*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Quản gia, quản gia! Cậu chủ gọi ông!” Lâm Mai đứng tại chỗ gào to. Quản gia chậm rãi để cây kéo trong tay xuống, xoay người liếc mắt nhìn Lâm Mai, nhẹ giọng lên tiếng: “Biết rồi.”
Gió thu nhè nhẹ lay động lá cây. Quản gia đi đến bên cạnh Lâm Mai, hai người sánh vai đi lên lầu hai.
Khuôn mặt Lâm Mai hung dữ, nhỏ giọng cảnh cáo quản gia: “Cậu của tôi là người thân của phu nhân, tôi và mẹ tôi đều là người của nhà lớn, do Sở gia trực tiếp phái tới, chờ lúc cậu chủ hỏi ông, ông biết điều chút cho tôi.”
Mặc dù quản gia tuổi tác đã cao, nhưng rất chú trọng ăn mặc, sống lưng vô cùng thẳng, làm cho người ta có cảm giác đầy sức sống. Tròng2mắt ông lạnh lùng đưa mắt nhìn Lâm Mai, từ lúc Lâm Mai vừa vào biệt thự này, quản gia đã không thích mẹ con họ. Người phụ nữ trung tuổi là một diễn viên tinh ranh, còn đứa nhỏ thì là một kẻ không có mắt nhìn.
“Có nghe hay không!” Lâm Mai thấy quản gia không để ý tới cô ả, lại nhỏ giọng mắng một tiếng. Đôi chân mày thưa của quản gia khẽ cau, nói với vẻ không vui: “Không biết lớn nhỏ.”
Lâm Mai thấy mình không uy hiếp được quản gia, lập tức chớp mắt, làm vẻ tội nghiệp cầu xin: “Quản gia, ông xem chúng ta cũng chung sống lâu như thế, hơn nữa tôi còn nhỏ như vậy, chúng ta đều là người làm của nhà họ Sở, ông hãy giúp tôi một7chút có được hay không...”
Quản gia vẫn không để ý cô ả, im lặng không lên tiếng, đồng thời bước chân cũng nhanh hơn. “Vậy ông không nói lời nào thì đồng nghĩa với việc ông đồng ý với tôi rồi đấy.” Lâm Mai cười nói. Quản gia không lên tiếng, nhưng ông không có ý định đồng ý với cô ả, chỉ là ông lười phải nói chuyện với Lâm Mai mà thôi. Khi đang nói chuyện, quản gia và Lâm Mai đã đến phòng ngủ của Kiều Ngữ Yên.
Quản gia thản nhiên cười với Sở Vũ Triết, không hề tỏ vẻ kém người một bậc, ngược lại giống như là bề trên của Sở Vũ Triết, “Đã về rồi à, ăn cơm trưa chưa?”
Sở Vũ Triết cũng hết sức tôn kính quản gia, anh ta mỉm cười,1“Vẫn chưa, chú Lý, con tim chú tới là muốn hỏi một chút, chân của Ngữ Yên rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?” Quản gia liếc mắt nhìn Kiều Ngữ Yên, Kiều Ngữ Yên cũng mỉm cười lại.
Quản gia không nhanh không chậm mở miệng nói: “Sáng sớm hôm nay, chú đi ra sân sau chăm sóc cây cảnh, nghe thấy tiếng động trong phòng thì đi vào xem thử. Lúc vào thì thấy Lâm Mai đang dọn dẹp cái ly, cái ly là Lâm Mai làm vỡ, sau đó mảnh thủy tinh bắn đến chân của cô Kiều, làm chân cô Kiều bị thương.”
Lâm Mai lập tức hoảng sợ, mặc dù cô ả không trông cậy vào quản gia giúp mình nói dối, nhưng cũng không nghĩ tới quản gia lại nói trắng ra như vậy.7Lâm Mai lôi kéo tay má Lâm, vội vàng lên tiếng giải thích: “Không phải vậy, quản gia ông ấy không nhìn thấy chuyện trước đó, thật ra là cô Kiều bảo em làm vỡ cái ly, là cô Kiều cố ý bảo em làm như thế. Đây là cô Kiều bảo thế, em chỉ có làm theo lời cô ấy thôi.”
Ban đầu Lâm Mai cũng không biết mình đang nói cái gì, bởi vì cực kì sợ hãi cho nên nói bừa, sau khi nói vài câu liền tỉnh táo lại, một mực chắc chắn chính Kiều Ngữ Yên tự mình đập vỡ cái ly.
Kiều Ngữ Yên đang dựa vào gối đầu, nghe nói như thế, lập tức ngồi dậy. Cô tốt bụng muốn giúp cô ả đè chuyện này xuống, kết quả còn bị Lâm Mai chửi0bới, Kiều Ngữ Yên cau chặt chân mày: “Cô đang nói cái gì vậy, tôi...” “Được rồi, để cô ả nói tiếp.” Sở Vũ Triết chăm chú nhìn Lâm Mai, đưa tay vỗ vai Kiều Ngữ Yên một cái, cắt đứt lời của cô ấy. Kiều Ngữ Yên hé miệng muốn nói vài lời nữa, nhưng suy nghĩ một chút vẫn nghe theo lời của Sở Vũ Triết, không lên tiếng nữa. Lâm Mai vốn hốt hoảng không dứt, thấy dường như Sở Vũ Triết đang che chở mình, trong lòng phấn khích, lúc mở miệng nói chuyện lần nữa thì sắc mặt đã phấn chấn hơn. “Vốn chính là cô Kiều cố ý, cũng không biết cô Kiều suy tính điều gì, có thể là ở biệt thự đã lâu, rảnh rỗi nhàm chán nên rất thích không có việc gì cũng trêu chọc em, hơn nữa còn... còn...”
