*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Chuyện tai tiếng quan trọng hay chính bản thân em quan trọng?” Thẩm Đình Thâm càng nói càng kích động, thậm chí anh còn dùng tay ghì chặt bả vai Bạch Nhược Y, muốn cô nhìn thẳng vào mình.
Bạch Nhược Y rụt vai lại, cô nắm lấy tay Thẩm Đình Thâm: “Không cần đâu, tự tôi sẽ bảo vệ mình.” Nói xong, cô ngừng một hơi rồi lập tức cắt ngang đề tài đang nói: “Anh nói là anh đợi tôi ngủ dậy, sắc mặt đỡ rồi thì anh sẽ đi, bây giờ anh có thể đi rồi.”
“Em không cần phải né tránh đề tài này, chuyện lần trước nguy hiểm như vậy, nếu không phải tôi...”
“Lần trước tôi thật sự cảm ơn anh đã tới cứu tôi, nhưng sự an toàn của tôi không cần anh phải quan tâm!” Bạch Nhược Y tỏ thái độ kiên quyết, không cho2Thẩm Đình Thâm có cơ hội thuyết phục.
Đôi đồng tử đen nhánh, sáng rõ của anh dần trở nên ảm đạm, anh do dự một lát.
Thấy sắc mặt Bạch Nhược Y kiên định như vậy, anh đành thỏa hiệp. Những chuyện như vậy quả thật không thể bắt buộc.
Thẩm Đình Thâm bất đắc dĩ nhếch môi, đứng dậy, phải các nếp nhăn trên quần áo: “Được rồi, vậy em ăn thêm một chút đi, tôi thấy em ăn chưa no. Tôi đi trước đây, có chuyện gì thì nhất định phải gọi điện cho tôi trước đây.”
Nghe thấy Thẩm Đình Thâm rốt cuộc cũng thỏa hiệp, trên mặt Bạch Nhược Y mới nở nụ cười: “Ừm, hẹn gặp lại.” Thẩm Đình Thâm thầm thở dài một hơi. Sau khi ra khỏi cao ốc, chuyện đầu tiên anh làm khi đã lên xe chính là gọi điện cho Lý Lâm.
“Lý Lâm,7cậu sắp xếp thêm mấy người đi âm thầm bảo vệ Bạch Nhược Y, tôi sợ vẫn còn kẻ nào đó muốn tiếp tục hại cô ấy.” Thẩm Đình Thâm có vẻ hơi đau đầu, anh đưa tay xoa góc trán. “Biết rồi ạ.”
Ban đêm.
Đêm mùa thu luôn đi kèm với từng đợt gió lạnh, đôi khi khiến người ta cảm thấy cái lạnh này thật dễ chịu, nhưng đôi khi lại khiến họ có cảm giác giá rét.
Cố Thần Trạch cảm thấy trận gió đêm nay mang theo sự lạnh lẽo, thổi bên tai khiến anh ta đau đớn.
“Chậc, đúng là đáng chết! Nếu xe mình không bị người phụ nữ xúi quẩy kia đụng trúng, mình cũng không phải đi tới quán bar xa như vậy!” Cố Thần Trạch vừa bọc áo khoác bó sát người, vừa căm giận nói. Hôm nay cũng không biết là ngã trúng1"máu kinh* gì, xe bị đụng chưa nói, hơn nữa còn trông thấy Bạch Nhược Y và Thẩm Đình Thâm ở bên nhau, tối nay bắt xe, đứng nửa tiếng ở ven đường mà chẳng bắt được chiếc nào! (*) Máu kinh: Nguyên văn là Huyết Môi (IEI 5) - Cổ đại thường nói đàn ông gặp phải huyết môi thường bị xui xẻo.
Trong quán bar.
Chu Dụ mặc bộ áo bó sát người, dưới ánh đèn, từng đường cong đẹp đẽ, nổi bật hơn người.
Bên cạnh cô ta còn có bốn năm thanh niên vây quanh, ăn mặc vô cùng thời thượng. Sáu người gần như chiếm cứ hết quầy bar, những người khác không dám tới gần. Trong số bốn năm người đó có một tên rất cao, trên mặt nở nụ cười lấy lòng: “Chu Du, lâu lắm rồi chị chưa gặp bọn em đấy.”
“Tôi cũng không phải7là không muốn gặp, mà là gặp không được.” Chu Dụ cười, đáp lại.
“Đừng nói nữa, nói nhiều như vậy làm gì, uống rượu nào! Hôm nay chúng ta không say không về!” Người cao ráo đó tên là Trương Hoa, cũng là tên có chủ kiến nhất trong đám bạn bè. Chu Du nâng ly rất khí phách: “Nào, uống thôi! Uống bao nhiêu tôi mời!”
