*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Đúng vậy đó, Phó tổng đừng làm chúng tôi khó xử.” Mấy bảo vệ vây quanh người Bạch Nhược Y, không cho cô đi về phía trước nữa.
“Anh còn biết tôi là Phó tổng à! Nếu như tôi là Phó tổng, vậy tại sao tôi không thể vào công ty của chúng ta?” Bạch Nhược Y gấp đến độ sắp giậm chân tại chỗ.
“Bọn họ chỉ khách sáo gọi cô là Phó tổng mà thôi, đã qua tám giờ ba mươi phút, cô không đến kịp đã chứng tỏ cô không làm được cam kết bảy ngày mà cô lập, dĩ nhiên không thể vào công ty.” Một giọng nói trầm khàn đột nhiên vàng lên, khiến mọi người quay đầu nhìn.
Trong thang máy, lão Đổng2sự đang chậm rãi đi ra, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Bạch Nhược Y. Sau lưng còn có bảy tám Đổng sự, đều không phải là người hiền lành gì. Khí thế của mấy người đó lớn đến mức khiến bảo vệ tự giác lui qua một bên. Bạch Nhược Y mím môi, đi tới trước mặt bọn họ, chuẩn bị mở miệng nói mình cầm hợp đồng về rồi.
Những lão Đổng sự đã lạnh lùng quát lớn trước một câu, “Cô làm công ty rơi vào tình cảnh như thế, tôi cũng đã nghe nói sau cùng thì tập đoàn Thẩm thị đã hợp tác với nhà họ Chu rồi, cô nên thực hiện cam kết bảy ngày của cô đi, còn tới làm gì!”
Một7Đổng sự khác cũng hùa theo mở miệng nói, “Chúng tôi còn tưởng rằng cô sẽ dứt khoát không tới công ty đó, không ngờ cô còn mặt dày tới đây, sao vậy? Hay là muốn Tổng giám đốc tới bảo vệ?” Bạch Nhược Y một tay xách túi đi về phía trước một bước, một tay khác đang kéo khóa kéo túi ra, lên tiếng giải thích, “Không phải thế, tôi đã giành được...”
“E rằng hôm nay không ai bảo vệ cô được, hôm nay Tổng giám đốc sẽ không tới công ty.” Lão Đổng sự lạnh lùng nói, khinh thường đưa mắt nhìn Bạch Nhược Y.
Ông ta đã sớm biết Bạch Nhược Y nhất định sẽ không giành được hợp tác, dĩ nhiên sẽ1bảo thằng nhóc Cố Thần Trạch kia tới bảo vệ cô.
Cũng may, ma cao một thước đạo cao một trượng, sáng sớm ông ta đã gọi điện chọc tức Cổ Vưu, khiến Cổ Vậu không cho Cố Thần Trạch tới công ty hôm nay.
“Xin cô Bạch hãy tự trọng, đừng để chúng tôi đuổi cô ra ngoài, tránh làm danh tiếng của cô không tốt.” Các Đổng sự còn làm ra vẻ hết lòng quan tâm giúp đỡ. Bạch Nhược Y cảm thấy thật buồn cười, rõ ràng mình đã giành được hợp đồng, lại không biết lão Đổng sự này nghe được tin Thẩm Đình Thâm đưa công trình này cho nhà họ Chu ở đâu? Thẩm Đình Thâm đã chính miệng giải thích với7cô, bọn họ hợp tác là hạng mục khác. Bạch Nhược Y biết không thể mở miệng ở trước mặt bọn họ được, cô còn chưa nói hết một câu thì mấy người bọn họ đã ngắt lời rồi. Vì vậy cố định lấy hợp đồng ra, cầm trong tay, “Phiền các vị nhìn cho rõ mấy chữ phía trên...” “Phịch!” Một vị Đổng sự trẻ tuổi hơn, đoạt lấy hợp đồng từ trong tay Bạch Nhược Y, sau đó nhìn cũng chưa nhìn tới đã ném xuống đất. “Mau cút đi, đừng mong lừa gạt chúng tôi nữa.” Vẻ mặt vị Đổng sự kia quyết liệt, hoàn toàn không tin Bạch Nhược Y thật sự lấy được hợp đồng. Bạch Nhược Y thật sự bị0giật mình, dù gì mấy vị Đổng sự bọn họ cũng coi như người trí thức, sao có thể làm ra chuyện thô lỗ như vậy chứ?
“Sao thể, hợp đồng hợp tác với tập đoàn Thẩm thị, các vị Đổng sự cũng không cần sao?” Một giọng nói lạnh lùng lại có chút lười biếng vang lên.
