*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Chu Dụ xoa cánh tay đã sưng đỏ, mơ hồ có chút nóng lên, sức của Hàn Phong quả thật không nhỏ. Cố Thần Trạch chậm rãi nói tiếp: “Tôi vốn dĩ ngồi uống rượu bên kia, cậu ồn ào như vậy, sao lại là chuyện không liên quan đến tối chứ? Còn nữa, dù sao cậu cũng là một Tổng giám đốc, mấy hàng Armani có kiểu dáng từ 3 năm trước này cũng đừng mặc trên người nữa.”
Sau khi Cố Thần Trạch nói xong, tất cả mọi người mới nhìn lại quần áo của Hàn Phong, đúng thật là kiểu dáng từ ba năm trước. Hàn Phong thầm mắng một câu đáng chết, hôm nay gã kêu người giúp việc mới đến cầm một2bộ vest tới, cũng không chú ý đến kiểu dáng của bộ vest này.
“Trời ạ, một Tổng giám đốc lại không chú ý vấn đề ăn mặc như vậy?”
“Ngay cả một cô gái phục vụ quán bar còn biết chú ý ăn mặc nữa đấy.”
Đứng trong tiếng chỉ trích của mọi người, Hàn Phong xấu hổ đến đỏ bừng mặt, gã ra vẻ lý trí mà chỉ vào Cố Thần Trạch: “Cậu chờ đấy, đừng để sau này tôi gặp lại cậu.” Cố Thần Trạch hất tay Hàn Phong ra, vẻ mặt khinh bỉ nhìn gã: “Cậu cho rằng cậu có thể động vào tôi sao? Cũng không nhìn lại xem bản thân mình đáng giá bao nhiêu.” “Hừ, hai người chờ đó cho tôi.” Hàn7Phong giận dữ nói, giọng điệu có vẻ hơi yếu ớt. Nói xong gã xoay người rời khỏi quán bar, sau này gã sẽ không bao giờ quay lại cái quán bar đã khiến mình mất mặt này nữa.
Chu Dự theo sát phía sau, Cố Thần Trạch kéo Chu Dụ lại, lo lắng Hàn Phong tức điên lên sẽ đánh cô nàng: “Cô còn muốn đi theo làm cái gì?” “Tôi muốn kêu Lưu Đức đánh tên đó!” Chu Du vừa hất tay Cố Thần Trạch ra, vừa đi ra ngoài cầm điện thoại gọi Lưu Đức. “Chờ ở cửa, nhìn thấy Hàn Phong liền bắt lấy, đừng để tên đó chạy thoát.” “Ừm, được.”
Lưu Đức vừa tắt điện thoại, đã thấy Hàn Phong che mặt1chạy ra.
Anh ta vừa kéo áo vest gã, vừa lôi gã vào góc vắng. Chu Du đi đến, Cố Thần Trạch cũng ra ngoài theo.
Hôm nay tâm trạng Cố Thần Trạch vốn không tốt, hiện tại lại đụng phải chuyện này, nên muốn xem tiếp diễn biến câu chuyện. “Mấy người muốn làm gì?” Hàn Phong dựa lưng vào tường, hoảng hốt nhìn Chu Dụ. Lưu Đức vừa cao vừa cường tráng, đứng trước mặt gã tạo thành một bức tường bằng thịt người, Hàn Phong biết rõ mình không thể chạy được nữa. Lưu Đức vừa đè ngực Hàn Phong, ép gã lùi ra sau, vừa quay đầu nhìn Chu Dụ: “Cô chủ, tên nhóc này đã làm gì đắc tội cô rồi? Cô cần7tôi làm gì?”
Chu Dụ khoanh tay, nghiêng người dựa vào tường, hơi nhướng mày, vẻ mặt như đang xem kịch vui: “Tôi muốn anh đánh hắn cho tôi...” “Được.” Không đợi Chu Du nói hết câu, Lưu Đức đã lên tiếng nhận lời. Giống như Lưu Đức rất hứng thú với việc đánh người, vừa nghe Chu Dụ muốn mình động thủ, đôi mắt anh ta đã nổi lên sự kích động. “Muốn đánh chỗ nào cũng được, chỉ cần tránh đi mấy chỗ hiểm trên người anh ta, đừng đánh anh ta tàn phế, bắt anh ta phải nằm trên giường mười ngày nửa tháng là được rồi.” Chu Dụ hiểu rõ thực lực của Lưu Đức, sợ Lưu Đức thật sự đánh Hàn Phong0tàn phế nên mới lên tiếng nhắc nhở. “Biết rồi.” Lưu Đức lạnh nhạt đáp, hai tay đã đánh tới tấp vào cơ thể Hàn Phong.
“Bốp, bốp, bốp.” Tiếng đánh hòa vào tiếng kêu đau đớn của Hàn Phong, vang vọng trong con đường tắt nhỏ hẹp, mãi cũng không biến mất.
Cố Thần Trạch nghe được mà muốn nổi cả da gà, anh ta hơi nhàm chán ngáp một cái.
Mãi đến khi Hàn Phong đau đến nỗi không còn ý thức, ngay cả sức lực kêu đau cũng không còn, động tác của Lưu Đức mới dần chậm lại.
