*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Chu Dụ mỉm cười: “Chị à, trước kia chị từng nói với em, chị nói mình đang qua lại với Thẩm Đình Thâm, còn Bạch Nhược Y chỉ là vợ cũ của anh ta. Nhưng lúc đó chị cũng nói với em là Bạch Nhược Y đã đồng ý rằng sẽ không ở bên Thẩm Đình Thâm nữa.”
Chu Kỳ cúi đầu xuống, đáy mắt dần lộ ra cái nhìn độc ác hung tợn: “Ừ, rõ ràng cô ta đã đồng ý rằng sẽ không ở bên Thẩm Đình Thâm, cho nên ngày đó cô ta đi tìm anh ấy, chị còn khách sáo với cô ta. Chị dẫn cô ta vào bữa tiệc để tìm anh ấy, kết quả cô ta lại2lôi kéo chị uống rượu. Lúc đó chị còn cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng Bạch Nhược Y đang sốt ruột tìm Thẩm Đình Thâm, sao lại có tâm trạng kéo chị uống rượu chứ?”
“Nhưng chị cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cho rằng cô ta muốn uống rượu nên mới uống với cô ta một ly. Không bao lâu, Bạch Nhược Y nói là đã thấy Thẩm Đình Thâm ở đâu đó, muốn tới tìm anh ấy. Không đợi chị nói chuyện, cô ta đã biến mất khỏi tầm mắt chị rồi.”
“Chị dựa theo hướng mà cô ta đi để ra khỏi phòng tiệc, bỗng dưng cảm thấy đầu óc mơ màng, sau đó chị bước vào căn phòng gần7nhất, muốn nghỉ ngơi một lát... Nhưng sau đó trong phòng xuất hiện năm tên đàn ông khỏa thân, chị muốn chạy nhưng chạy không được...”
Chu Du ôm chặt cô ta, nghĩ cách nói lời an ủi nhưng lại phát hiện cổ họng mình như bị siết chặt, không thể thốt ra dù chỉ một chữ. Nói đến đoạn sau, vẻ mặt Chu Kỳ vô cùng đau khổ. Việc nhớ lại cảnh tượng hôm đó luôn khiến cơ thể cô ta không kiềm được mà run rẩy. Bởi vì cô ta biết rằng cho dù mình nói gì an ủi Chu Kỳ thì đều không có tác dụng.
Điều cô ta có thể làm chính là yên tĩnh ở bên cạnh chị mình1mà thôi. Chu Kỳ đưa tay ôm lấy Chu Du, vừa đau khổ lắc đầu, vừa nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chị không biết tại sao Bạch Nhược Y lại muốn hại chị. Lần đầu tiên gặp mặt, chị còn giúp cô ta giành được phương án hợp tác với Thẩm thị. Cô ta chẳng những không cảm kích mà còn luôn nghĩ cách chen chân vào giữa chị và Thẩm Đình Thâm, cuối cùng còn làm chuyện như thế với chị. Tại sao, tại sao cô ta lại xấu xa như thế?!”
“Đừng nhớ, đừng nhớ nữa.” Chu Dụ bắt đầu hối hận vì đã khiến Chu Kỳ nhớ đến chuyện đau khổ đó: “Trên đời luôn có những kẻ tâm địa ác7độc, lấy oán báo ân như thế! Chị yên tâm, Bạch Nhược Y hèn hạ đó, em nhất định sẽ bắt cô ta phải trả giá thật đắt!” Chu Kỳ ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Chu Dụ, cất tiếng nhẹ như bông: “Em làm thế nào để bắt cô ta trả giá đắt?” “Trước tiên em sẽ tiếp cận cô ta, sau đó điều tra mấy chuyện mà cô ta làm với chị. Tóm lại, em nhất định giúp chị báo thù!” Trong mắt Chu Du lóe lên tia sáng kiên định, lần này cô nàng về nước để giúp Chu Kỳ báo thù!
Chu Kỳ nghe xong lời ấy thì cũng không vui lắm, dáng vẻ cô ta vẫn u ám, nặng0nề. “Cho dù em giúp chị báo thù thì sao, bây giờ ai nấy ở thành phố H đều biết chị bị người ta chơi đùa... Chị...” Chu Kỳ thật sự nói không nổi, hai tay ôm chặt lấy gối đầu, móng tay cô ta sớm đã đâm hỏng gối. “Không sao đâu, đợi một thời gian nữa thì chuyện này nhất định sẽ yên ắng hơn. Hơn nữa không phải ba đã nắm lấy tin tức và đè nó xuống hơn phân nửa sao? Có khả năng là qua mấy ngày tới, mọi người sẽ không bàn về chuyện này nữa.” Chu Dụ miễn cưỡng nở nụ cười, muôn an ủi Chu Kỳ một chút.
