Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 173



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong lòng Chu Du thực sự không có một chút cảm nhận nào, cô ta chẳng biết phải hình dung tâm trạng mình ra sao. Vừa đau lòng cho chị, hoài nghi lời nói của ba mẹ; vừa cảm thấy thái độ của mình hơi quá đáng, một mình ba đau khổ chống đỡ công ty, còn mình và chị gái không giúp chuyện công ty cho ba được một chút nào.

Chu phu nhân thấy thái độ Chu Du hòa dịu đi không ít, trong lòng bà mừng thầm, tiếp tục thuyết phục Chu Dụ: “Con hãy nghe mẹ nói, trước hết con gặp mặt Thẩm Đình Thâm đi, gặp một lần cũng không mất miếng thịt nào, được không con?”

Chu Dụ đứng thẳng2người, bả vai hơi sụp xuống vì mất sức. Cô nàng nhìn chằm chằm Chu phu nhân một hồi lâu rồi mới miễn cưỡng mở miệng nói: “Gặp một lần cũng được, nhưng nếu anh ta chướng mắt con thì hai người đừng cố ép con nữa.”

Chu phu nhân thật không ngờ Chu Dụ mới đó đã đồng ý, mắt bà ta lập tức sáng lên vì vui sướng, quay đầu lại nhìn thoáng qua Chu Kiến Quốc theo bản năng. Trên mặt Chu Kiến Quốc cũng lộ vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, ông ta từ từ ngồi thẳng người lên, ánh mắt vội vã nhìn chằm chằm Chu Dụ. “Con thật sự đồng ý gặp mặt Thẩm Đình Thâm sao?” Chu phu nhân7không thể tin, hỏi lại một lần nữa. Chu Du có vẻ hơi miễn cưỡng và không kiên nhẫn. Cô ta thản nhiên nhìn thoáng qua Chu phu nhân rồi gật đầu: “Dạ, con gặp. Nói không chừng người ta hoàn toàn chướng mắt con đấy, hai người đừng nghĩ mọi thứ quá tốt đẹp.” “Không đâu không đâu, Dụ Nhi của chúng ta xinh đẹp như vậy, làm sao Thẩm Đình Thâm chướng mắt con được chứ!” Chu phu nhân vừa lòng, mở miệng nói, hai tay không ngừng vuốt ve bả vai Chu Dụ: “Cuối cùng Dụ Nhi nhà ta cũng trưởng thành, biết giúp ba nó phân ưu rồi.”

Trên mặt Chu Du nở nụ cười có lệ, Chu phu nhân không1thể nào thấy được ẩn ý đằng sau nét cười nơi khóe miệng cô nàng. Ngoài phòng làm việc có tiếng bước chân vang lên, giọng của cậu cả lập tức truyền tới: “Một nhà ba người nói chuyện xong chưa, chúng ta ăn cơm nào!”

Chu phu nhân vui vẻ đi ra mở cửa, mừng rỡ cười nói với cậu cả: “Đi nào, chúng ta đi ăn cơm thôi.”

Chu Du lập tức đuổi kịp bước chân Chu phu nhân. Chu Kiến Quốc đi theo phía sau từ từ mở miệng nói: “Dụ Nhi, bây giờ con về thành phố H, trước tiên gặp mặt Thẩm Đình Thâm đã rồi nói tiếp.”

Chu Du nhìn ba mình với vẻ không thể tưởng tượng nổi: “Ba nói7gì? Con mới từ thành phố H đến thành phố S, bây giờ ba lại bảo con quay về sao?”

Thế thì cũng quá nóng vội, ít nhất cũng nên để cô ta ăn một bữa với ba mẹ đã chứ. Cô ta không về nước mấy năm, tại sao chẳng hề thấy Chu Kiến Quốc có một chút tình cảm nhớ nhung nào vậy!

Chu Kiến Quốc thật sự là người ba mà mình tôn trọng sao? Chu Dụ không khỏi bắt đầu hoài nghi.

Chu Kiến Quốc đi qua đi lại, không lung lay ý định, vỗ vai Chu Dụ rồi nói lời sâu xa: “Phải để Thẩm gia biết thành ý của chúng ta, dù gì thành phố H cũng không cách xa thành0phố S, nửa ngày đi đường thôi. Bây giờ con quay về, tối nay còn có thể dùng bữa với Thẩm Đình Thâm.” Chu phu nhân hé miệng, định khuyên Chu Kiến Quốc đừng gấp như vậy, nhưng từ đầu chí cuối bà lại chẳng hề nói giúp Chu Du được câu nào.