Anh ta nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Chu Du, chờ Chu Dụ ra chỉ thị tiếp theo. Chu Dụ rướn cổ lên đánh giá cẩn thận dáng vẻ Hàn Phong, bộ dạng thảm đến không nỡ nhìn kia khiến cô ta phải quay lưng, lạnh lùng phất tay: “Được rồi, vậy anh đưa Hàn Phong đến bệnh viện đi. Đúng rồi, giúp Hàn Phong thông báo cho ba anh ta, nhân tiện nói với ông ta rằng, nếu ông ta không quản tốt con mình, thì đừng trách tôi lần sau ra tay độc ác.”
Lưu Đức thật thà, sững sờ nhíu mày: “Cô chủ, cô có ý gì? Đánh người ta một trận xong, lại còn đưa tới bệnh viện?”
Chu Dự trừng mắt, gật đầu giải thích: “Tất nhiên phải đưa anh ta đến bệnh viện rồi, chứ lỡ đến lúc đó anh ta lại đòi chúng ta phí tổn hại thì làm sao bây giờ? Cho anh ta một bài học là đủ rồi, nhưng không được để chính mình đến lúc đó phải gánh một đống phiền phức.”
Lưu Đức cái hiểu cái không, hoang mang gật đầu: “Vậy được rồi.”
Cố Thần Trạch đứng bên cạnh bật cười thành tiếng, không biết đầu óc Chu Du này có thêm cái gì, suy nghĩ đúng là không giống người thường nha.
Nhưng mà, cô ta nhìn như vậy lại có chút đáng yêu, chuyện gì xảy ra thế này? Cố Thần Trạch đi về phía trước mấy bước, ngồi xổm xuống đè lên người Hàn Phong. Chu Dụ khó hiểu hỏi: “Anh đang làm gì thế? Chắc không phải muốn lấy đồ trên người anh ta chứ?”
“Trên người cậu ta có thứ gì mà tôi phải lấy?” Cố Thần Trạch liếc Chu Dụ một cái, sau đó nhấn vào vài vị trí khác trên người Hàn Phong: “Tôi học y, nhìn xem vết thương trên người cậu ta có nghiêm trọng hay không.”
“Thật nhìn không ra, anh vậy mà lại học y đấy.” Chu Du cũng ngồi xổm xuống theo, nhìn chằm chằm động tác của Cố Thần Trạch. Đúng là Cố Thần Trạch rất ra dáng một bác sĩ.
“Hừ, thứ cô không nhìn ra còn nhiều lắm.” Cố Thần Trạch lạnh lùng cười.
Nhưng đáy mắt anh ta lại âm u, trong lòng thầm nghĩ Chu Du này thật sự không đơn giản. “Được rồi, được rồi, đừng lên mặt nữa, sao rồi? Vệ sĩ của tôi ra tay thể nào, có làm Hàn Phong bị thương nặng không?” Trong lúc hai người nói chuyện, Cố Thần Trạch đã kiểm tra xong toàn thân Hàn Phong: “Ừm, vệ sĩ của cô làm việc đáng tin hơn cô nhiều, trên người Hàn Phong cũng không bị thương nặng, đưa đến bệnh viện nằm tầm nửa tháng, tiền thuốc men cũng không đắt.” Chu Dụ chống đầu gối đứng dậy, vỗ vai Lưu Đức: “Được, làm tốt lắm, anh đưa anh ta đến bệnh viện đi, đừng quên lời tôi dặn anh nói lại cho ba Hàn Phong nhé.”
Lưu Đức dùng một tay nhấc Hàn Phong lên, khiêng gã trên vai như đang khiêng hàng hóa: “Ừm, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ thuật lại hết những lời cô nói cho ba anh ta biết.” “Tốt, đi đường cẩn thận.” Chờ bóng dáng Lưu Đức đi xa, trên đường tắt vắng vẻ chỉ còn Chu Dụ và Cố Thần Trạch sóng vai mà đi. Bầu không khí giữa hai người đột nhiên có hơi xấu hổ, Chu Du biết nếu không phải hôm nay có Cố Thần Trạch ra tay giúp đỡ, nói không chừng kết quả của cô ta còn thảm hơn nhiều so với Chu Kỳ.
Nhưng nếu muốn cô ta xin lỗi Cố Thần Trạch thì cô ta lại cảm thấy Cố Thần Trạch nhất định sẽ lợi dụng cơ hội đó để sỉ nhục mình.
Việc này khiến Chu Du muốn tiến không được, muốn lùi cũng không xong.
Chu Du nhíu hàng lông mày nhỏ nhắn, chần chừ hồi lâu, mới nhỏ giọng mở miệng: “Cái kia...”
“Nếu cô muốn nói với tôi mấy lời như cảm ơn này nọ thì không cần. Tôi cũng không muốn ra tay cứu cô, chỉ là không quen thấy con gái bị ức hiếp mà thôi.” Cố Thần Trạch lên tiếng ngắt lời Chu Du, cũng nhìn Chu Dụ từ trên xuống dưới: “Nhưng mà người chơi theo nhóm, vật họp theo loài. Bạn bè cô cặn bã như thế, nên tôi nghĩ có lẽ nhân phẩm cô cũng không khác gì đúng không?”