*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Vậy được, thể ngày mai tôi sẽ đến công ty các anh đúng giờ.” Bạch Nhược Y nghiêm túc đồng ý.
Sau đó, cô cúp máy. Bạch Nhược Y cầm hợp đồng về nhà, buổi tối xem xét kĩ càng đến rất khuya mà cũng không phát hiện trong hợp đồng có chỗ nào không ổn.
Cô nóng ruột đến độ vò đầu bứt tai, “Sai ở chỗ nào chứ, phiền chết mất.”
Nếu lần hợp tác này lại xuất hiện vấn đề gì, Bạch Nhược Y thật sự không biết phải làm thế nào nữa.
Kết quả dẫn tới là đêm đó Bạch Nhược Y trằn trọc khó ngủ, hận không thể gọi điện ngay cho Lý Lâm giữa nửa đêm nửa hôm để hỏi xem rốt cuộc là chuyện2gì. Song đồng thời cô lại tự an ủi mình, không có chuyện gì lớn cả, đừng sốt ruột.
8 giờ 30 phút.
Thẩm Đình Thâm day đôi mắt mơ màng đi vào phòng làm việc, vừa đẩy cửa phòng ra đã trông thấy Bạch Nhược Y mặc bộ đồ công sở và búi mái tóc dài lên đang ngồi ngay ngắn trên sô pha. “Úi chà, hôm nay em trang trọng quá rồi đấy nhỉ, khiến tôi cảm thấy như quay về thập niên 80 ấy.” Thẩm Đình Thâm vừa nói vừa nhướng mày, khóe miệng nén ý cười.
Bạch Nhược Y cúi đầu nhìn bộ đồ của mình, có lẽ vì đêm qua ngủ không ngon nên hôm nay cô mới ngớ ngẩn, thành ra ăn mặc nghiêm7túc thế này. “Nói chuyện chính đi, hợp đồng của công ty chúng tôi có vấn đề gì?” Bạch Nhược Y nhíu đôi mày mảnh, trồng vô cùng căng thẳng, quầng thâm trên mặt rất đậm. Thẩm Đình Thâm vừa liếc đã nhìn ra đêm qua cô ngủ không ngon, lòng thoáng áy náy, “Em đến từ sáng sớm thế này, đã ăn sáng chưa?”
Lý Lâm đi vào theo Thẩm Đình Thâm cũng chú ý đến khí sắc không tốt của Bạch Nhược Y. Anh ta lén nhìn Thẩm Đình Thâm với vẻ oán hận rồi thở dài gần như không thể nghe thấy.
Hai cái con người này đúng là lắm chuyện. “Ăn rồi.” Bạch Nhược Y gật đầu nói ngắn gọn, chỉ một lòng muốn bàn1chuyện công với Thẩm Đình Thâm, “Rốt cuộc hợp đồng có vấn đề ở đâu, anh nói cho tôi biết, tôi lập tức về công ty sửa lại ngay.”
Ánh mắt Thẩm Đình Thâm ngồi trước bàn làm việc hơi né tránh. Nhìn thấy Bạch Nhược Y căng thẳng như thế, ngược lại khiến anh hơi xấu hổ.
Anh rút hợp đồng của công ty Bạch Nhược Y từ trong chồng tài liệu cao ngất ngưởng trên bàn. Bạch Nhược Y đứng dậy đi đến đối diện bàn làm việc của Thẩm Đình Thâm rồi ngồi xuống, chăm chú nhìn vào tay anh. Cô thấy anh lật đến một trang nào đó, chắc hẳn hợp đồng xuất hiện vấn đề ở đó. “Em nhìn chỗ này.” Thẩm Đình Thâm7chỉ tay vào hàng chữ sai chính tả, nói với khuôn mặt nghiêm nghị, “Kim ngạch bằng chữ nên dùng tệ” chứ không phải là đồng”.” Bạch Nhược Y giật giật khóe miệng, ngẩng đầu nhìn Thẩm Đình Thâm, đường nhăn trên trán rõ ràng việt “Anh đang trêu tôi đấy à?“.
“Chỉ... chỉ là vấn đề này thôi ư?”
“Sao? Vấn đề này không nghiêm trọng à? Dự án hợp tác lần này lớn như thế, em cảm thấy được phép phạm chút sai lầm cấp thấp này ư?” Thẩm Đình Thâm nói đầy nghiêm túc, ai không biết còn tưởng là xảy ra vấn đề về dầu thập phân trong kim ngạch cũng nên.
Lý Lâm đứng sau Thẩm Đình Thâm thực sự thầm bội phục kĩ năng0diễn xuất của anh. Nhìn anh nói năng hùng hồn như thế, trong não anh chàng thư ký nhớ lại chuyện chiều qua Thẩm Đình Thâm bảo mình moi ra mấy lỗi sai ngớ ngẩn trong hợp đồng... Bạch Nhược Y biết rõ Thẩm Đình Thâm cố ý tìm mình kiểm chuyện, nhưng anh nói cũng có lý. Nói tới nói lui thì vẫn là lỗi của bên mình, cho nên cô chỉ đành cố ghìm lại ngọn lửa phẫn nộ trong lòng, mỉm cười lịch sự, “Vâng, anh nói đúng, quả thực không nên phạm phải lỗi sai vặt này. Bây giờ tôi sẽ về công ty sửa lại ngay, chỉ một lát là sửa xong thôi.” Cô vừa nói vừa giơ tay cầm lấy hợp đồng ở trước mặt Thẩm Đình Thâm muốn cùng mang về.
