Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 165



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bạch Nhược Y trừng mắt với Thẩm Đình Thâm, muốn nhắc nhở anh không nên nói lung tung.

Tôi trở thành người phụ nữ của anh từ lúc nào chứ, da mặt anh có thể dày đến thế sao?

Nhưng cô lại phát hiện vẻ mặt chân thành của Thẩm Đình Thâm, cùng với ánh mắt chán ghét không chút nào che giấu được của anh khi nhìn Sở Vũ Triết.

Bạch Nhược Y nhớ kỹ bầu không khí giữa hai người bọn họ hôm qua, cũng rất căng thẳng, địch ý giữa hai người bọn họ trông như đã sớm chất chứa từ lâu rồi.

Thể là cô cố gắng bình tĩnh lại, uống một ngụm nước, muốn im lặng nhìn hai người bọn họ, xem giữa hai người bọn họ đến cùng là có chuyện gì xảy ra. “Cậu quản chuyện quá rộng rồi đó, Bạch Nhược Y và2cậu kết hôn với nhau chưa? Tôi cùng cô ấy ôn lại chuyện cũ, nếu cô ấy không thích, có thể tự mình nói, không cần cậu phải nói giúp đâu?” Sở Vũ Triết cũng rất phiền Thẩm Đình Thâm, khinh thường Thẩm Đình Thâm nhiều năm như vậy, anh ta cũng không nhịn được sự chán ghét của mình, giọng điệu cũng càng ngày càng không thân thiện. Thẩm Đình Thâm nhếch khóe miệng lộ vẻ khinh thường: “Tôi phát hiện da mặt cậu quá dày rồi đó, sao lại thích quan tâm đến bạn gái người ta như vậy? Cậu định mặc kệ bạn gái của mình sao? Cô ấy nếu biết cậu quan tâm Bạch Nhược Y như vậy, sẽ không tức giận chứ?”

Nghe đến đây, Bạch Nhược Y hơi híp mắt lại, giống như có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra7giữa hai người bọn họ. Cô không lên tiếng mà im lặng quan sát biểu hiện giữa hai người bọn họ. Cô chỉ thấy Sở Vũ Triết lộ dáng vẻ nổi giận rất rõ ràng, lại miễn cưỡng giấu đi sự tức giận trong đáy mắt, thậm chí còn nhún vai cười nói: “Thẩm Đình Thâm, cậu có phải có hiểu lầm gì đó với tôi hay không? Bạn gái mà cậu nói không phải là Kiều Ngữ Yên đó chứ?”

“Sao nào? Chẳng lẽ các người không ở cùng nhau hay sao?” Khóe miệng Thẩm Đình Thâm khẽ nhếch lên, giọng điệu cũng càng ngày càng xem thường.

Nếu Sở Vũ Triết không thừa nhận Kiều Ngữ Yên đi cùng với anh ta, vậy anh ta đúng thật là đồ rác rưởi.

Quả nhiên Sở Vũ Triết đúng như Thẩm Đình Thâm đoán trước, vừa lắc đầu vừa cười:1“Không phải, cậu có phải có hiểu lầm gì đó về quan hệ giữa tôi và Kiều Ngữ Yên hay không, chúng tôi chỉ cùng nhau ra nước ngoài thôi. Hơn nữa, cho đến nay Kiêu Ngữ Yên thật ra vẫn nhớ đến cậu, dù sao hai người cũng là mối tình đầu của nhau mà.

Thẩm Đình Thâm thật sự nhịn không được mà thầm vỗ tay trong lòng, khen ngợi sự vô sỉ của Sở Vũ Triết, da mặt anh ta thật sự quá dày rồi, Thẩm Đình Thâm tự thấy mặc cảm không bằng.

“Mấy năm không gặp, cậu không giỏi thêm sở trường nào khác, ngược lại năng lực mở mắt nói dối lại càng ngày càng mạnh.” Thẩm Đình Thâm nhún vai, bắt đầu dùng giọng điệu khinh thường để nói chuyện với Sở Vũ Triết: “Quan hệ giữa cậu cùng Kiều Ngữ Yên7là thế nào, chính cậu rõ ràng hơn tôi nhiều.”

“Đã nhiều năm như vậy, chẳng lẽ cậu không nhớ đến Kiều Ngữ Yên chút nào sao?” Sở Vũ Triết cũng không thảo luận với Thẩm Đình Thâm về quan hệ giữa mình và Kiều Ngữ Yên nữa, ngược lại anh ta bắt đầu châm ngòi quan hệ giữa Bạch Nhược Y và Thẩm Đình Thâm.

Nói xong, Sở Vũ Triết lơ đãng liếc nhìn Bạch Nhược Y. Anh ta phát hiện sắc mặt Bạch Nhược Y so với trước đó kém hơn rất nhiều, mặc dù rất khó chịu khi Bạch Nhược Y để ý Thẩm Đình Thâm như vậy, nhưng nếu như có thể ngăn cách quan hệ giữa hai người họ, vậy cũng coi như anh ta không uổng công đi một chuyến.

