*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Không được, anh ta muốn tới gặp Bạch Nhược Y. “Thôi, tự chúng ta giải quyết riêng đi.” Cố Thần Trạch “bốp” một tiếng rồi cúp điện thoại. Anh ta quay đầu, căm giận nhìn thoáng qua Chu Dụ: “Coi như số cô còn may, gặp phải hôm nay tôi có việc gấp, lười tính toán với cô.” Nói xong, anh ta lên xe mình rồi lái khỏi đó. Chu Du nhìn xe hơi của Cố Thần Trạch biến mất khỏi tầm mắt mình.
Cô ta khó chịu, nhỏ giọng mắng vài câu, hơn nữa còn nhắn tin cho mấy người bạn bè.
Hôm nay đúng là xui xẻo, chưa về tới nhà đã đụng phải thằng tệ hại.
Cố Thần Trạch vội vã chạy tới nhà Bạch Nhược Y, vốn định ấn chuông cửa. Song, khi tới nơi, anh ta phát hiện cửa nhà khép hờ, hoàn toàn không2đóng chặt. Cố Thần Trạch nhíu mày, bất đắc dĩ lắc đầu, khẽ nói: “Đúng là bất cẩn, lỡ có trộm mò vào thì phải làm sao?”
Nói xong, trong lòng anh ta bỗng toát lên một ý định, anh ta muốn âm thầm hù dọa Bạch Nhược Y một chút, đồng thời để cô nhớ kỹ.
Cố Thần Trạch rón ra rón rén đi tới phòng ngủ của cô. Cửa phòng ngủ cũng không đóng chặt, khe cửa mở ra với kích cỡ khoảng một cánh tay.
Anh ta còn chưa kịp đẩy cửa ra thì đã nghe thấy tiếng cười đùa ầm ĩ từ trong phòng truyền tới.
Cơ thể Cố Thần Trạch cứng đờ. Anh ta nghiêng người, thăm dò người ở trong phòng ngủ.
Bạch Nhược Y ôm gối trong tay, không ngừng nện vào người Thẩm Đình Thâm: “Anh đi đi, anh đi mau cho tôi!” “Không,7tôi không đi.” Thẩm Đình Thâm khoanh tay, những cú nện gối của Bạch Nhược Y chẳng là gì với anh. Lúc nói những lời này, khóe mắt anh bỗng liếc ra ngoài cửa. Có người đến đây, hẳn là Cố Thần Trạch. Khóe miệng Thẩm Đình Thâm mơ hồ mang theo ý cười, anh cố tình kéo Bạch Nhược Y xuống rồi mạnh mẽ ôm cô vào lòng: “Tôi muốn em nghỉ ngơi cho tốt, em nghỉ khỏe rồi thì tôi sẽ đi. Em càng ầm ĩ như thế với tôi, tức là em không ngủ được, thật ra có phải là em không muốn để tôi đi?”
Cố Thần Trạch đứng ngoài cửa bỗng nhíu chặt mày, suýt chút nữa anh ta đã đẩy cửa ra, buộc Thẩm Đình Thâm phải có chừng mực.
Song, anh ta không đi vào, bởi vì anh ta phát hiện rằng1tuy Bạch Nhược Y hắng giọng, bảo Thẩm Đình Thâm buông tay... nhưng khi cô ngã vào lòng anh thì lại chẳng hề giãy giụa lấy một lần.
Cảm giác của Cố Thần Trạch đi từ "mệt mỏi" đến "lạnh lẽo, trong nháy mắt đã khiến anh ta mình đầy thương tích. Tuy rằng thoạt nhìn, Bạch Nhược Y có vẻ như đang chống cự Thẩm Đình Thâm, nhưng cơ thể cô lại thành thật hơn cô nhiều. Cô thích Thẩm Đình Thâm.
Cố Thần Trạch đặt tay lên quả đấm cửa, từ từ xoay nó xuống.
Ngày thường ánh mắt anh luôn mang theo tia nắng rực rỡ, nhưng lúc này lại mang đến nhiều cảm xúc, có mất mát, có ghen tỵ, có mệt mỏi.
Trong một khoảnh khắc, hai người trong phòng ngủ đã ầm ĩ một trận.
Người ở ngoài phòng ngủ lại xoay người rời đi với7nỗi xót xa. Bạch Nhược Y ầm ĩ qua lại với Thẩm Đình Thâm cũng rất mệt mỏi, cô xoay người, kéo chăn lên: “Nếu anh không đi, tôi sẽ mặc kệ anh, tôi đi ngủ.” “Ừ, em ngủ đi. Đợi em dậy rồi tôi sẽ đi.” Thẩm Đình Thâm vừa nói vừa dịu dàng đắp chăn cho cô.