Chu Kỳ vẫn như ao tù nước đọng, không có cảm xúc, cũng không có phản ứng. “Điều chị đau khổ nhất không phải là trên mạng nhắm vào chị để đưa tin, mà là Thẩm gia không đồng ý liên hôn với chị nữa; hơn nữa ba của chúng ta... không nói hai lời đã đón em về, muốn em thay thế chị.” Nói xong, Chu Kỳ nở nụ cười thê lương: “Trong mắt ba, rốt cuộc chị là cái gì? Trong mắt ông ấy, ngoại trừ lợi ích, chẳng lẽ ngay cả cảm nhận của người thân mà không hề quan tâm sao? Chẳng lẽ ông ấy thật sự không hiểu Thẩm Đình Thâm có ý nghĩa như thế nào với chị ư?”
Đối với Chu Kỳ mà nói, Thẩm Đình Thâm là tất cả niềm vui thời niên thiếu.
Từ nhỏ, Chu Du đã lớn lên cùng Chu Kỳ, quan hệ hai người rất tốt. Trong một lần hiếm hoi tham gia tiệc rượu của gia tộc, Chu Kỳ đã nhìn thấy Thẩm Đình Thâm thời niên thiếu... Sau khi trở về, cô ta một mực kêu la muốn kết hôn với Thẩm Đình Thâm. Chu Kiến Quốc mượn việc đó để giáo dục Chu Kỳ ham chơi rằng cô ta nhất định phải học tập thật tốt, bằng không sau khi trưởng thành Thẩm Đình Thâm sẽ không thích cô ta.
Vì thế, Chu Kỳ hăng hái đọc sách, đồng thời học vũ đạo, piano... một loạt các kỹ năng để cô ta thoạt nhìn càng thêm xuất sắc. Khó khăn lắm cô ta mới đợi đến ngày học hành thành tài, trở về từ nước ngoài, vừa khéo Chu gia có quan hệ hợp tác với Thẩm gia.
Bởi vì Chu Kiến Quốc nhắc tới chuyện liên hôn, Thẩm gia thấy thế lực Chu gia cũng coi như không tệ, hạng mục mà hai nhà hợp tác có thể xem như khổng lồ, cho nên mới đồng ý liên hồn.
Lúc cô ta ở bên cạnh Thẩm Đình Thâm, nhìn chung mà nói, Thẩm Đình Thâm đối xử với cô ta không tệ.
Đúng vào lúc Chu Kỳ cho rằng mình sắp kết hôn với Thẩm Đình Thâm thì lại xảy ra chuyện như vậy.
Tất cả mọi thứ của cô ta cũng theo đó mà sụp đổ.
“Mẹ đâu? Mẹ không nói giúp chị câu nào sao?” Chu Dụ vội vàng hỏi, ít nhất trong ấn tượng của cô nàng, mẹ rất thương hai chị em.
Chu Kỳ giống như nghe thấy chuyện gì rất buồn cười, cô ta ngước mắt nhìn Chu Dụ: “Mẹ à? Chắc là em chưa biết nhà chúng ta và Thẩm gia liên hôn sẽ nhận được bao nhiêu lợi lộc đâu.” Cho nên em mới có thể hồn nhiên hỏi rằng mẹ có nói giúp chị hay không. Trong lòng Chu Dụ sáng tỏ, cô ta càng đau thay Chu Kỳ: “Chị yên tâm, cho dù ba mẹ mặc kệ chị, em nhất định sẽ giúp chị. Em tuyệt đối sẽ không kết hôn với Thẩm Đình Thâm đầu, tuyệt đối không!” Chu Kỳ nghe được lời hứa hẹn của Chu Du, cô ta vẫn không để lộ quá nhiều cảm xúc, dáng vẻ vẫn cứ như nửa sống nửa chết: “Em không lay chuyển được ba mẹ đâu.”
“Em nói sẽ không kết hôn với Thẩm Đình Thâm thì tuyệt đối sẽ không! Cho dù ba có lấy dao kề vào cổ em, em cũng không đồng ý!” Chu Du cất lời thề son sắt, ánh mắt cô nàng vội vàng nhìn Chu Kỳ, hy vọng Chu Kỳ có thể đáp lại mình.