Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 137



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cô liếc mắt nhìn bàn tay đặt lên vai mình, lạnh lùng nói, “Buông tay, tôi phải về.” “Tôi có thể đưa em về.” Thẩm Đình Thâm nói khẽ, trông thấy Bạch Nhược Y bực tức thế này, anh càng nghĩ càng có hứng trêu chọc cô. Anh quay đầu qua ra hiệu bằng mắt cho Lý Lâm, Lý Lâm gật đầu hiểu ý, vội vàng rời khỏi phòng làm việc, đóng chặt cửa lại, còn thông báo với thư kí đừng để bất cứ ai vào phòng. Nghe thấy tiếng chốt cửa, Bạch Nhược Y càng nhíu chặt mày, cô rụt vai lại tránh khỏi bàn tay của Thẩm Đình Thâm, “Tôi không cần anh đưa tôi về.” Thẩm Đình Thâm thu cánh2tay hụt hẫng về, nhún vai với khuôn mặt thờ ơ, “Em từ chối tôi như thế, không sợ ngày mai tôi lại cố tình gây sự bảo em đến bầu bạn với tôi à?” Bạch Nhược Y trợn trừng mắt, bừng bừng lửa giận chỉ vào mặt Thẩm Đình Thâm, “Anh quả nhiên cố ý, bây giờ anh đang thừa nhận rồi hả?” “Thừa nhận thì sao, mà không thừa nhận thì sao? Nếu em còn tiếp tục đối đầu với tôi, tôi còn có một trăm, một nghìn cách để đối phó lại em...” Trên mặt Thẩm Đình Thâm hiện ra nụ cười bông đùa như thể cứ muốn gây phiền phức cho Bạch Nhược Y. Anh luôn cảm thấy chỉ khi7Bạch Nhược Y tức giận thì mới đáng yêu như thế, mới thể hiện ra vẻ cáu kỉnh của con gái.

Bạch Nhược Y bị anh làm cho tức đến nghiến răng, ngón tay chỉ vào Thẩm Đình Thâm run run, nhưng một hồi lâu sau cô cũng chẳng nặn ra được một câu nào.

Có cách gì được, anh là Tổng giám đốc cơ mà, chuyện hợp tác cô còn phải cầu xin anh nữa. Nhưng làm người vẫn phải có giới hạn có được không, Thẩm Đình Thâm thực sự quá vô sỉ rồi.

“Anh đúng là không biết xấu hổ, đường đường là một chủ tịch mà lại làm ra chuyện thế này thì khác gì với mấy tên vô lại?” Bạch Nhược Y1nheo mắt lườm anh.

Đôi mắt hổ phách in hằn bóng dáng phóng khoáng tùy hứng của Thẩm Đình Thâm. Đột nhiên bóng dáng ấy bước hùng hổ mấy bước về phía trước, tiến thẳng đến trước mặt Bạch Nhược Y. Bạch Nhược Y sợ hãi đến mức đặt mông ngồi phịch xuống sô pha, bất giác lấy túi che ngực mình, “Anh... anh muốn làm... gì?” Thẩm Đình Thâm khom luôn người xuống, hai tay túm lấy hai bên người Bạch Nhược Y, trên đôi môi mỏng treo ý cười tà mị, “Không biết xấu hổ: Tối đường đường là một tổng tài, còn có thể không biết xấu hổ hơn, em có muốn thử chút không.” Bạch Nhược Y nuốt nước bọt, hai7tay cầm chặt túi che trước ngực mình, cúi đầu không dám nhìn vào mắt Thẩm Đình Thâm, vẻ hoảng loạn trong mắt đều bị Thẩm Đình Thâm vừa liếc đã trông thấy hết, “Được rồi được rồi, tôi không đối đầu với anh nữa, không phải chỉ là ăn một bữa cơm thôi sao? Tôi đồng ý đi ăn cơm với anh là được.” Cô vừa nói vừa kéo cổ áo mình với vẻ bất an. Thẩm Đình Thâm phì cười, để lộ ra hàm răng trắng tinh, nụ cười ấy khá rạng rỡ, “Bây giờ đồng ý với tôi đã muộn rồi, tôi phải cho em biết phản kháng anh thì phải trả hậu quả gì.”

Dứt lời, anh vươn tay khẽ nâng0cằm Bạch Nhược Y, cúi đầu hôn lên đôi môi hồng hào đỏ mọng của cô. Động tác ấy trôi chảy thuần thục, thuận lợi một mạch, căn bản không cho Bạch Nhược Y cơ hội để phản ứng. Đôi mắt Bạch Nhược Y chợt mở to, in toàn bộ khuôn mặt hoàn hảo như tranh vẽ của Thẩm Đình Thâm vào đáy mắt.

