Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 142



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đá hết lần này đến lần khác, không cho tên béo kia có bất kỳ cơ hội thở dốc hay phản kháng lại.

“Đau... Đau... Dừng tay, dừng tay!” Tên béo dùng hai tay che cơ thể, cả người bị Thẩm Đình Thâm đá tới nỗi lăn lộn trên mặt đất, trong miệng không ngừng kêu to: “Dừng tay! Con mẹ nó mày dừng tay lại cho tao! A... Đau!”

Thẩm Đình Thâm lúc này như Tu La, gương mặt điển trai đầy lạnh lùng, sức lực cú đá lần sau lại càng mạnh hơn lần trước.

Tên béo kêu như tiếng heo bị chọc tiết, vang vọng mãi bên trong hành lang. Rốt cuộc cũng như ước nguyện của hắn, mấy người anh em2của hắn nghe tiếng động liền từ trong phòng bao lao ra. Nhìn thấy tên béo bị đánh, mỗi người bọn họ đều tức giận đến khó nhịn, người đàn ông nhuộm tóc vàng dẫn đầu chỉ vào bóng dáng Thẩm Đình Thâm phía sau la to một câu: “Con mẹ mày, lại dám động vào người của ông! Hôm nay nếu không đánh chết mày, thì xem như mày may mắn!” Tên béo kia bị Thẩm Đình Thâm đá đến nỗi mặt mũi bầm dập, nhìn thấy đại ca Lý của hắn đã ra, liền vội vã lên tiếng kêu cứu: “Đại ca, mau tới cứu em, em sắp bị tên nhóc này đánh chết rồi!”

Hoàng Mao vừa đi vừa vén7ống tay áo của mình lên, nhìn thấy Bạch Nhược Y dáng vẻ xinh đẹp đứng một bên liên hiểu ra chân tướng. Hắn ta cười hì hì hai tiếng, không vội cứu tên béo mà lại đi về hướng Bạch Nhược Y. Mấy tên đàn em đi theo hắn ta liền hiểu ý, nắm chặt hai tay Bạch Nhược Y, giữ chặt cô. Bạch Nhược Y vốn đã run lẩy bẩy, giờ lại càng thêm hoảng sợ: “Các người muốn làm gì? Thả tôi ra, thả ra!”

Hoàng Mao giơ tay nâng cằm Bạch Nhược Y lên, vẻ mặt bỉ ổi đánh giá toàn thân Bạch Nhược Y: “Anh nói này, có phải tên béo chết bầm đó muốn sờ soạng cô1em, nên mới bị cậu bạn trai của em đánh một trận đúng không?” Hắn ta nhìn Bạch Nhược Y, nước bọt sắp chảy cả ra. Nhưng lại không chú ý đến cái bóng đen đang đi tới sau lưng hắn.

“Đại ca, bạn trai cô ta đang tới.” Tên đàn em đang giữ chặt hai tay Bạch Nhược Y lên tiếng nhắc nhở.

Hoàng Mao xem thường cười: “Sao nào, cho dù bạn trai cô em này lợi hại thế nào đi nữa, còn có thể đánh bại tạo với nhiều người như vậy sao? Nếu bạn trai cô em này đã đến đây, vậy chúng ta hãy dạy dỗ bạn trai cô ta trước đi!” Nói xong hắn ta liền quay đầu7lại, muốn xem xem người đang tới có dáng vẻ gì. Kết quả vừa nhìn qua liền thấy vẻ mặt vô cùng dữ tợn của người đó, nụ cười trên mặt Hoàng Mao lập tức biến mất, hắn ta hoảng sợ.

Mấy tên đàn em còn chưa nhận ra sự bất thường của đại ca mình, bọn họ vén tay áo đi lên phía trước, đến trước mặt Thẩm Đình Thâm: “Đại ca, anh cứ chờ ở đó, mấy người chúng em sẽ giúp anh dạy dỗ tên nhóc này... A...”

Còn chưa nói xong, bọn họ đã bị Thẩm Đình Thâm đạp một cái ngã trên mặt đất, kêu rên vì đau đớn. Mấy tên đàn em còn lại thấy Thẩm Đình Thâm0kiêu ngạo như vậy liền hung hăng hét: “Con mẹ nó, lên, mấy anh em, lên hết đi!” “Dừng tay!” Hoàng Mao lập tức lấy lại tinh thần sau một hồi khiếp sợ, hắn ta lập tức la lên bảo đàn em của mình dừng lại. Tên đàn em bị đánh kia cố chống đỡ, từ dưới đất đứng lên, khó hiểu nhìn Hoàng Mao: “Sao vậy đại ca?” “Đúng rồi, còn chờ gì nữa, mau đánh chết hắn, đánh chết hắn!” Tên béo vịn tường chầm chậm đứng dậy, trên quần áo của hắn xuất hiện mấy dấu chân, trông rất rõ. Hoàng Mao hung dữ trợn mắt nhìn tên béo kia, chọc phải ai không tốt, lại đụng trúng vị tổ tông này. Hắn ta lập tức cười nhìn Thẩm Đình Thâm với vẻ lấy lòng: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, mấy người bạn của em có mắt mà không thấy Thái Sơn, xin ngài đừng để ý, đừng gây khó dễ cho bọn họ.”

