*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Sao ngón tay cậu ta không chỉ đồng, không chỉ tây, mà lại khăng khăng chỉ ngay anh?” Ánh mắt Chu Du càng sắc bén khiến sau lưng Hàn Phong lạnh lẽo: “Tôi nhớ công ty nhà anh có mấy hạng mục hợp tác với công ty nhà tôi đúng không?”
Hàn Phong thấy làm thế nào cũng không tránh khỏi, nên dứt khoát không giả bộ với Chu Du nữa.
Gã chậm rãi đứng lên, cơ thể hắn cao hơn cô ta nửa cái đầu, đột nhiên tạo thành một áp lực nào đó đối với Chu Dụ.
“Cô muốn cái gì? Cô nói chuyện hợp tác công ty với tôi? Lẽ nào cô đang ở đây đại diện cho công ty nhà cô lên tiếng sao?” Hàn Phong2phủi vai áo, khinh thường liếc mắt nhìn Chu Dụ.
Một con thỏ nhỏ vừa mới về nước như cô ta mà bày đặt muốn quản lý chuyện công ty rồi sao?
Hàn Phong không giống Chu Du, gã là con trai một, đã sớm đảm nhận chức vụ trong công ty. Chu Du cũng lười đôi co với Hàn Phong, cô nàng gọi thẳng một cuộc điện thoại cho thư ký của ba mình. “Chú Trần à, chú giúp cháu rút hết những hạng mục mà công ty mình hợp tác với nhà họ Hàn về nhé, không hợp tác với bọn họ nữa.”
“Sao thế?”
“Cháu phát hiện nhân phẩm Tổng giám đốc của bọn họ có vấn đề cho nên không muốn hợp tác với bọn họ nữa.”7Chu Du vừa nói vừa liếc mắt nhìn Hàn Phong. Cô ta để ý thấy khuôn mặt gã đang cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng cô ta biết hắn đang bị chấn động và sự chấn động đó đang càng lúc càng lớn. “Ừ, được rồi, chú sẽ xử lý.” “Phiền chú.” Chu Du lễ phép nói xong thì cúp điện thoại.
Hàn Phong thẹn quá hóa giận, bất chợt đập mạnh một cái “bốc” vào bàn, thu hút không ít người chú ý.
Gã trừng mắt, đưa tay chỉ vào Chu Dụ: “Hai đứa con gái nhà họ Chu chả có đứa nào tốt đẹp, đứa con gái lớn bị người khác đùa bỡn thì vội tìm đứa út về kín đáo nhét vào nhà họ Thẩm. Đâu1ngờ cô út Chu gia cũng đâu phải hạng tốt đẹp gì, vừa về nước đã cùng mấy người đàn ông đến quán bar lêu lổng rồi.” Hàn Phong cố tình nói lớn tiếng, giọng nói cũng lấn át tiếng nhạc trong quán, gần như những người ở phía bên kia quầy bar cũng nghe được lời gã nói. Những người không nghe thấy cũng rỉ tai thì thầm với nhau, bàn về những lời Hàn Phong vừa mới nói. Cố Thần Trạch vốn đang uống rượu giải sầu, nghe xong lời Hàn Phong nói cũng liếc mắt nhìn Chu Dụ. Thì ra cô ta là em gái của Chu Kỳ, hai người bọn họ quả thật có nhiều nét giống nhau.
“Chu gia là ai chứ, còn7muốn trèo cao vào nhà họ Thẩm sao?” “Đúng đấy, tác phong làm người thật bẩn thỉu...”
Những tiếng bàn tán khó nghe bắt đầu nổi lên, lọt vào tai của Chu Dụ khiến cô ta tức giận run người. Chị của cô ta - Chu Kỳ là người bị hại, tại sao lại biến thành người có tác phong bẩn thỉu? Đầu óc những người này đều bệnh hết rồi à?
Hơn nữa, cô ta ăn chơi trác táng với lũ đàn ông khi nào? Uống rượu với nhau là lêu lổng sao? Vậy tất cả mọi người trong quán bar này đều ăn chơi trác táng hết à? Bọn họ dựa vào cái gì mà chỉ trỏ cô ta? Chu Dự tức giận quét mắt nhìn những0người đang bàn tán.