Cô ta nâng ly mời Trương Hoa trước, nào ngờ Trương Hoa lại cười khà khà: “Đừng, chị uống với bọn họ trước đi, em rót rượu cho, cuối cùng hai chúng ta lại cùng nhau uống, chị thấy sao?” “Sao có thể để cậu rót rượu cho tôi chứ, uống cùng nhau đi nào.” Chu Dụ cười, lắc đầu, cố ý muốn uống một ly với Trương Hoa trước, Không đợi Trương Hoa mở miệng cự tuyệt, mấy người bạn ngồi bên cạnh0đã nói đỡ cho hắn: “Thế nào, Chu đại tiểu thư không uống với chúng tôi trước là có ý gì? Trong mắt chị chỉ có một mình Trương Hoa phải không? Vậy bạn bè như chúng tôi không phải người à?”
“Phải, lời này rõ ràng cho thấy chị khinh thường chúng tôi đấy.”
Đám bạn bè của Trương Hoa nói hùa theo, khiển Chu Du khó xử.
Cô ta vội vàng khoát tay: “Không phải không phải, các cậu đây là có ý gì thế?” Nói xong, thấy đám bạn ghi nợ, Chu Du đành phải nghe theo Trương Hoa: “Cũng được, trước tiên tôi uống một lượt với các cậu, vậy thì phiền Trương Hoa giúp tôi rót rượu rồi.”
Trương Hoa đưa tay làm dầu OK, sau đó mở chai rượu, rót cho Chu Dụ một ly đầy. Đúng lúc này, Cố Thần Trạch vừa vặn đi đến quán bar. Anh ta đưa mắt nhìn khắp quầy bar, chỗ nào cũng chật kín người, ngay cả một nơi thanh tĩnh cũng không có.
Nhìn qua nhìn lại, anh ta lập tức trông thấy một quầy bar mở rộng, rõ ràng có thể ngồi đến mười mấy người, nhưng chỉ có năm sáu người ngồi.
Cố Thần Trạch cũng không để ý, tự mình cầm mấy chai rượu đi tới đó. Anh ta vừa ngồi xuống thì người khách ở bàn kia đã bước tới đuổi mình đi: “Anh là ai, không thấy bàn này của chúng tôi có người sao?” “Cậu không thấy khắp quán bar này chỉ có bàn các cậu là còn chỗ trống à? Năm người các cậu, mỗi người đến tận hai cái mông à? Chiếm cái bàn lớn như vậy để làm gì chứ?” Cố Thần Trạch không ngẩng đầu lên, vừa nói vừa tự nhiên mở nắp chai rượu.
“Này người anh em, thừa dịp tôi còn nói chuyện đàng hoàng với anh, anh mau cút đi cho tôi.” Người nọ hung tợn nhìn Cố Thần Trạch, tỏ vẻ như muốn đập anh ta, hơn nữa còn xắn cả cổ tay áo. Chu Dụ ngồi giữa đám bạn, không biết là ai tới ngồi, cô ta cho rằng năm người cũng không chiếm nhiều chỗ như vậy, vì thế nên đi qua bên kia mấy bước, định bảo bạn mình thôi. Nhưng khi nhìn thấy người ngồi đó chính là người cô đã đụng phải hồi trưa thì cô ta lạnh lùng cười mấy tiếng: “Ô kìa, ai mà da mặt dày thế nhỉ, không thấy bàn này có người ngồi sao?” Cố Thần Trạch vừa nghe thấy tiếng nói quen tai, anh ta ngước mắt nhìn lại, trông thấy Chu Dụ trang điểm đậm, cô ta đang nhìn mình chằm chằm từ trên cao xuống. “Tôi nói ai mông lớn vậy, hóa ra là cô à? Các người mở quán bar này ư? Vị trí này là có chuyển tới sao? Tôi cứ thích ngồi yên ở chỗ này đấy!” Cố Thần Trạch không hề chịu thua Chu Du, anh hất cằm với vẻ lưu manh. Khóe mắt Cố Thần Trạch lướt qua, vừa kịp nhìn thấy cái người cao ráo vẫn luôn ngồi ở bàn bên kia đang đổ bột gì đó vào trong rượu. Cố Thần Trạch vốn cũng không để ý, nhưng người nọ đã cầm ly bước tới và đưa cho Chu Dụ: “Uống trước một ly cho đỡ tức, thằng nhóc này cứ để em tới xử lý.”
Chu Dụ đưa mắt nhìn Cố Thần Trạch, nhận lấy ly rượu rồi nhìn anh ta, cảm thấy phải oán hận đối phương vài câu thì mới vui: “Thằng nhóc này không biết phân rẽ phải trái, hôm nay tôi phải thay ba mẹ nó dạy dỗ nó thật tốt!” Trương Hoa thầy Chu Du mãi không uống ly rượu, hắn một lòng muốn ẩu đả với Cố Thần Trạch, gấp đến độ gãi tai lung tung.