Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 167



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Má Lâm thoạt nhìn khoảng 50 tuổi, bà ta liếc mắt nhìn cái chân khập khiễng của cô gái, trong ánh mắt không tự chủ lộ ra vẻ khinh thường, ánh mắt dừng lại ở miếng băng gạc của cô gái một lúc lâu: “Biết rồi.”

Cô gái đó chính là Kiều Ngữ Yên, cô ấy nghe ra vẻ không kiên nhẫn trong giọng điệu của má Lâm, khóe miệng xinh đẹp khẽ nhếch: “Má Lâm, nếu bà cảm thấy đỡ tối phiền phức thì có thể để cho người giúp việc khác tới đó.”

Giọng điệu của cô rất nhẹ nhàng, mang theo mùi lạnh lẽo chết chóc. Cô ấy mang dáng vẻ không kiêu ngạo không siểm nịnh, biết má Lâm không thích mình thì không muốn để cho má Lâm tới đỡ. Má Lâm cúi đầu, không nói thêm gì nữa. Mặc dù2bà ta rất không thích Kiều Ngữ Yên, nhưng nói đến cùng, cô ấy vẫn là người phụ nữ của cậu chủ.

Chủ chính là chủ, người giúp việc chính là người giúp việc. Trong lòng má Lâm vẫn biết phân biệt, bà ta theo lời của Kiều Ngữ Yên, đỡ Kiều Ngữ Yên chậm hơn rất nhiều.

Cửa lớn biệt thự chầm chậm mở ra, một người giúp việc trẻ tuổi đang quét sân nghe thấy tiếng mở cửa, lập tức buông cây chổi trong tay chạy đến. Người giúp việc trẻ tuổi đó là con gái của người giúp việc lớn tuổi ban nãy, tên là Lâm Mai. Thấy người tiến vào chính là Sở Vũ Triết thì mắt cô ả toả sáng. Cô ả nhanh chóng chỉnh sửa tóc của mình, mang trên mặt nụ cười tự cho là rất quyến rũ, tiến7lên đón Sở Vũ Triết: “Cậu chủ, cậu đã về rồi, cậu có muốn ăn chút gì không? Hôm nay em học được một món ăn mới, cậu có muốn nếm thử hay không?”

Kiểu Ngữ Yên đang lên lầu cũng nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, cô ấy và má Lâm liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng rảo nhanh bước chân.

Sở Vũ Triết lạnh lùng nhìn Lâm Mai, trong ánh mắt rõ ràng viết hai chữ “cút ngay“.

Vẻ mặt mừng rỡ của Lâm Mai biến thành thất vọng, cô ả không cam lòng né người qua, không cản ở trước mặt Sở Vũ Triết nữa.

Chờ Sở Vũ Triết vội vàng lên lầu thì Kiều Ngữ Yên đã được má Lâm đỡ lên ghế ngồi, cô ngước mắt nhìn Sở Vũ Triết thản nhiên cười tươi: “Em chỉ gọi điện thoại hỏi buổi1trưa anh có muốn trở về dùng cơm hay không, sao anh lại vô cùng lo lắng chạy về thế?”

Sở Vũ Triết đứng trước mặt Kiều Ngữ Yên, từ trên cao nhìn xuống đánh giá sắc mặt của cô ấy. Ngay sau đó ánh mắt anh ta dời xuống, cuối cùng rơi vào cái chân trần sau váy của cô ấy.

Nhận thấy ánh mắt của Sở Vũ Triết, Kiều Ngữ Yên theo bản năng rụt chân lại, không muốn để cho Sở Vũ Triết thấy cái chân quấn băng này.

Má Lâm đứng ở bên cạnh Kiều Ngữ Yên âm thầm nuốt một ngụm nước bọt. Nhớ tới lần trước Kiều Ngữ Yên ở nhà tỉa hoa cỏ, không cẩn thận cắt trắng tay. Sau khi Sở Vũ Triết biết, anh ta đã giận dữ đuổi toàn bộ người làm vườn trong nhà. Còn lần7này Sở Vũ Triết cũng không có nổi giận, chỉ dứt khoát ôm Kiều Ngữ Yên từ trên ghế đưa đến cái giường trong phòng ngủ. Kiều Ngữ Yên bĩu môi, biết rõ không gạt Sở Vũ Triết được, cô ấy hạ mi mắt xuống, hàng lông mi dài che khuất đồi mắt: “Đều do em không cẩn thận, lại khiến anh lo lắng, không làm trễ nải công việc của anh chứ?” Sở Vũ Triết ngồi ở cuối giường, một tay vén làn váy của Kiều Ngữ Yên lên, cẩn thận quan sát cổ chân của cô ấy: “Bây giờ còn đau không?” “Không đau, em không có việc gì, anh đi thu xếp chuyện của mình đi.” Hai tay Kiều Ngữ Yên đè chặt làn váy, trong giọng nói có hơi áy náy. Cô ấy biết lần này Sở Vũ Triết trở0về nước có rất nhiều chuyện phải làm.