Đám đàn em ngơ ngác không hiểu gì cả, bọn họ không hiểu tại sao thái độ của đại ca lại thay đổi lớn đến vậy. Tên đàn em đứng gần nắm áo Hoàng Mao khẽ giật, kinh ngạc hỏi: “Đại ca, hắn là ai?” Hoàng Mao trừng mắt, nhỏ giọng trả lời: “Hắn chính là Thẩm Đình Thâm, tên béo kia đúng là gan to tày trời, lại dám đụng vào người phụ nữ của hắn.” Nghe xong ba chữ Thẩm Đình Thâm, trên mặt mọi người đều là vẻ khủng hoảng.

Đặc biệt là tên béo kia, bị Thẩm Đình Thâm đánh sưng mặt sưng mũi, trong nháy mắt sắc mặt lại càng trắng bệch, thở mạnh cũng không dám.

Thẩm Đình Thâm nghiêng đầu qua nhìn tên béo, nói từng câu từng chữ: “Hoặc là làm thịt hắn, hoặc là khiến hắn cút khỏi thành phố H. Nếu còn để tôi nhìn thấy hắn, tất cả các người đều phải chết.”

Lời nói vừa dứt, tên béo bị dọa sợ nằm co quắp trên mặt đất, đứng lên cũng không nổi.

Hoàng Mao vội vã gật đầu: “Dạ, dạ, dạ. Bây giờ em sẽ khiến hắn cút khỏi đây ngay.”

Nói xong liền phất tay, bảo các anh em nhanh chóng đi khỏi đây, một đám người lôi kéo tên béo rút lui. Tên béo nằm co quắp trên mặt đất, đứng dậy cũng không đứng nổi, hai chân run lên, không đứng lên được.

Bọn họ đành phải khiêng hắn lên rồi chạy khỏi đó.

Lúc này Thẩm Đình Thâm mới đi tới cạnh Bạch Nhược Y. Anh vừa định nói gì đó thì đã thấy cô kéo cánh tay mình lại, cúi đầu dựa sát vào khuỷu tay anh, cơ thể vẫn còn đang run rẩy.

Trong lòng Thẩm Đình Thâm đột nhiên thấy căng thẳng, tay kia nhẹ nhàng vỗ phía sau tấm lưng gầy của Bạch Nhược Y, giọng nói dịu dàng: “Sao vậy? Bọn họ đã làm gì với em?” Bạch Nhược Y cũng không trả lời Thẩm Đình Thâm, cô nắm chặt áo anh, lắc đầu điên cuồng: “Nếu hôm nay không phải đi cùng anh, tôi có phải sẽ giống như Chu Kỳ hay không, bị nhiều người đàn ông như vậy...”

Câu nói kế tiếp cô thực sự nói không nên lời, trong giọng nói tràn đầy sợ hãi. Thẩm Đình Thâm nhướng mày, nhớ tới chuyện hôm đó tại hội nghị, trong ánh mắt tràn đầy đau lòng: “Không đâu, có anh ở đây.” Chết tiệt, mới nãy anh không nên để tên béo kia mở miệng nói chuyện, nên trực tiếp đánh cho hắn ngất đi mới đúng. Thẩm Đình Thâm không ngờ tới bởi vì hắn mà Bạch Nhược Y lại sợ hãi thành bộ dạng thế này. Thẩm Đình Thâm rút cánh tay bị Bạch Nhược Y nắm về, hai tay vòng ra sau lưng Bạch Nhược Y, ôm chặt cô vào lòng. Mãi đến khi thân thể đang run rẩy của Bạch Nhược Y dần bình tĩnh lại, tâm trạng đầy lo lắng của Thẩm Đình Thâm mới dần lắng xuống. Thẩm Đình Thâm hơi cúi người, cúi thấp đầu xuống nhìn Bạch Nhược Y, giọng nói dịu dàng như gió xuân, đến nỗi núi băng cũng muốn tan chảy theo: “Sao rồi, bây giờ đã đỡ hơn chút nào chưa?”

Sắc mặt Bạch Nhược Y vẫn hoàn toàn trắng bệch, ánh mắt đảo loạn: “Có... đỡ hơn một chút.”

“Nói dối.” Thẩm Đình Thâm thấp giọng phản bác, lại ôm chặt Bạch Nhược Y vào lòng, để cằm trên đỉnh đầu Bạch Nhược Y: “Nếu em vẫn còn sợ, thì cứ ôm chặt tôi đi.” Quả nhiên, Bạch Nhược Y chậm rãi giơ hai tay lên, ôm cái lưng rắn chắc của Thẩm Đình Thâm. Trong đầu Bạch Nhược Y hồi tưởng lại chuyện tại buổi hội nghị ngày hôm đó, bởi vì xảy ra chuyện nên sau đó cô liền trở về công ty. Khoảng thời gian sau đó bận rộn nên cô cũng không suy nghĩ nhiều nữa.

Nhưng vừa nhắc đến chuyện này, nỗi sợ hãi sâu thẳm trong lòng cô dường như lại có dịp mở ra, khiến cô vừa nghĩ đến đã vô cùng sợ hãi.

Đặc biệt là khi nghe nói đến chuyện của Chu Kỳ, càng khiến cô sợ hãi tới cực điểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.