồi giật lấy di động của một trong hai người.

Trên đó đang phát video, chính là cảnh ngày hôm qua cô ta bị năm gã khỏa thân kia vây trong phòng.

Cơ thể Chu Kỳ cứng đờ tại chỗ một lúc lâu mới có phản ứng.

Cô ta nhục nhã trả điện thoại lại cho cô gái kia rồi cúi đầu, chạy như bay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.