*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Trợ lý cầm một xấp tài liệu trong tay, ngoài cười nhưng trong không cười vẫy vẫy tay với Lý Á Nam.
Ăn mặc không lịch sự gì chứ, chẳng qua là mơ tưởng quyến rũ Thẩm Đình Thâm, một bước lên trời thôi.
Sau khi Lý Á Nam về nhà chọn lựa kỹ càng, mặc một bộ công sở rất đặc biệt và không kém phần xinh đẹp khiến cho trông cô ta hết sức có khí chất không nói nên lời. Cô ta tràn đầy tự tin lên đường đến tập đoàn Thẩm thị, cả người toát ra khí chất chuyên nghiệp của riêng phái nữ. Sau nửa tiếng. Thẩm Đình Thâm đang đứng ngồi không yên đi tới đi lui ở trong phòng làm việc, thỉnh thoảng lại hỏi Lý Lâm,2“Ngoài cửa sổ có thấy xe của Bạch Nhược Y không?” Cuối cùng Lý Lâm cũng chịu không nổi Thẩm Đình Thâm, tìm cớ rồi rời khỏi phòng làm việc của anh. Lý Lâm rời khỏi không bao lâu, cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc lại bị đẩy ra. Thẩm Đình Thâm lập tức ngồi xuống, cố tình làm vẻ rất bận rộn, không ngẩng đầu hỏi, “Chuyện gì?” Thư ký cầm một phần tài liệu trong tay, giọng nói nhẹ nhàng báo cáo, “Tổng giám đốc, người của công ty mới nhà họ Cố đến rồi.” Thẩm Đình Thâm đang cầm bút xem tài liệu, lông mày hơi nhíu, nhận ra có gì đó không đúng.
Bởi vì thông thường Bạch Nhược Y tự mình tới, cô sẽ trực tiếp7tới phòng làm việc của anh. Cho nên nếu thư ký tới đây thông báo thì có nghĩa là Bạch Nhược Y không có tới. Thẩm Đình Thâm ngẩng đầu nhìn thư ký một cái, biết rõ còn hỏi, “Có ý gì? Không phải là Bạch Nhược Y đã tới sao?”
“Không phải là quản lý bộ phận kế hoạch của công ty họ.” Thư ký nhún vai, chuyện về Thẩm Đình Thâm và Bạch Nhược Y ở tập đoàn Thẩm thị đã được thêm mắm dặm muối truyền đi lâu rồi.
Hầu như chỉ cần là công nhân viên của tập đoàn Thẩm thị thì đều biết ý nghĩ trong lòng Thẩm Đình Thâm.
Thẩm Đình Thâm vỗ bàn đứng dậy, suýt chút nữa liền nổi nóng quát thư ký.
Cũng may năng lực tự1kiềm chế của anh cũng không tệ lắm, anh cưỡng chế nén lửa giận trong lòng đối với Bạch Nhược Y xuống, đưa tay đỡ trán, “Vậy cô đi thảo luận với người quản lý đó đi, nếu không hiểu có thể hỏi Lý Lâm.” “Thật sự không gặp mặt quản lý của bọn họ sao?” Chân mày của thư ký nhíu lại, bởi vì vốn chính là Thẩm Đình Thâm gọi điện thoại muốn người của bọn họ tới thảo luận, kết quả lại không gặp được anh, như vậy người ta sẽ nghĩ như thế nào?
“Một câu đừng bắt tôi phải nói hai lần biết chưa?” Ánh mắt Thẩm Đình Thâm sắc bén nhìn lướt qua thư ký.
Thư ký sợ hãi, lập tức đóng cửa lại lui ra ngoài. Thư7đành phải tự đi tiếp Lý Á Nam, mới vừa vào đến phòng họp, đều là phụ nữ, thư ký liếc mắt liền thấy Lý Á Nam đặc biệt trang điểm cùng với bộ đồ mới thay, phía trên rất ít nếp nhăn, gần như là không có. Khí chất của Lý Á Nam đầy chuyên nghiệp và sự quyến rũ của phái nữ, hơn nữa cô ta thấy người tới không phải là Thẩm Đình Thâm thì trong mắt thoáng xẹt qua tia mất mát. Thư ký tiến lên bắt tay với Lý Á Nam, “Xin chào, tôi là thư ký văn phòng của Tổng giám đốc.” Lý Á Nam bắt tay với thư ký, đáy mắt có một ít khinh thường, cô ta bĩu môi, “Ừ, bây giờ Tổng giám0đốc các cô không tiện sao? Nếu có chuyện, tôi có thể đợi.”
