*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Đêm qua, rốt cuộc Chu Kỳ được ai cứu? Còn cả dấu vết trên cổ cô ta là ai lưu lại? Lúc này đây, Chu Kỳ mẫn cảm như một con mèo. Thấy ánh mắt Hạ Tiêu Tiêu, cô ta dùng sức đẩy đối phương: “Hạ! Tiêu! Tiêu! Tôi đang nói chuyện với cô đó!”
Hạ Tiểu Tiêu chớp chớp mắt, trên mặt lộ vẻ tiếc hận: “Tôi chơi cô sao? Không phải chúng ta là đồng minh à?”
“Đồng minh?” Chu Kỳ cười lạnh thành tiếng: “Chúng ta là đồng minh, vậy tại sao trong phòng tôi lại có mấy tên đàn ông đó: Còn cả video clip kia nữa, trừ cô ra thì ai có? Bây giờ tất cả mọi người ở thành phố H2đều đã biết đêm qua tôi bị... bị...”
Chu Kỳ vừa giận dữ vừa nói, hốc mắt cô ta đỏ hoe.
Hạ Tiêu Tiêu vội bước tới, đưa khăn giấy cho Chu Kỳ: “Không phải đâu, căn phòng đó vốn được sắp xếp cho Bạch Nhược Y. Tôi cũng không biết tại sao cô lại đi vào nữa, sau khi nghe nói cô được người ta cứu ra, tôi lập tức tới đó tìm camera được giấu kín, nhưng lúc tìm lại không thấy nữa.” “Tìm không thấy? Có ý gì?” Chu Kỳ nhận lấy khăn giấy lau chóp mũi. “Cô vẫn chưa hiểu sao? Nhất định là Bạch Nhược Y vào phòng trước, sau đó không biết dùng thủ đoạn gì mê hoặc năm gã đàn6ông kia, kế tiếp chẳng hiểu tại sao cô lại bước vào căn phòng ấy, cô ta thuận tiện để năm gã đó làm mấy chuyện này với cô. Sau khi cô được cứu ra, cô ta lập tức lấy camera đi...” Hạ Tiểu Tiêu nói hợp lý hợp tình, giống như đang kể chuyện vậy.
“Cô nói bậy, rõ ràng Bạch Nhược Y đã uống rượu, tất nhiên sẽ bị ngấm thuốc, làm sao có thể thương lượng với năm gã đó?” Chu Kỳ lớn tiếng cắt ngang lời của Hạ Tiểu Tiểu, tuy bây giờ cô ta bị lửa giận làm cho choáng váng nhưng vẫn còn lý trí.
Hạ Tiêu Tiêu ngừng lại một chút, tựa như đang suy nghĩ xem phải trả lời3như thế nào: “Không phải đầu, do chúng ta quá coi thường Bạch Nhược Y đấy. Tôi e là cô ta đã sớm nhận ra điều gì đó. Tuy tôi không biết vì sao cô ta tránh được một kiếp, nhưng chắc chắn chính Bạch Nhược Y đã tuồn video đó ra ngoài. Tôi và cô là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, sao tôi hại cô được? Tôi còn phải dựa vào thế lực Chu gia nhà cô để bật dậy trong làng giải trí một lần nữa, tuyệt đối không có khả năng hại cô.” Nói đến đoạn sau, Hạ Tiêu Tiêu còn tỏ thái độ nịnh nọt.
Nghe vậy, Chu Kỳ hơi dao động. Hạ Tiểu Tiểu nói không sai, cô9ta không có lý do để hại mình, nhưng Bạch Nhược Y kia thật sự không xảy ra chuyện gì cả sao?
Chẳng lẽ Bạch Nhược Y thật sự lật ngược thế cờ sao? “Quả thật là cô ta tung video ra ngoài ư?” Chu Kỳ nửa tin nửa ngờ, hỏi lại. Trong lòng Hạ Tiểu Tiêu rất vui mừng, xem ra 80 - 90% là Chu Kỳ đã tin lời mình rồi, cô ta vội vàng nói tiếp: “Đúng, nhất định là cô ta!” “Cậu xem người phụ nữ này đi, người phụ nữ trong video clip này, ôi trời ơi...” “Đúng vậy, thoạt nhìn không có gì trở ngại nhỉ...”
Tiếng xì xào đứt quãng lại truyền vào tai Chu Kỳ, cô ta oán hận,4khẽ cắn môi: “Thôi, đợi chuyện này trôi qua, chúng ta sẽ bàn lại xem nên đối phó Bạch Nhược Y như thế nào. Tôi về nhà trước đây.”
Nói xong, Chu Kỳ nhanh chóng chui vào chiếc xe mà Hạ Tiêu Tiêu gọi tới, nói với trợ lý của Hạ Tiêu Tiêu rằng: “Đưa tôi về Chu gia trước.”
