Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 154



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nói xong, Cố Thần Trạch sải bước nhanh, tiện tay đón một chiếc xe, thoải mái rời khỏi. Cố Thần Trạch bỏ lại một mình Chu Du đứng tại chỗ giận đến mức muốn nổ tung, cô ta chỉ tay vào Cố Thần Trạch trên chiếc xe kia rồi kêu to: “Đừng để tôi gặp lại anh!” Giọng nói biến mất trong tiếng còi xe, Cố Thần Trạch hoàn toàn không hề nghe thấy Chu Du đang nói cái gì. Chỉ là từ trong kính chiếu hậu ngoài cửa xe, anh ta thấy dáng vẻ tức giận của Chu Du, cô ta đang mấp máy miệng rất là hài hước. Điều đó chọc cho Cố Thần Trạch không nhịn được, khẽ che miệng lại bật cười. Chu Dự tức giận tới mức đưa tay vuốt ngực, để cho mình thuận khí một chút.

Một lúc lâu sau, Chu Du mới nhớ tới2chuyện này phải bàn bạc một chút với chị Chu Kỳ.

Cách đó không xa, có một cô gái với dáng người xinh đẹp dựa vào tường vẫn luôn nhìn chằm chằm bóng dáng Chu Dụ.

Ngón tay của cô ta bấm vào lòng bàn tay, khiến một vùng da đỏ tấy, nhưng cô ta cũng không thèm để ý chút nào, chỉ giận dữ nói nhỏ: “Cố Thần Trạch này đúng là thích phá hỏng việc của người khác, nhưng coi như cô ta tránh được mùng một, cũng không tránh được mùng mười lăm. Không ai có thể ở bên cạnh Thẩm Đình Thâm!”

Cô ta vừa đi trên đường, không có mục đích, vừa cúi đầu đốt một điếu thuốc lá nhỏ dành cho phụ nữ. Trong làn sương khói lúc ẩn lúc hiện, ánh mắt của cô ta trở nên mê man và mơ màng.

Cô ta nhớ về mấy ngày7trước, vốn dĩ vì muốn tìm nhà tài trợ cho bộ phim nên cô ta đã đi tiếp vài thương nhân có tiền.

Bên trong KTV hạng sang của thành phố H.

“Cô chính là Hạ Tiểu Tiểu sao?” Người đàn ông thoạt nhìn khoảng 40 tuổi, dáng người hơi mập lên tiếng hỏi.

Hạ Tiêu Tiêu vừa cười lấy lòng, vừa rót rượu cho ông ta, thản nhiên gật đầu: “Đúng vậy, tôi cũng thật thiếu hiểu biết, nhất thời không nhận ra ngài là...?”

“Tôi là chú của Chu Kỳ, nghe nói cô rất thân thiết với Kỳ Kỳ nhà tôi.” Người đàn ông bưng rượu lên uống một ly với Hạ Tiểu Tiêu, nhắc tới chuyện của Chu Kỳ, ông ta liền nói không ngừng.

Ông ta để ly rượu xuống lập tức bắt đầu nói liên miên, Hạ Tiểu Tiêu lẳng lặng nghe.

“Kỳ Kỳ cũng thật xui xẻo, không biết tại sao1lại xảy ra chuyện này, bây giờ nhà họ Thẩm nghi ngờ thanh danh của nó không tốt, không để cho Kỳ Kỳ gả cho Thẩm Đình Thâm, ôi... Kỳ Kỳ cũng thật đáng thương.” Người đàn ông nói đến đây, bất đắc dĩ lắc đầu một cái.

Hạ Tiểu Tiểu là một người thông minh, lập tức rót một ly rượu cho ông ta. Ngoài ý muốn nghe thấy hủy bỏ quan hệ thống gia, trong lòng Hạ Tiêu Tiêu dĩ nhiên mở cờ trong bụng, nhưng vẫn phải làm ra vẻ đau lòng cho Chu Kỳ, cô ta tỏ vẻ thương tiếc: “Vốn tưởng rằng chuyện của Chu Kỳ và Thẩm Đình Thâm là chắc chắn, kết quả không ai nghĩ tới lại xảy ra chuyện như vậy.”

“Đúng rồi, vậy chuyện này đối với công ty nhà họ Chu các ngài không có ảnh hưởng gì chứ? Nếu như không7thể kết thông gia với nhà họ Thẩm, có đối tác nào không hợp tác với các ngài nữa hay không?” Đây là dĩ nhiên, không có cái hư danh kết thông gia với nhà họ Thẩm này thì còn ai muốn nịnh bợ nhà họ Chu mấy người chứ?

Trong mắt Hạ Tiêu Tiêu thoáng qua một ý cười khinh thường, không ai có thể lấy được Thẩm Đình Thâm. Người đàn ông lại lắc đầu, cười khà khà, có vẻ đã say: “Không phải, nhà họ Chu chúng tôi vẫn còn kết thông gia với nhà họ Thẩm, ai nói không kết thông gia chứ?”