Sau một hồi răng môi cọ xát, Thẩm Đình Thâm mới tha cho đôi môi cô với khuôn mặt đắc ý, nhưng không có ý muốn rời đi. Mũi anh cọ cọ vào mũi Bạch Nhược Y, hô hấp của hai người quyện vào nhau, nóng bỏng mà lại mập mờ. “Đừng một mực từ chối tôi, như thế sẽ khiến tôi cảm thấy rất thất vọng.” Giọng nói của Thẩm Đình Thâm trầm thấp, tựa như chứa hương anh túc, mê hoặc lòng người, “Được không?” Câu cuối cùng lại thể hiện triệt để vẻ cô quạnh và sự dịu dàng trong lòng anh, khiến Bạch Nhược Y nghe mà trái tim run lẩy bẩy, như sắp vọt ra khỏi cổ họng. Bạch Nhược Y khẽ chuyển động con người, thiếu chút nữa thì lún sâu vào cuộc tấn công của Thẩm Đình Thâm. May là bây giờ đầu óc cô vẫn coi như tỉnh táo, cô sa sầm mặt, dáng vẻ tức giận.

Cô giơ tay lau mạnh khóe môi, đẩy Thẩm Đình Thâm ra, “Không phải tôi đã bảo anh đừng tiếp tục như vậy rồi hay sao?”

Tôi đã hạ quyết tâm cách xa anh một chút, chúng ta không thể nào, anh đừng đến trêu chọc trái tim tôi có được không?

Trong đôi mắt đen thẫm của Thẩm Đình Thâm xẹt qua nét đau thương, đôi mày anh chau lại, anh cúi đầu muốn hôn lên môi Bạch Nhược Y một lần nữa.

Bạch Nhược Y mau chóng quay đầu trốn khỏi nụ hôn của Thẩm Đình Thâm, nét u sầu hiện lên giữa hai đầu mày, “Thẩm Đình Thâm, anh còn tiếp tục như vậy, sau này nếu xuất hiện thêm vấn đề gì, tôi sẽ bảo Cố Thần Trạch đến nói chuyện với anh, tôi sẽ không lo chuyện của công trình này nữa!”

Dẫu sao dự án đã được bàn xong, cô giao cho Cố Thần Trạch cũng chẳng vấn đề gì. Còn hơn cứ tiếp tục bị Thẩm Đình Thâm đùa bỡn tới lui thế này.

Thẩm Đình Thâm vẫn luôn chống mình trên người Bạch Nhược Y khẽ rủ mày, bên khóe miệng treo ý cười tự giễu. Cô vẫn kháng cự anh như thế, từ từ thôi, không được nóng vội. Sau đó anh đứng dậy, sửa sang lại nếp nhăn trên bộ vest, “Nếu em đã đồng ý ăn cơm cùng tôi, thì chúng ta cứ đi ăn trước đã, sau đó tôi sẽ đưa em về công ty.”

Bạch Nhược Y đứng dậy, sửa lại vài sợi tóc lòa xòa ở bả vai, gật đầu với khuôn mặt không cảm xúc, “Được.” Hai người đến nhà hàng Thẩm Đình Thâm từng dẫn Bạch Nhược Y đến. Nhà hàng vẫn lấy chủ đề là các đôi tình nhân.

Mỗi lần vào nhà hàng này, người ta đều sẽ cảm thấy trong đó phả ra một mùi hương ngọt ngào. Điều này khiến Bạch Nhược Y rất lúng túng. Cô trộm liếc Thẩm Đình Thâm đứng bên cạnh, có vẻ anh không cảm thấy có gì không ổn.

Hai người đi thẳng đến vị trí ngồi lần trước, nhân viên phục vụ mau chóng bước tới, trên tay còn ôm một hộp quà. Bạch Nhược Y vừa mới đặt túi xuống thì đã trông thấy nhân viên phục vụ đặt hộp quà lên bàn. Nhân viên phục vụ cười tít mắt nhìn Bạch Nhược Y, “Cô Bạch, cô lại tới cùng anh Thẩm ạ?” Bạch Nhược Y hếch cằm, liếc Thẩm Đình Thâm rồi lại nhìn nhân viên phục vụ, “Anh còn nhớ tôi à?” Nhân viên phục vụ cười hì hì, trong lòng thầm nghĩ đâu thể không nhớ cô chứ, cô gái bá đạo như thể anh ta mới thấy lần đầu tiên đấy. “Cô xem, đây là hoạt động của nhà hàng chúng tôi, hễ vào thời gian này, chỉ cần là đôi tình nhân đến đây lần thứ hai đều có thể nhận một phần bánh gato được làm riêng.” Phục vụ chỉ vào phần bánh gato trên bàn rồi nói. Bạch Nhược Y hơi ngạc nhiên rồ?” một tiếng, sau đó vươn tay mở hộp quà. Bánh gato quả thực rất đặc biệt, bên trên còn đặt mấy cây nến hình trái tim. Bạch Nhược Y cầm nến lên muốn châm lửa. Nhân viên phục vụ kia hé miệng muốn nói cứ để anh ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.