Bạch Nhược Y đột ngột xoay người, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại. Cổ cảnh cáo anh: “Lúc tôi ngủ, nếu anh lại nhân cơ hội để chiếm lợi, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu!” Thẩm Đình Thâm nhíu mày mỉm cười, vừa gật đầu đáp lời cô, vừa nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vẫn chưa biết là ai chiếm lợi đâu.”
“Anh nói cái gì?” Bạch Nhược Y không nghe rõ anh đang thì thầm điều gì, cô cau mày hỏi lại. Thẩm Đình Thâm kéo chăn lên,0che phủ cả mặt Bạch Nhược Y: “Được rồi, mau ngủ cho tôi!”
Bạch Nhược Y vươn hai tay ra khỏi chắn và kéo xuống: “Biết rồi, biết rồi!”
Thấy cô ngáp một cái, nhắm mắt lại rồi ngủ đường hoàng tử tế, Thẩm Đình Thâm mới đi từng bước khẽ khàng ra bên ngoài.
Anh giúp cô đóng chặt cửa phòng rồi nhìn ra cửa lớn với vẻ đăm chiêu. Lúc này đây, cửa lớn đã khép chặt, xem ra Cố Thần Trạch đã rời đi. Thẩm Đình Thâm đứng bên cạnh cửa sổ, anh vừa thuần thục đốt một điếu thuốc, vừa rũ mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Một chiếc xe hơi màu trắng bạc đang cấp tốc rời khỏi tòa cao ốc này. Cho dù Thẩm Đình Thâm không nhìn rõ biển số, nhưng anh cũng biết chiếc xe đó thuộc về Cố Thần Trạch.
Anh sớm đã biết Cố Thần Trạch đứng ngay ngoài cửa, nhưng cũng không rõ có phải Bạch Nhược Y bị dọa sợ hay không mà khi Cố Thần Trạch vừa gọi điện thoại, nói muốn tới đây cô còn muốn đuổi anh đi mà giờ thì, mới đấu võ mồm vài câu đã ném lời của Cố Thần Trạch lên chín tầng mây rồi.
Thẩm Đình Thâm hít một hơi, nhếch môi mỉm cười. Về phần Cố Thần Trạch, Thẩm Đình Thâm hiểu hơn ai hết. Tuy thoạt nhìn bề ngoài, anh ta tự tin như ánh mặt trời, nhưng bởi vì Cổ Vưu nên thật tình Cố Thần Trạch cũng không thể nào là một người đàn ông tự tin được.
Dù là tình yêu hay tình bạn, nếu cảm thấy đối phương không có cùng cảm giác với mình, anh ta sẽ sợ hãi, sẽ lùi bước. Còn một điều nữa, Cố Thần Trạch là quân tử thích thành toàn cho người khác; hơn nữa là một đứa ngốc. Vì vậy, Thẩm Đình Thâm chỉ cần để Cố Thần Trạch biết rằng trong lòng Bạch Nhược Y có mình thì anh ta sẽ không còn ý định gì với cô nữa. Dẫu có thích Bạch Nhược Y, Cố Thần Trạch cũng sẽ không mạnh mẽ chia rẽ Thẩm Đình Thâm và cô. Nghĩ vậy, đồng tử đen láy của Thẩm Đình Thâm bỗng lóe lên cái nhìn độc ác. Song, anh không phải quân tử, cũng chẳng phải kẻ ngốc. Trong lòng Bạch Nhược Y có anh cũng được, không có anh cũng thể.
Anh nhất định sẽ dùng hết mọi thủ đoạn để cô ấy yêu mình.
Cho dù phải chết, anh cũng muốn Bạch Nhược Y chôn cùng. Cái gì mà bởi vì yêu nên mới buông tay, Thẩm Đình Thâm chẳng hề tin vào câu nói nhảm nhí đó.
Suy cho cùng, buông tay chỉ vì yêu không đủ, yêu không đậm sâu mà thôi. Thẩm Đình Thâm hung hăng hít một hơi thuốc, làn khói mờ ảo vương vấn nơi chóp mũi khiến người ta không nhìn rõ mặt anh. Anh dụi đầu mẩu thuốc vào cửa sổ, mở cửa ra để khói bay đi.