*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Thẩm Đình Thâm kéo chăn trên người ra, nhướng mày: “Không tắm chung thì thôi, đuổi tôi đi làm gì?”
Dứt lời, anh chui vào nhà tắm, đóng cánh cửa kính lại. Từ cánh cửa kính dày chỉ nhìn thấy hình dáng của Thẩm Đình Thâm đang cởi từng món đồ. Bạch Nhược Y vội xoay người, cực kì hối hận vì đã cho Thẩm Đình Thâm ở lại. Chẳng lâu sau, Thẩm Đình Thâm đã ra khỏi nhà tắm, bộ phận quan trọng được che đi bằng khăn tắm.
Cơ bắp rắn chắc trên người anh còn đang nhỏ nước, khiến người ta liên tưởng xa xôi.
“Được rồi, tôi tắm xong rồi, em đi tắm đi.” Thẩm Đình Thâm nghênh ngang đi về phía sô2pha, vỗ vỗ vai Bạch Nhược Y. Bạch Nhược Y đang xem ti vi chăm chú, trên tay còn bưng một cốc nước nóng, quay đầu liền trông thấy Thẩm Đình Thâm gần như đang nude. Cô hết hồn đến độ suýt làm rơi cốc nước trên tay, nhìn Thẩm Đình Thâm với vẻ hãi hùng: “Anh làm gì đây? Đồ ngủ tối đưa cho anh đâu!” Thẩm Đình Thâm ngồi trên sô pha với khuôn mặt bình tĩnh, còn khoanh chân, lấy điều khiển trên bàn đổi kênh: “Đồ ngủ của em sao tôi mặc được? Tôi gần mét tám, có cô cũng chẳng mặc nổi bộ đồ ngủ mét sáu mấy của em.” “Anh đừng có nói vớ vẩn với tôi nữa!7Bộ đồ ngủ đó kiểu thụng, dù anh có hai mét cũng mặc được!” Bạch Nhược Y thực sự tức điên người, chỉ vào mũi Thẩm Đình Thâm mà quát lên: “Anh đừng có quá đáng quá, sớm biết anh như thế thì tôi đã không để anh ngủ lại trong nhà tôi rồi!”
Cái kiểu gì vậy, anh nude để quyến rũ mình sao? Nói thế nào đi chăng nữa thì mình cũng là một người phụ nữ có nhu cầu bình thường, thế mà một người đàn ông thân thể cường tráng rắn chắc gần như nude lại đứng trước mặt mình. Nếu không phải vì bản thân mình kiên định phi thường thì chỉ e đã chảy máu mũi đầy đất từ1lâu rồi! Thẩm Đình Thâm thấy mình không lừa được Bạch Nhược Y, cười hì hì: “Thực ra bộ đồ ngủ của em thật sự quá xấu, tôi không mặc nổi.”
“Anh đừng tỏ về bản thân đã được lợi mà còn bày đặt cho tôi!” Bạch Nhược Y cầm gối ôm lên ném vào người Thẩm Đình Thâm, nghiêng đầu qua không nhìn anh.
Thẩm Đình Thâm thong dong đón lấy chiếc gối, chèn ra sau lưng, thảnh thơi dựa vào số pha xem ti vi, “Được rồi, em mau đi tắm đi, khỏi phải làm nóng bình nóng lạnh thêm lần nữa.” “Bình nóng lạnh này của tôi không cần làm nóng thêm!”
“À... Vậy em cũng mau đi tắm đi, không còn sớm nữa,7ngày mai không đi làm à?” Thẩm Đình Thâm quay đầu, nhìn Bạch Nhược Y với vẻ ngây thơ vô hại.
Bạch Nhược Y lườm Thẩm Đình Thâm, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể chém anh ngàn vạn nhát. Trên thế giới này sao lại có người không biết xấu hổ như thế chứ? Trời đất ơi, mình giữ người kiểu gì ở lại nhà qua đêm vậy?
“Đợi tối tắm xong đi ra mà vẫn nhìn thấy anh nude thì anh cút ngay ra ngoài cho tôi!” Bạch Nhược Y đứng dậy đi tắm, vừa đi vừa gửi cho Thẩm Đình Thâm thông điệp cuối cùng.
Thẩm Đình Thâm đứng dậy khỏi số pha, nhíu mày giải thích: “Tôi nude chỗ nào, tôi đang che0bằng khăn tắm còn gì?”
“Anh nói lại xem!” Bạch Nhược Y quay phắt lại, mắt gần như bắn ra tia lửa. Thẩm Đình Thâm sợ đến nỗi ngồi phịch mông xuống sô pha, không dám lên tiếng nữa. Đợi lúc Bạch Nhược Y tắm xong đi ra, cô cũng không mặc đồ ngủ mà quấn một chiếc khăn tắm.