“Có ý gì? Không phải vừa rồi ngài mới nói nhà họ Thẩm nghi ngờ thanh danh của Chu Kỳ sao?” Hạ Tiêu Tiêu đang rót rượu thì ngừng lại, không hiểu hỏi. “Nhà họ Chu cũng không phải chỉ có một đứa con gái là0Kỳ Kỳ, còn có một Chu Du đang học ở nước ngoài, dáng dấp con bé đó có vài phần tương tự Kỳ Kỳ. Để cho nó thay thế Kỳ Kỳ, có lẽ nhà họ Thẩm cũng sẽ không từ chối.” Người đàn ông nói xong lại uống rượu. Hạ Tiêu Tiêu như bị sét đánh trúng, đơ người tại chỗ, không nhúc nhích. Sau đó Hạ Tiêu Tiêu trở về liền lập tức điều tra tài liệu về Chu Du, chủ động quyến rũ Hàn Phong. Cô ta bảo Hàn Phong tìm bạn của Chu Du, hãm hại Chu Du, làm hỏng danh tiếng của Chu Dụ. Chắc Chu gia sẽ không có đứa con gái thứ ba đúng không? Nhưng cô ta không ngờ Hàn Phong này làm việc không ra gì.

Cuối cùng còn bị Cố Thần Trạch phá hỏng, bị đánh đến mức phải đưa đến bệnh viện.

Ban đêm, sau vài ngày nắng, cuối cùng tối nay, trời cũng mưa xối xả. Tia chớp kèm theo tiếng sấm đì đùng làm Bạch Nhược Y đang ngủ đột nhiên bừng tỉnh.

Bạch Nhược Y sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh đầy người, cô ôm chắn nhìn ra ngoài cửa sổ. Hạt mưa lớn và vào cửa sổ tạo thành những tiếng lộp độp. Từng cơn gió lớn chui vào qua kẽ cửa sổ, phát ra tiếng động giống như tiếng gào khóc thảm thiết. Bình thường Bạch Nhược Y cũng không sợ sấm sét gì gì đó, nhưng gần đây trải qua quá nhiều chuyện khiến cho cô cảm thấy tinh thần của mình hơi suy nhược, đã không thể chịu đựng bất kỳ đả kích nào nữa. Bạch Nhược Y hoang mang lo sợ, lúc cô cho rằng đêm nay có thể không ngủ được thì điện thoại di động vang lên.

Bạch Nhược Y vội vàng đi lấy điện thoại di động, thấy dãy số trên đó chính là của Thẩm Đình Thâm. Trong lòng Bạch Nhược Y vui mừng, lúc cô cần có người ở bên nhất thì anh liền gọi điện thoại tới.

Bạch Nhược Y nhận điện thoại nhưng cũng không thể hiện mình rất vui, mà thản nhiên nói: “Đã trễ thế này, anh tìm tôi có chuyện gì?”

Bên đầu kia điện thoại vang lên tiếng thở hổn hển của Thẩm Đình Thâm, anh trực tiếp thốt ra hai chữ: “Mở cửa.” Bạch Nhược Y rõ ràng cảm thấy được hô hấp của mình hơi chậm lại, nghe anh nói như thế thì cô cũng biết là có ý gì, nhưng cô có một chút không dám tin tưởng. Cô vừa đi ra ngoài phòng, vừa hỏi trong điện thoại: “Không phải chứ, anh ở bên ngoài nhà em sao?” Điện thoại lại truyền đến tiếng tút tút ngắt máy... Mà Bạch Nhược Y cũng đã chạy tới trước cửa chính, chậm rãi mở cửa ra liền thấy Thẩm Đình Thâm cả người ướt đẫm đứng ở cửa. Mái tóc đen nhánh rối loạn và ướt nhẹp của Thẩm Đình Thâm phủ lên trên bả vai anh, toàn bộ quần áo trên người đều ướt đẫm. Bạch Nhược Y kinh ngạc trừng mắt, nhìn Thẩm Đình Thâm từ trên xuống dưới: “Anh đã đi làm cái gì vậy?”

“Tôi vẫn luôn ở dưới lầu, vốn dĩ muốn tối nay bảo Lý Lâm tới đón em, nhưng đột nhiên mưa to, hơn nữa còn sấm sét, tôi liên đội mưa chạy tới đây.” Thẩm Đình Thâm vừa nói vừa đi vào bên trong phòng, rồi đi tới toilet trong nhà Bạch Nhược Y, lấy một cái khăn lông mới ra lau tóc của mình. Dáng vẻ đó giống như đây chính là nhà của anh vậy, không hề xa lạ chút nào. “Từ xế chiều đến bây giờ anh vẫn luôn ở dưới lầu nhà tôi sao?” Bạch Nhược Y sợ ngây người, không biết Thẩm Đình Thâm đang suy nghĩ cái gì: “Anh ở dưới lầu nhà tôi làm cái gì?”

“Giúp tôi nấu chút canh gừng đi, tôi sợ ngày mai mình sẽ bị cảm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.