Mà trên công việc mình lại không giúp được anh ấy gì cả, còn làm cho Sở Vũ Triết lo lắng cho mình. Trong lòng Kiều Ngữ Yên đã rất áy náy, cô cảm thấy xấu hổ khi bản thân mang thêm phiền toái đến cho anh. Thấy chân của Kiều Ngữ Yên đúng là không có gì đáng ngại, trái tim treo trên không của Sở Vũ Triết cuối cùng cũng rơi xuống. Nhưng anh ta vẫn sa sầm mặt, giọng điệu dịu dàng hỏi: “Sao lại bị thương?” Kiều Ngữ Yên biết Sở Vũ Triết sẽ hỏi vấn đề này, ánh mắt của cô ấy né tránh, vô thức bĩu môi: “Lúc em uống nước không cẩn thận làm vỡ cái ly, sau đó bị mảnh thủy tinh bắn vào chân.” “Được rồi, hỏi em em cũng không nói thật.” Sở Vũ Triết có vẻ hơi bất đắc dĩ, anh ta đứng lên đi tới bên cạnh cầu thang: “Má Lâm, bà và Lâm Mai cùng lên đây.” “Vũ Triết, chuyện thật sự không liên quan đến bọn họ, là tự em không cẩn thận mà!” Kiều Ngữ Yên gấp đến độ muốn xuống giường, vốn chính là một chút chuyện nhỏ, nhưng Sở Vũ Triết luôn quá để ý cô, rất thích chuyện bé xé ra to.

Em không có dễ hư như vậy, anh quá để ý em ngược lại sẽ khiến cho em vì được cưng chiều mà lo sợ đấy. Sở Vũ Triết nghe thấy tiếng động trên giường trong phòng ngủ, đột nhiên quay đầu lại trừng mắt nhìn Kiều Ngữ Yên: “Không được nhúc nhích! Ngồi yên ở trên giường!” Má Lâm và Lâm Mai, hai người cùng vào phòng ngủ, Lâm Mai len lén trừng mắt liếc Kiều Ngữ Yên. Trong lòng còn tưởng rằng Kiều Ngữ Yên cáo trạng với Sở Vũ Triết, mà Sở Vũ Triết gọi cô ả đi lên là để vấn tội.

Lông mày nhỏ nhắn của Kiều Ngữ Yến khẽ nhăn, cô ấy không hiểu ánh mắt đó của Lâm Mai là có ý gì. Sở Vũ Triết ngồi ở bên cạnh Kiều Ngữ Yên, giúp cô ấy vén chăn, giọng điệu thản nhiên hỏi: “Tôi bảo hai người chăm sóc Ngữ Yên cẩn thận, chân của cô ấy là bị làm sao đây?”

“Chuyện không liên quan đến chúng tôi...” Lâm Mai gần như là bật thốt lên, muốn phản bác. Lời của cô ả còn chưa nói hết lại bị ánh mắt sắc bén của má Lâm cắt đứt: “Con nít đừng mở miệng nói lung tung.”

Lâm Mai làm việc chẳng phân biệt được nặng nhẹ, nhưng má Lâm biết Sở Vũ Triết làm việc tàn nhẫn quyết đoán, dĩ nhiên phải nói chuyện cẩn thận một chút.

Sở Vũ Triết xoay người quan sát hai mẹ con họ: “Xem ra hỏi hai người cũng không hỏi ra cái gì, Lâm Mai, cô đi gọi quản gia tới đi.” Quản gia là một người đàn ông tuổi đã cao, bắt đầu theo Sở Vũ Triết từ lúc anh ta còn rất nhỏ. Sở Vũ Triết rất yên tâm với quản gia, mà quản gia cũng rất trung thành, chưa bao giờ nói dối Sở Vũ Triết. Vừa nghe phải đi gọi quản gia, Lâm Mai liền lộ vẻ hốt hoảng, cô ả bất an đưa mắt nhìn mẹ đứng bên cạnh. Vẻ mặt má Lâm bất đắc dĩ âm thầm gật đầu một cái, bảo cô ả làm theo lời của Sở Vũ Triết đi gọi quản gia. Trong lòng bà ta đã bắt đầu nghĩ đến, đợi lát nữa phải giúp Lâm Mai giải vây thế nào mới tốt. “Thật sự không có việc gì, anh đừng làm cho người trong biệt thự đều lo sợ trong lòng.” Kiều Ngữ Yên khổ não thở dài một cái: “Dù sao việc cũng không có gì lớn, anh bỏ qua việc này có được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.