Nhắc đến Kiều Ngữ Yên, trên mặt Thẩm Đình Thâm cũng không có gì0bất thường: “Tôi với Kiều Ngữ Yên đã không còn bất kỳ quan hệ nào, hơn nữa đối với thứ để người khác đã dùng qua tôi cũng không có hứng thú gì. Khác biệt lớn nhất giữa tôi và cậu chính là, đối với người tôi thích, tôi sẽ quang minh chính đại theo đuổi, không giở trò sau lưng giống cậu.

Sở Vũ Triết giở trò gì, Bạch Nhược Y nghe không hiểu. Nhưng trong lòng Sở Vũ Triết lại rất rõ ràng, sắc mặt anh ta dần trở nên xấu hơn, cắn răng không đáp một câu. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, đọ sức qua ánh mắt, như chiến trường. Ai cũng không chịu nhượng bộ, giống như sau lưng hai người bọn họ chính là vực sâu vạn trượng. Bạch Nhược Y âm thầm gật đầu, cũng coi như đã hiểu được ân oán giữa hai người bọn họ. Hóa ra hai người bọn họ từng là tình địch, hơn nữa nhìn có vẻ như Sở Vũ Triết đã cướp mối tình đầu của Thẩm Đình Thâm. Tin tức này thật sự quá kinh động, trong lòng Bạch Nhược Y khiếp sợ không thôi. Một là kinh ngạc vì loại người như Thẩm Đình Thâm lại có mối tình đầu.

Hai là ấn tượng về Sở Vũ Triết trong kí ức Bạch Nhược Y là một người đàn ông có phẩm chất rất tốt, sao lại có thể làm ra chuyện cướp bạn gái của bạn bè chứ? Ngay trong lúc bầu không khí có chút lúng túng, điện thoại Sở Vũ Triết chợt vang lên. Sở Vũ Triết nhìn thoáng qua dãy số hiện trên điện thoại, lông mày không tự chủ được mà nhíu lại, gương mặt lộ vẻ lo lắng: “Sao vậy?” Sau đó anh ta chăm chú lắng nghe tiếng từ đầu dây bên kia, vẻ mặt lo lắng nói: “Được rồi, anh lập tức về ngay.” Mặc dù Sở Vũ Triết không mở âm thanh lớn khi nghe điện thoại, thế nhưng giác quan thứ sáu của Bạch Nhược Y nói cho cô biết, đầu dây bên kia chính là Kiều Ngữ Yên.

Sở Vũ Triết cúp điện thoại, nhìn Bạch Nhược Y cười xin lỗi: “Lần sau có cơ hội anh sẽ mời em ăn cơm sau nhé, bây giờ trong nhà anh có chút việc, anh phải đi trước.” “Ừm, vậy anh mau đi đi.” Bạch Nhược Y mỉm cười phất tay. Thẩm Đình Thâm kiêu ngạo nhìn Sở Vũ Triết: “Không có lần sau, cậu cách Bạch Nhược Y xa một chút!”

Sở Vũ Triết không để ý tới Thẩm Đình Thâm, đi thẳng ra khỏi nhà Bạch Nhược Y.

Chờ anh ta đi ra ngoài rồi, hai tay Bạch Nhược Y chống cằm, mở to mắt, chăm chú nhìn gương mặt Thẩm Đình Thâm. Cô rất tò mò về ân oán giữa Thẩm Đình Thâm và Sở Vũ Triết, chỉ nhìn bầu không khí giữa hai người bọn họ liền biết chuyện xưa giữa hai người họ nhất định rất đặc sắc.

Thế nhưng Thẩm Đình Thâm chỉ lạnh mặt, cả người tản ra vẻ người sống chớ lại gần. Bạch Nhược Y mở mồm muốn hỏi, nhưng sợ Thẩm Đình Thâm sẽ giận, nên đành phải cố nén tò mò, nhưng lại có chút không cam lòng... A, cô thật muốn hỏi quá, nhưng hỏi xong có thể bị Thẩm Đình Thâm trừng mắt nhìn mà sợ chết hay không? Nhưng nếu không hỏi, cô lại luôn có cảm giác chính mình đã qua một màn kịch hay. Bạch Nhược Y chép miệng một cái, muốn nói lại thôi. Thật ra Thẩm Đình Thâm vẫn luôn nhịn cười, cố ý làm mặt lạnh, muốn nhìn Bạch Nhược Y nhịn được bao lâu mới hỏi. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ cô dễ thương như vậy, Thẩm Đình Thâm giơ tay che miệng bật cười: “Tôi thấy em không hỏi, thật ra đang nhịn gần chết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.