Dù sao cô ta vẫn chưa nghe nói loại thư ký cá nhân này còn có thể chính thức thảo luận hạng mục.
Thư ký nhận ra được Lý Á Nam bất mãn với mình, cô ấy để tài liệu trong tay lên bàn rồi mở ra, “Không cần chờ, Tổng giám đốc của chúng tôi sẽ không gặp cô.”
“Nhưng Phó tổng nói là Tổng giám đốc các cô tự mình gọi điện thoại...” Lý Á Nam nhướng mày tỏ vẻ không thể hiểu được Thẩm Đình Thâm có ý gì. Thư ký cười cười, “Là như vậy, nếu như người của công ty các cô tới là Phó tổng thì cô ấy có thể trực tiếp đi tìm Tổng giám đốc, nhưng nếu như người tới không phải cô ấy thì Tổng giám đốc sẽ không tự mình gặp mặt nói chuyện. Nếu nói như vậy, cô hẳn là nghe hiểu chứ?” Lý Á Nam không cam lòng nuốt một ngụm nước bọt, cô ta tốn nhiều công sức tự mình trang điểm như vậy không phải để cho thư ký ngắm. Nhưng thư ký đã nói rõ ràng như vậy rồi, Lý Á Nam cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ là trong lòng thầm ghen tị đặc quyền của Bạch Nhược Y, bất đắc dĩ phải thảo luận hạng mục với thư ký.
Thẩm Đình Thâm ở lại phòng làm việc, thở hổn hển gọi điện thoại cho Bạch Nhược Y. “Alo!”
“Sao vậy? Chẳng phải tôi cho người đến công ty của anh rồi sao?” Giọng điệu của Bạch Nhược Y vô cùng bực mình. “Tôi là bảo em tới đây!” Thẩm Đình Thâm cắn răng, gằn từng câu từng chữ. Bạch Nhược Y đỡ trán lộ vẻ hơi nhức đầu, sao cô lại không biết Thẩm Đình Thâm thật ra đang đánh chủ ý gì chứ, không có việc gì cũng tìm mình, cô đến công ty của anh đã không phải là lần một lần hai.
“Chi tiết của hạng mục này, Lý Á Nam hiểu rõ hơn tôi rất nhiều, tôi nghĩ cô ấy có thể bàn bạc với các anh tốt hơn.”
Thẩm Đình Thâm siết chặt tay thành nắm đấm, kiềm chế khó chịu trong lòng xuống, “Được, được, chúng ta không nói cái này, sắp tới thời gian ăn cơm trưa rồi, cùng nhau ăn đi.” Thẩm Đình Thâm thật sự hết cách với Bạch Nhược Y, nói xong mà không khỏi thở dài.
“Không được, buổi trưa tôi có hẹn rồi.” Bạch Nhược Y từ chối Thẩm Đình Thâm qua loa. Lửa giận vừa mới áp chế giờ lại tăng lên vùn vụt, Thẩm Đình Thâm không tự chủ lên giọng: “Cái gì? Với ai thế, nam hay nữ?” Bạch Nhược Y thật sự dở khóc dở cười, rõ ràng Thẩm Đình Thâm đang cố tình gây sự, nhưng trong lòng Bạch Nhược Y cảm thấy Thẩm Đình Thâm như vậy rất là đáng yêu.
Khóe miệng khẽ nhếch lên, giọng nói của cô vẫn đầy tức giận, “Sao anh lại quản nhiều như vậy chứ, cúp đây.”
“Không được, buổi trưa em phải cùng ăn cơm với tôi!” Giọng điệu Thẩm Đình Thâm cương ngạnh, kiên trì muốn cùng ăn cơm với Bạch Nhược Y.
“Mặc kệ anh.” Bạch Nhược Y khẽ cười rồi cúp máy. Còn lại Thẩm Đình Thâm ở trong phòng làm việc của Tổng giám đốc thì đang giậm chân. Coi như Bạch Nhược Y không nói cùng ăn với ai, Thẩm Đình Thâm cũng có thể đoán được hẳn là ăn với Chu Dụ.
Cũng không biết Chu Dụ này đang tính toán chủ ý quỷ quái gì, Thẩm Đình Thâm nhức đầu và tóc.