Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 141



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bạch Nhược Y đứng sau lưng Thẩm Đình Thâm nghe anh nói chính mình là đồ vật của anh liền giơ tay vỗ vào bả vai anh một cái: “Anh nói cái gì thế? Ai là đồ vật của anh chứ! Nói chuyện đàng hoàng!”

Sở Vũ Triết phì cười ra tiếng, bị dáng vẻ đáng yêu của Bạch Nhược Y chọc cười: “Em vẫn đáng yêu như thế, không dễ dàng gì chúng ta mới có một lần gặp nhau, hay là cùng nhau đi ăn bữa cơm nhé?” “Ừm, được đó, đúng lúc em còn chưa ăn gì.” Bạch Nhược Y tràn đầy vui vẻ gật đầu. Lúc trước ở trường, cô rất thích Sở Vũ Triết.

Thân là đàn anh, Sở Vũ Triết luôn giúp đỡ Bạch Nhược Y. Hai người trò chuyện vui2vẻ, trực tiếp không để ý đến Thẩm Đình Thâm đang đứng giữa bọn họ, thậm chí còn cùng nhau cất bước muốn đi. Cánh tay dài của Thẩm Đình Thâm duỗi ra, ôm Bạch Nhược Y vào lòng, giọng nói lạnh lẽo đến thấu xương: “Bữa cơm này tôi đã hẹn với cô trước rồi.” Nói xong, không để Bạch Nhược Y từ chối, anh đã ôm Bạch Nhược Y lên, rồi đi thẳng về hướng phòng bao của nhà hàng. Vừa đi vừa ra lệnh cho người phục vụ đang đi ngang qua: “Đi mở cho tôi một phòng bao, đừng để những người không liên quan tới quấy rầy.” “Anh thả tôi ra mau, anh đang làm cái gì vậy!” Bạch Nhược Y bị ôm trong lòng Thẩm Đình Thâm đang phản7kháng mạnh mẽ, cô dùng lực muốn đứng dậy, suýt chút đã từ trong lòng Thẩm Đình Thâm nhảy xuống.

Gương mặt cô cũng đỏ bừng, trong nhà hàng còn có người khác đấy! Hơn nữa đàn anh còn đang nhìn kìa! Người phục vụ này cũng không phải là người phục vụ lúc trước đưa bánh kem cho Bạch Nhược Y, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm Đình Thâm, anh ta liền sợ hãi vội đáp: “Vâng, ông chủ, chúng tôi lập tức đi sắp xếp ngay.” Nghe người phục vụ kia gọi Thẩm Đình Thâm là ông chủ, Bạch Nhược Y ngược lại liền yên tĩnh trong chốc lát.

Đến phòng bao riêng, Thẩm Đình Thâm mới vừa thả Bạch Nhược Y xuống, Bạch Nhược Y đã ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Đình1Thâm chất vấn: “Anh là ông chủ của nhà hàng này? Vậy nên vốn dĩ không có hoạt động đặc biệt gì hết, là anh kêu bọn họ tặng bánh kem đến đúng không? Trêu chọc tôi mà tôi còn chẳng hay biết gì có phải khiến anh rất vui hay không?”

Trong lúc nói chuyện, Bạch Nhược Y lại nghĩ tới chuyện lần đầu tiên tới nhà hàng này, lúc đó cô còn ngốc đến mức hỏi phục vụ rằng có phải Thẩm Đình Thâm thường dẫn cô gái khác đến đây hay không. Bây giờ nhớ lại, người phục vụ kia là người của Thẩm Đình Thâm, nên nhất định sẽ nói tốt cho anh rồi! Gương mặt Bạch Nhược Y đỏ bừng lên, cô cảm thấy chính mình đã làm rất nhiều chuyện7ngu ngốc trong nhà hàng này.

Đến ngay cả việc Sở Vũ Triết còn ngồi trong nhà hàng, cô đều quên sạch. Thẩm Đình Thâm tự mình đi đến bên cạnh bàn, cầm ly nước trên bàn uống một ngụm lớn, anh đang khiến chính mình bình tĩnh lại: “Em cách xa Sở Vũ Triết một chút, cậu ta không phải người tốt lành gì đâu.” Nhắc đến Sở Vũ Triết, Bạch Nhược Y lại càng cảm thấy tức giận. Đã lâu rồi cô không gặp lại đàn anh, còn chưa kịp nói mấy câu, Thẩm Đình Thâm đã cưỡng ép ôm cô đến phòng bao riêng, ngay cả một câu chào tạm biệt cô cũng chưa kịp nói.

“Người tối nên cách xa nhất là anh mới đúng. Tự dưng làm chuyện khó hiểu!” Bạch Nhược0Y tức giận xoay người muốn đi, không muốn ăn cơm với Thẩm Đình Thâm nữa. Trong lòng Thẩm Đình Thâm đau đớn vô cùng, ngay cả sức lực để cãi lộn với Bạch Nhược Y đều không có: “Nếu em thật sự muốn rời xa anh như vậy, thì sau này anh sẽ không cố ý tìm cớ để em đến công ty anh nữa, ăn xong bữa cơm này anh sẽ lập tức đưa em về công ty.”

Bạch Nhược Y vốn đang nổi nóng, nghe thấy giọng nói đây cô đơn của Thẩm Đình Thâm, lập tức không còn giận nữa. Thậm chí cô còn có chút mất mát.