Vừa đi ra cô đã hỏi người trên sô pha: “Anh để đồ ngủ của tôi đâu rồi?” Vốn thấy Thẩm Đình Thâm không mặc bộ đồ ngủ mình chuẩn bị cho anh, Bạch Nhược Y bèn không đi tìm đồ ngủ, định bụng mặc bộ đồ kia là được. Nhưng sau khi tắm xong, cô tìm khắp nhà vệ sinh cũng không thấy bộ đồ ngủ đó, chỉ đành quấn khăn tắm đi ra. Đèn phòng khách đã tắt, ngoài ánh chớp bên ngoài xẹt qua giúp chiếu sáng một chút thì không có ánh sáng nào khác, đương nhiên không nhìn rõ được trên sô pha có người hay không. Bạch Nhược Y vừa thuận tay tắt đèn nhà tắm vừa đi vào phòng ngủ. Hẳn Thẩm Đình Thâm đã ngủ rồi nhỉ, vừa nãy cô thấy anh ngáp tận mấy cái. Thôi vậy, để mai tìm anh tính sổ sau. Bạch Nhược Y mò mẫm vào phòng ngủ của mình, thuận tay khóa trái cửa. Cô vừa đi vừa ngáp, cơn buồn ngủ lập tức kéo đến.
Vừa mới lên giường kéo chăn, cô đã sờ thấy một bờ ngực ấm áp. Bạch Nhược Y sợ hãi đến độ giật thót mình, lập tức lật người bật đèn ở đầu giường. Cô thấy Thẩm Đình Thâm đang nằm thẳng trên giường, nhướn mày nhìn mình. “Không phải tôi đã nói với anh là anh không thể đến phòng ngủ của tôi hay sao?” Bạch Nhược Y giơ tay đỡ trán. Cô thật sự sắp bị Thẩm Đình Thâm chọc tức tới nỗi sắp mắc bệnh tim rồi. Thẩm Đình Thâm chớp mắt, đôi môi mỏng nhàn nhạt nhướng lên tạo một độ cong hoàn mỹ: “Em cảm thấy người như tôi ngủ trên sô pha mà được à?”
“Có cả phòng khách đấy còn gì?”
“Tôi nói rồi, phòng khách đáng sợ lắm.”
Bạch Nhược Y thở dài thườn thượt, vươn tay túm cánh tay Thẩm Đình Thâm: “Vậy thì mời anh cút ra ngoài được không?” “Không.” Thẩm Đình Thâm chẳng hề nhúc nhúc mà nhả ra một chữ.
Bạch Nhược Y kéo một lúc nhưng Thẩm Đình Thâm vẫn chẳng xê dịch.
“Thẩm Đình Thâm, anh quá đáng quá rồi đấy.” Ngực Bạch Nhược Y phập phồng, chiếc khăn tắm quấn trên người cô cũng hơi lỏng ra. Đáy mắt Thẩm Đình Thâm xẹt qua tia sáng, cánh tay anh giật mạnh lại. Bạch Nhược Y không hề phòng bị hét lên một tiếng “Á!”, cơ thể bổ nhào về trước, chiếc khăn tắm lập tức rơi xuống. Phần dịu dàng trước ngực cô đè lên ngực Thẩm Đình Thâm, hai cơ thể trần truồng dán chặt vào nhau. Nơi hai làn da chạm nhau có xúc cảm như điện xẹt truyền đến toàn thân hai người.
Khuôn mặt Bạch Nhược Y thoáng chốc đỏ bừng, cô lập tức muốn vùng vẫy.
Thẩm Đình Thâm kéo chắn qua che cả người Bạch Nhược Y lại, bàn tay lớn đề trên chân khiến Bạch Nhược Y bị kẹp chặt cứng. Thẩm Đình Thâm cong môi cười tinh nghịch: “Không nhìn ra em lại nóng vội như thế cơ đấy, không đợi được đã ôm ấp yêu thương tôi rồi à?”
Bạch Nhược Y vừa xấu hổ vừa tức giận giãy giụa: “Anh đừng nói linh tinh, anh buông...”
“Nếu em đã chủ động như thế, để tránh bị nói là tôi không thấu hiểu lòng người, vậy thì tôi sẽ không khách khí nữa.” Thẩm Đình Thâm cười cắt ngang lời Bạch Nhược Y, lập tức lật người đè lên cô. Khuôn mặt hai người gần như dán vào nhau, thậm chí Bạch Nhược Y còn có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của Thẩm Đình Thâm phả vào mặt mình. Cô ngước mắt là có thể trông thấy đôi mắt đen thẫm của Thẩm Đình Thâm, trong đó tựa như đang có ngàn vạn vì sao rải rác, vừa khiến người ta rung động vừa khiến người ta không thể dời mắt.
Bóng đèn màu cam phía đầu giường chiếu lên cơ thể họ tạo ra hai chiếc bóng quân vào nhau, bầu không khí trong phòng thoắt cái trở nên mập mờ mà đầy kiều diễm. Tình cảnh ấy khiến Bạch Nhược Y lập tức hoang mang, nhưng cô mau chóng quay đầu tránh ánh mắt của Thẩm Đình Thâm, hoảng loạn cất tiếng: “Anh trảnh ra! Thẩm Đình Thâm, nếu anh còn thế này nữa thì tôi thật sự sẽ nổi cáu đấy!”