Thẩm Đình Thâm vươn tay đè hợp đồng trước mặt mình lại, vẫn nghiêm mặt, “Khoan, em để tôi xem xét tỉ mỉ lại hợp đồng này xem còn có lỗi sai vớ vẩn nào nữa không đã.”
“Sao? Trong hợp đồng còn vấn đề nữa ư?” Bạch Nhược Y kinh ngạc hỏi. Thẩm Đình Thâm không trả lời cô, chỉ ném ra một câu trả lời có cũng như không, “Em có thể bảo đảm trong hợp đồng này không có vấn đề nhỏ nào khác ư?”
Bạch Nhược Y ngẩn người, sau đó trợn mắt, “Thế rốt cuộc trong hợp đồng có vấn đề nào kiểu vậy nữa không? Nếu có thì anh nói ra, bây giờ tôi về sửa lại ngay. Nếu không có thì tôi về trước...” “Ý của tôi là bảo em xem xét kĩ càng hợp đồng một lần nữa ngay bây giờ, phải đảm bảo không có bất cứ vấn đề nào nữa đã! Tôi chẳng có hơi sức kí hợp đồng với em lần thứ ba, lần thứ tư đâu.” Thẩm Đình Thâm nhấn từng câu từng chữ, “Tôi bận lắm đấy!”
Anh bận lắm ư? Tôi thấy cả thế giới này người nhàn hạ nhất chính là Thẩm Đình Thâm anh đấy! Bạch Nhược Y thầm nói trong lòng, hận không thể bóp chết Thẩm Đình Thâm.
Cả ngày từ sáng đến tối chỉ biết giày vò mình, chẳng có chuyện gì cũng kiếm chuyện. Bạch Nhược Y thở dài thườn thượt, bực bội cầm hợp đồng ngồi một bên xem từng trang. Nhưng rõ ràng tối qua cô đã xem rất lâu rồi! Bây giờ lại phải xem, cô cảm thấy mình sắp muốn nôn luôn rồi. Song cô thật sự không ngờ rằng Thẩm Đình Thâm lại moi ra lỗi ngớ ngẩn như thế, sau khi xem xong cô cũng không thể xác định được đã hết những lỗi kiểu vậy hay chưa.
“Được rồi, tôi về công ty trước đây.” Bạch Nhược Y thực sự không xem tiếp được nữa, trước cứ cầm về công ty rồi nói tiếp. Thẩm Đình Thâm thấy cô muốn đi bèn vội vã lên tiếng giữ lại, “Xem xong hợp đồng rồi à? Có lỗi nào khác không?”
“Ừm, tôi có thể về bảo đồng nghiệp soát lại hộ tôi, tôi bảo đảm hợp đồng sẽ không có vấn đề khác nữa.” Bạch Nhược Y cong môi cười cho qua, sau đó đi đến số pha cầm túi lên.
Thẩm Đình Thâm cũng đứng dậy, giơ tay nhìn đồng hồ, “Bây giờ đã sắp 11 giờ rồi, hay là chúng ta cứ đi ăn cơm trước, rồi tôi sẽ đưa em về công ty nhé.”
Bạch Nhược Y nuốt nước bọt, ném phăng chiếc túi trong tay xuống sô pha để bày tỏ hiện giờ mình đang tức điên người. “Anh nói xem, Thẩm Đình Thâm, anh cố ý đúng không? Cố ý kiếm chuyện để tôi đến đây với anh cả buổi sáng, mục đích chính là cùng ăn một bữa cơm trưa?” Bạch Nhược Y xoay người, nhìn Thẩm Đình Thâm với nét mặt lạnh tanh. Thẩm Đình Thâm không hề để lộ ra dáng vẻ hổ thẹn, cắn môi, mặt đầy vô tội, “Em đang nói gì đấy? Con người tôi vẫn luôn công tư phân minh, hợp đồng này căn bản có vấn đề còn gì? Sao tôi lại kiếm chuyện?” Lý Lâm gật đầu theo, trong lòng thầm nói, bình thường Tổng giám đốc làm người hay làm việc quả thực đều công tư phân minh, nhưng chỉ Bạch Nhược Y là ngoại lệ thôi.
“Chút vấn đề vặt vãnh này...” Bạch Nhược Y đau đầu nhắm mắt, hít sâu một hơi rồi mới nói tiếp, “Không sai, vấn đề này cũng coi như là một vấn đề, nhưng anh hoàn toàn có thể nói với tôi trong điện thoại để tôi sửa luôn là được còn gì? Tại sao anh cứ phải bắt tôi kiểm tra trong phòng làm việc của anh xem có lỗi sai nào không? Sao tôi biết được lát sau liệu anh có bới ra được một vấn đề nhảm nhí nào nữa để làm khó tôi hay không?”