Nghe Thẩm Đình Thâm nói sẽ không dây dưa với cô nữa, sao cô lại có thể cảm thấy mất mát đây?

Bạch Nhược Y nuốt nước bọt, cơ thể có hơi cứng ngắc rồi ngồi xuống đối diện Thẩm Đình Thâm. Người phục vụ căn cứ theo khẩu vị của Thẩm Đình Thâm mà đưa lên trước vài món: “Đây đều là những thức ăn bình thường ngài hay chọn, nếu còn cần thêm gì ngài cứ nói, tôi sẽ kêu đầu bếp chính lập tức làm trước cho ngài.”

“Không cần đâu, cậu lui xuống đi.” Thẩm Đình Thâm hơi mệt mỏi phất tay, bảo người phục vụ rời khỏi.

Bạch Nhược Y nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn, tâm trạng vô cùng phức tạp. Những thức ăn này rõ ràng là những đồ mà bình thường Thẩm Đình Thâm hay chọn, nhưng hầu như đều là món cô thích ăn...

Hai người cùng ăn một bữa cơm, nhưng không ai mở miệng nói chuyện.

Trong phòng chỉ có tiếng va chạm của bát đũa, cùng tiếng nhấm nháp đồ ăn. Chờ đến lúc Bạch Nhược Y ăn xong, lau miệng. Cô nhìn lên đã thấy Thẩm Đình Thâm ngồi đối diện sớm đã ăn xong từ lúc nào rồi.

Anh ngồi dựa lưng vào ghế, ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ với đầy vẻ trống trải, cô đơn. Chẳng biết tại sao, Bạch Nhược Y lại có cảm giác như đã làm cái gì có lỗi với Thẩm Đình Thâm. Cô cảm thấy hoang mang, không biết phải làm sao mới phải. “Tôi ăn xong rồi.” Bạch Nhược Y nhẹ giọng nói. Thẩm Đình Thâm bị giọng nói của cô làm sực tỉnh, anh thu lại ánh mắt, đứng dậy đi phía trước, đẩy cửa phòng đi ra ngoài.

Bạch Nhược Y theo sát phía sau, không nói lời nào.

Đúng lúc này, cửa phòng đối diện cũng mở ra, một người đàn ông trung niên đang say khướt bước ra. Thân thể mập mạp của hắn chen chúc trên con đường nhỏ hẹp này, lảo đảo nghiêng ngã, khiến người ta có cảm giác có thể bị ngã bất cứ lúc nào.

Bạch Nhược Y nhíu mày, mùi rượu trên người của tên đàn ông này quá nồng, khiến người ta thấy buồn nôn.

Cô bịt mũi đi nhanh hơn về phía trước, thế nhưng tiếng bước chân sau lưng cũng tăng tốc theo.

Bạch Nhược Y kinh ngạc quay đầu nhìn thoáng qua người đàn ông phía sau, hắn đang bước những bước lớn tới gần cô, mà người cũng đang ngã về hướng người cô.

Bạch Nhược Y thấy không thể tránh kịp, vì vậy hốt hoảng: “A!” một tiếng. Một cánh tay mạnh mẽ kéo cô ra, chờ đến lúc cô lấy lại tinh thần, đã thấy Thẩm Đình Thâm đang đứng cạnh mình. Mà gương mặt tên đàn ông mập mạp kia đang dựa vào ngực Thẩm Đình Thâm, hai tay còn đang sở trên mông Thẩm Đình Thâm. Bạch Nhược Y thấy rõ ràng bàn tay đang để trên mông Thẩm Đình Thâm còn bóp hai lần. Nếu không phải vì bầu không khí lúc đó có chút nghiêm túc thì Bạch Nhược Y đã không nhịn được mà cười ra tiếng. Con mắt tên đàn ông béo híp lại thành một đường nhỏ hẹp, hắn hung dữ đẩy Thẩm Đình Thâm ra để đứng dậy: “Con mẹ mày, tao đang thắc mắc sao cái mông này lại rắn chắc như thế, hóa ra là mông đàn ông, con mẹ nó thật mắc ỏi, ông đây lại sờ mông đàn ông.” Hắn vừa dứt lời, Thẩm Đình Thâm đã giơ chân dùng sức đạp một cái lên ngực hắn. Dù nhìn tên đàn ông kia có vẻ nặng 150 kg đi nữa, cũng vẫn bị Thẩm Đình Thâm đá văng hơn 1 mét, đụng vào cửa một phòng bao khác, phát ra tiếng vang thật lớn.

“Ai da... Ôi!” Người đàn ông bị ăn đau kêu vài tiếng, gương mặt đầy mỡ co rúm lại, hai tay xoa ngực đứng lên. Sau đó hắn tức giận trừng mắt nhìn Thẩm Đình Thâm: “Tên trai bao từ đâu tới, dám xen vào chuyện của ông hả? Mày có biết ông đây là người lăn lộn trong bang phái nào không?”

Thẩm Đình Thâm nắm chặt tay thành nắm đấm, nghe cả tiếng xương kêu răng rắc. Vốn dĩ anh đang kìm nén một bụng lửa giận, hiện tại đúng lúc đã có tên chui đầu vào họng súng rồi. Đúng là tìm chết mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.