Trợ lý không biết làm sao đành quay đầu, nhìn Hạ Tiêu Tiêu vẫn còn đứng ở bên ngoài.
Hạ Tiêu Tiêu tỏ vẻ không vui trên mặt nhưng vẫn gật đầu, bảo trợ lý đưa Chu Kỳ về: “Trên đường nhớ chú ý an toàn cho cô Chu, tôi tự gọi xe tới đoàn phim vậy.”
Bạch Nhược Y thức dậy, vội đi tắm rửa. Thẩm Đình Thâm cứ mãi gõ cửa phòng tắm ở bên ngoài: “Sao em lại vô tình đến thế, tất cả mọi người đều đang vội mà em vào trước tắm một mình được ư? Tắm chung với nhau không tốt hơn sao?”
Trong phòng tắm, hơi nước hóa thành màn sương che phủ cơ thể Bạch Nhược Y, nước ấm dội vào người thật thoải mái, gột sạch gần hết cảm giác mệt mỏi và đau nhức trên người cô; song, hai chân cô đứng thẳng mà vẫn có chút run rẩy. Bạch Nhược Y mặc kệ Thẩm Đình Thâm bên ngoài.
Lại còn tắm chung với nhau? Điền à? Tắm chung để anh muốn" thêm lần nữa à?
Thẩm Đình Thâm đứng bên ngoài một hồi lâu mới phát hiện Bạch Nhược Y vặn tiếng nước thật to, át hẳn tiếng gọi của mình.
Anh thầm thở dài một hơi, xoay người đi với vẻ mất mát, qua toilet khác tắm rửa. Đợi đến khi mặc đồ xong rồi bước ra, Bạch Nhược Y nhìn thấy Thẩm Đình Thâm với mái tóc còn rỉ nước, anh đi từ phía bên kia tới, trên người còn quần một lớp khăn tắm...
“Hóa ra phòng này có đến hai cái toilet à?” Bạch Nhược Y cảm thấy ngạc nhiên, may mà vừa rồi cô không để Thẩm Đình Thâm vào chung. Xem ra Thẩm Đình Thâm biết rõ rành rành là có đến hai toilet nhưng cứ đòi muốn tắm với cô, chẳng phải mục đích quá rõ ràng hay sao?
Con yêu tinh Teddy đáng chết này! Bạch Nhược Y cảm thấy anh thật quá đáng, cô ném cho anh cái nhìn khinh thường ghét bỏ. Thẩm Đình Thâm nhún vai, tỏ vẻ vô tội, giải thích: “Anh cũng không biết tại sao có tới hai toilet, anh mới tình cờ phát hiện thôi.”
Mới phát hiện à? Bạch Nhược Y khẽ nhếch làn môi anh đào, nở nụ cười khinh bỉ.
Quỷ còn không thèm tin lời anh. Thẩm Đình Thâm biết mình không lừa được cô, anh đưa tay xoa xoa sống mũi cao thẳng: “Chúng ta ăn cơm trước đi.” “Đi thôi.” Bạch Nhược Y cũng lười tính toán với anh, tính toán với tên lưu manh này chẳng có gì thú vị cả.
Hai người họ cùng ra khỏi câu lạc bộ, ăn sáng tại nhà hàng ngay bên cạnh. Bạch Nhược Y húp một muỗng cháo trắng, miệng cố nhạt thếch, thỉnh thoảng cô lại liếc qua, nhìn Thẩm Đình Thâm một lần. “Sao vậy?” Thẩm Đình Thâm vừa tao nhã dùng bữa, vừa nhíu mày hỏi. Rõ ràng họ đang húp cháo trắng, vậy mà dáng vẻ anh thoạt nhìn cứ như đang ăn bữa ngon trong yến tiệc. Bạch Nhược Y lấy điện thoại di động ra xem giờ. Đã hơn 7 giờ rồi, sắp tới lúc cô phải đi làm. Với lại hôm qua cô đã nói với Cố Thần Trạch rằng ngày hôm nay nhất định sẽ giành lại được hợp đồng. Vẻ mặt cô ngày càng sốt ruột, ánh mắt mơ hồ không yên: “Hôm qua tại sao anh lại muốn đi bản hợp đồng với Chu gia?” Cô biết rằng đến giờ phút này, nếu mình vẫn hoài nghi Thẩm Đình Thâm đang đùa giỡn thì đúng là ngu xuẩn đến mức hết nói nổi.
Song, cô thật sự đã nghe Lý Lâm nói rằng Thẩm Đình Thâm đi bàn chuyện hợp tác, Lý Lâm sẽ không lừa có chứ?
Chẳng biết tại sao lại thế này, Bạch Nhược Y tin tưởng Lý Lâm còn hơn cả Thẩm Đình Thâm.