Là Cố Thần Trạch, Bạch Nhược Y lập tức nghe ra giọng nói này là ai. Trên mặt mấy vị Đổng sự này đều kinh ngạc và sợ hãi, họ vừa mới nói Cố Thần Trạch sẽ không tới thì anh ta đã xuất hiện rồi. Nhất là lão Đổng sự, vẻ mặt ông ta lập tức tái mét, “Sao cậu lại tới đây?” Cố Thần Trạch mặc bộ vest trắng tinh, cúc áo màu vàng kim cũng chói mắt như nụ cười trên mặt anh ta. Anh ta từ từ đi tới, thuận tiện phủi bụi trên bản hợp đồng bị Đổng sự ném xuống đất. Sau đó anh ta đi tới đưa cho lão Đổng sự, thay Bạch Nhược Y nói ra lời cô muốn nói, “Nhìn kỹ mấy chữ phía trên viết gì đi.” Sau khi lão Đổng sự nhận lấy, trực tiếp lật tới mặt cuối cùng, trên đó quả nhiên là chữ ký của Thẩm Đình Thâm. “Này... Điều này sao có thể, không phải nói đã hợp tác với nhà họ Chu rồi sao?” Lão Đổng sự chính tai nghe thấy bạn của mình nói, hôm qua thấy Thẩm Đình Thâm và Chu Kiến Quốc ký hợp đồng.
“Bọn họ hợp tác là một hạng mục khác, bây giờ Bạch Nhược Y đã đúng hẹn cầm hợp đồng về, cho nên hạng mục lần này để một mình cô ấy phụ trách, các vị không có ý kiến chứ?” Cố Thần Trạch đứng ở bên cạnh Bạch Nhược Y, hai người cùng nhau đối mặt với mấy vị Đống sự này. Những Đổng sự khác cũng cầm trên tay hợp đồng mà lão Đổng sự đã cầm qua, nhìn kỹ một lần, rối rít chậc lưỡi. Phong cách làm việc của Thẩm Đình Thâm cả thành phố H đều quá rõ ràng, dựa theo tính tình của anh, làm sao có thể bởi vì làm một cái hạng mục mà kỷ hai lần với cùng một công ty chứ?
Cũng có tổng sự, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng, chỉ cần được hợp tác với tập đoàn Thẩm thị thì cuối cùng công ty cũng sẽ ổn định lại.
Chỉ có sắc mặt lão Đổng sự vẫn rất khó coi, nhưng ông ta không thể nói gì để phản bác.
Chờ cả buổi ông ta mới không cam lòng nói ra vài câu, “Nếu Bạch Nhược Y đúng hẹn hoàn thành rồi, vậy việc hạng mục này để một mình cô ta phụ trách dĩ nhiên không có vấn đề.”
“Ừ, tôi thấy mấy vị Đổng sự quan trọng đều ở đây, vậy tôi nói thẳng luôn. Một mình Phó tổng phụ trách hạng mục này, dĩ nhiên là cô ấy có quyền lợi sử dụng nhân viên mình tin tưởng để trợ giúp hoàn thành công trình hạng mục.” Cố Thần Trạch muốn thừa cơ hội này bắt đầu ngầm nâng đỡ người mới mà mình đưa tới. Phải biết hạng mục hợp tác với tập đoàn Thẩm thị này, trước mắt là hạng mục lớn nhất cả thành phố H, huống chi còn có chính phủ hợp tác.
Chỉ cần nhân viên có thể tham dự vào hạng mục này thì trong nháy mắt sẽ thành nòng cốt của công ty. Lão Đổng sự nghe ra mưu tính của Cố Thần Trạch, tâm trạng căng thẳng. Lúc này mới nhận ra thằng nhóc này vậy mà muốn thay máu công ty.
“Như vậy sao được? Các nhân viên trong mỗi một bộ phận của công ty đều dựa vào bản lĩnh mà đảm nhiệm vị trí bây giờ, cậu nói cho Phó tổng nâng đỡ người là có thể nâng đỡ sao? Vậy thì bảo các nhân viên trong công ty phải làm sao bây giờ?” Lão Đống sự kiên quyết phản đối, đã để cho một mình Bạch Nhược Y phụ trách công trình lớn như vậy, ông ta không thể nhượng bộ thêm nữa.
“Ý của ngài là gì? Sao lại không được? Nếu hạng mục này do một mình tôi toàn quyền phụ trách thì dĩ nhiên tôi phải dùng những nhân viên tôi muốn chứ? Nếu như chút quyền lợi này cũng không cho, vậy chẳng phải lúc ấy làm cam kết bảy ngày là đang nói đùa sao?”
Bạch Nhược Y đứng thẳng, lời nói rõ ràng, khí thế hùng hồn”Nhưng tôi thấy vừa rồi các vị muốn đuổi tôi ra khỏi công ty thì lại nói tôi phải thực hiện cam kết bảy ngày, bây giờ đổi thành các vị thì các vị cũng nên thực hiện phải không?”
Cuối cùng cô cũng có thể một lần xả hết bực bội!