Nói đến đây, cô ả cố ý ra vẻ ngập ngừng né tránh.
“Còn cái gì, nói mau!” Sở Vũ Triết có chút không kiên nhẫn thúc giục.
“Hơn nữa còn có cảm giác cậu chủ thích em, cho nên luôn tìm em gây rắc rối.” Lâm Mai xấu hổ, nói một mạch.
Lời này đừng nói Kiều Ngữ Yên nghe không vào, ngay cả quản gia đứng ở bên cạnh nghe thấy cũng lắc đầu: “Lâm Mai, cô nói bậy bạ gì đó ở dây? Cô Kiều không phải là người như thế...” “Chú Lý!” Chân mày Sở Vũ Triết khẽ chau lại, thản nhiên nhìn lướt qua quản gia: “Chú khoan hãy nói.” Quản gia đành phải gật đầu, không lên tiếng nữa.
Trong lòng Lâm Mai mừng thầm, cô ả nghĩ Sở Vũ Triết thật sự đang thiên vị mình, nói không chừng anh ta thật sự có chút tình cảm với mình. Nghĩ đến đây, khoé miệng Lâm Mai liền không nhịn được lén nhếch lên. “Má Lâm, lúc đó bà cũng ở trong phòng đúng không?” Sở Vũ Triết nhìn má Lâm nãy giờ vẫn không nói gì.
Má Lâm hiển nhiên không nghĩ tới Sở Vũ Triết sẽ hỏi mình, trong mắt bà ta lộ ra vẻ kinh ngạc. Ngay sau đó bà ta thẳng lưng, ra vẻ nhẫn nhịn đã lâu: “Vốn dĩ cô Kiểu luôn có thái độ thù địch rất lớn với con gái Lâm Mai của tôi, tôi cũng không biết vì sao. Có lẽ thật sự giống như con bé nói, cô Kiều cảm thấy cậu chủ có tình ý với con bé... cho nên từ trước tới nay cứ nhằm vào mẹ con chúng tôi... Vốn dĩ tôi muốn nhìn một chút cho qua chuyện, nhưng nếu việc đã đến nước này, vậy thì xin cậu chủ phân xử giúp mẹ con chúng tôi.”
Trong lòng Lâm Mai thầm khen kỹ thuật diễn xuất của mẹ mình, lúc nói chuyện nhất cử nhất động của bà cực kỳ giống như bản thân hai mẹ con họ đã chịu hết uất ức.
“Giúp hai người làm chủ, ừ, cái này là đương nhiên.” Khoé miệng Sở Vũ Triết nhếch lên đẩy nham hiểm.
Trong mắt mẹ con Lâm Mai lộ ra tia đắc ý, nghĩ thầm không ngờ đơn giản như vậy đã lật đổ được Kiều Ngữ Yên.
Kiều Ngữ Yên và quản gia hai người ăn ý đưa mắt nhìn nhau, trong lòng hai người bọn họ cũng hiểu rõ, Sở Vũ Triết không thể nào vì mẹ con Lâm Mai mà nhằm vào Kiều Ngữ Yên. Cho nên nhất thời bọn họ không hiểu Sở Vũ Triết có ý gì, hai người bọn họ lại quay đầu nhìn anh ta. Lúc này, người trong phòng đều hồi hộp nhìn Sở Vũ Triết. Khoé môi Sở Vũ Triết nhếch lên nụ cười thản nhiên, đối diện ánh mắt quản gia: “Chú Lý, chú đuổi mẹ con bọn họ đi đi, đốc thúc bọn họ trong hôm nay phải ra khỏi biệt thự. Ngày mai căn biệt thự này không thể xuất hiện bóng dáng của hai người bọn họ nữa.” Phản ứng đầu tiên của quản gia là sửng sốt, nhưng ngay sau đó ông lại nở nụ cười, “Được.” Má Lâm và Lâm Mai lập tức hốt hoảng cau mày, không hiểu tại sao Sở Vũ Triết lại thay đổi thái độ lớn như vậy.
Má Lâm coi như bình tĩnh, đang chuẩn bị suy nghĩ xem nên cầu xin tha thứ như thế nào mới được.
Nhưng Lâm Mai tuổi trẻ hiếu thắng không như má Lâm, cổ | tức đỏ mặt, hoảng hốt lớn tiếng chất vấn Sở Vũ Triết: “Cậu chủ, cậu đang làm gì thế? Cậu nên làm chủ cho em và mẹ em mới phải, phải đuổi Kiều Ngữ Yến đi mới đúng!”