Xem ra việc Chu Kiến Quốc có phong thái độc tài gia trưởng, trong đó có một nửa công lao là do Chu phu nhân. Chu Du nhếch môi cười lạnh một tiếng, lách người tránh khỏi bàn tay Chu Kiến Quốc đang chạm vào vai mình, lập tức rời khỏi nhà cậu cả. Sau khi chạy đi, cô nàng còn tùy ý chào cậu: “Cậu ơi con đi đây, lần sau nếu có cơ hội, con lại ghé nhà cậu chơi nhé.” Cậu cả đang cười hề hề, bưng thức ăn, lập tức lên tiếng giữ lại: “Gấp gì chứ, khó khăn lắm mới đến một lần, ăn cơm thôi nào!” Nhưng chỉ có một tiếng đóng cửa “Rầm!” lạnh lùng đáp lại lời ông ấy. Cậu cả không hiểu, nhìn sang Chu Kiến Quốc đang từ từ đi ra: “Đây là sao, anh lại mắng Dụ Nhi à? Con bé vừa mới về nước, chạy tới tìm vợ chồng các người, sao các người còn mắng nó?” “Không phải đâu anh, chúng ta ăn cơm đi, Dụ Nhi còn nhỏ không hiểu chuyện ấy mà.” Chu phu nhân lên tiếng giải thích. “Ôi, hai người đối xử với con cái quá hà khắc đấy.” Cậu cả còn chưa kịp nhìn kỹ Chu Dụ mấy lần, trong lòng ông ấy cảm thấy mất mát. Chu phu nhân vừa đi vào bếp phụ bưng đồ ăn, vừa cất tiếng cười khô khốc: “Được rồi, không nói nữa, chúng ta ăn cơm thôi.”

Còn Chu Dụ thì sau khi quay về thành phố H, cô ta không vội hẹn gặp Thẩm Đình Thâm, ngược lại lại “ngẫu nhiên gặp” Bạch Nhược Y trước.

Chu Du đi ra khỏi siêu thị, miễn cưỡng gọi điện cho Thẩm Đình Thâm.

Thẩm Đình Thâm đang ở công ty, nói chuyện với lão gia nhà họ Thẩm. Nhận được cuộc gọi lạ, theo bản năng thì anh sẽ ngắt máy. Vẫn là lão gia nhà họ Thẩm thông suốt, trước đó đã nhận được điện thoại của Chu Kiến Quốc, nói rằng Chu Du đang lập tức quay về hẹn gặp Thẩm Đình Thâm. Vì thế, lão gia nhà họ Thẩm cau mày rồi giật lấy điện thoại trong tay Thẩm Đình Thâm, thay anh nhận cuộc gọi, câu đầu tiên mà ông ta mở miệng nói chính là: “Cháu là con gái út của Chu Kiến Quốc - Chu Du đúng không?”

Giọng nói khàn khàn xen lẫn vẻ tang thương truyền tới tại Chu Du, cô nàng nghe mà trong lòng run rẩy, đồng thời đã đoán được người ở đầu dây bên kia là ai. Chu Du cất tiếng khe khẽ, sợ mình làm lão gia nhà họ Thẩm không vui: “Dạ, là con. Ngài là chú Thẩm ạ?” “Ừ, con tìm Đình Thâm có chuyện gì? Hẹn nó ăn cơm sao?” Chu Du nảy sinh nghi ngờ, lão gia họ Thẩm này biết hết mọi chuyện ư? Cô nàng còn chưa mở miệng nói câu nào, ông ta đã nói xong hết cả rồi.

“Dạ, con vừa từ nước ngoài về, ba dặn con hẹn Thẩm Đình Thâm ra gặp mặt ạ.” Chu Dụ dựa theo ý của Chu Kiến Quốc mà đối đáp, nhằm để Thẩm gia biết thành ý của mình. Vì thế cô nàng mới nói dối rằng mình vừa về nhà.

“Ừ, hai đứa các con gặp trước một lần cũng được, con thay chú gửi lời hỏi thăm ba con nhé.” Giọng nói của lão gia nhà họ Thẩm rõ ràng rất trầm nhưng lại khiến người ta có cảm giác oai nghiêm. “Dạ được, vậy con đến nhà hàng nổi tiếng nhất thành phố H rồi chờ Thẩm Đình Thâm ạ.” Chu Du vừa gọi điện thoại vừa vẫy tay bắt xe..

“Nửa tiếng nữa, Đình Thâm sẽ tới.” Lão gia họ Thẩm nhìn lướt qua Thẩm Đình Thâm bằng ánh mắt cực lạnh, Thẩm Đình Thâm bất đắc dĩ nhún vai, đành phải gật đầu.

Cúp điện thoại, lão gia nhà họ Thẩm trả điện thoại lại cho Thẩm Đình Thâm, khẽ dặn: “Con nghe rõ lời ba nói chứ?”

“Con biết rồi. Nửa tiếng nữa, sẽ không tới trễ.” Thẩm Đình Thâm cất điện thoại vào túi áo, đứng dậy rồi rời khỏi.

Ra khỏi công ty, anh do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn lưu lại số của Chu Dụ.

Trong lòng anh không khỏi cười lạnh, Chu gia này đúng là chuyện gì cũng dám làm. Con gái lớn không được thì lập tức đưa con gái út tới, bọn họ xem Thẩm Đình Thâm anh là ai đây hả?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.