Nhưng mà ở đây có quá nhiều người, bọn họ hoàn toàn chẳng sợ ánh mắt của Chu Dụ.
Ngược lại, Hàn Phong nhìn thấy cục diện này, trong bụng lại nở hoa, gã càng kiêu ngạo vu oan cho Chu Dụ: “Còn nữa, tôi nghe nói lúc đi du học, cô có phong cách sống rất tệ, còn bị cảnh sát bắt, chuyện này nếu truyền tới tại nhà họ Thẩm...”
“Anh nói bậy!” Chu Du cực kì tức giận, mạch máu trên cổ bởi vì cảm xúc không ổn định mà sung huyết.
Thấy vậy, không hiểu sao trong lòng Cố Thần Trạch chợt thắt lại, anh ta đột nhiên có cảm giác muốn ra tay giúp Chu Dụ. Cố Thần Trạch vội vàng uống một ngụm rượu để mình bình tĩnh lại.
Mày đang suy nghĩ cái gì vậy? Muốn anh hùng cứu mỹ nhân sao? Người phụ nữ này mà mày cũng muốn giúp?
Không được, không được, chuyện không liên quan thì không thể leo cao! “Sao tôi lại nói bậy được chứ? Cô nhìn cô xem, bị tôi nói trúng cho nên mặt đỏ rần chứ gì? Chột dạ sao?” Hàn Phong càng nói càng thái quá, trong mắt hiện lên tia đắc thắng. “Tôi... Tôi không có.” Chu Dụ không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng nghe tiếng bàn tán của mọi người bên cạnh, không biết sao cô ta lại thấy mũi mình cay cay, cô ta muốn khóc rồi. Từ nhỏ đến lớn, Chu Dự toàn bắt nạt người khác, đâu chịu thiệt thòi như thể bao giờ. Thoáng chốc rơi vào tình cảnh một thân một mình khiến cho cô ta bị luống cuống.
Hàn Phong thấy Chu Du càng ngày càng sợ, gã từ từ đi về phía trước, hơi nghiêng người, khóe miệng lộ ra nụ cười chế giễu, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được để nói: “Cô muốn ầm ĩ với tôi sao? Tôi còn có thể nói ra những lời khó nghe hơn, khiến mọi người bàn tán về cô...”
Chu Dự tức giận đến mức đầu muốn bốc hơi, vung tay muốn cho Hàn Phong một cái tát. Nhưng tay cố lại bị Hàn Phong chặn lại: “Sao? Thẹn quá hóa giận muốn gọi vệ sĩ đến đánh tôi sao?” “Được rồi, kẻ lì lợm nổi tiếng nhất thành phố Hà, đừng ở đây bắt nhịp vớ vẩn nữa. Con gái nhà người ta được học ở học viện nổi tiếng nhất nước ngoài, mỗi ngày đều bận bịu viết luận văn, làm nghiên cứu. Anh cho rằng ai cũng giống như anh, cả ngày rảnh rỗi ăn chơi trác táng sao?” Một âm thanh cao ngạo, lạnh lẽo, ung dung vang lên. Âm thanh ấy giống như mùa xuân tháng ba hòa tan bằng giá lạnh lẽo, nhỏ giọt vào dòng suối khiến Chu Du cảm thấy vô cùng êm tai.
Những người vốn đang bàn tán về Chu Du, nghe Cố Thần Trạch nói xong thì nhìn Hàn Phong từ trên xuống dưới.
Đột nhiên có một người đàn ông bừng tỉnh hiểu ra liền nói: “Thì ra anh ta chính là Hàn Phong, trước đây, trên báo có đăng anh ta mấy lần chơi gái bị bắt vào Cục Cảnh sát, ba của anh ta đã bỏ số tiền lớn để bảo lãnh anh ta ra ngoài.” Nghe xong lời này, tất cả mũi nhọn đều chĩa về phía Hàn Phong, cũng không thiếu người lấy điện thoại ra để tìm những hành vi vĩ đại của gã. Hàn Phong nghiêng đầu sang chỗ khác, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Cố Thần Trạch, nhưng đột nhiên cơ thể gã lại run rẩy, gã nhận ra đó là ai.