Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 182



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chu Du đi mấy bước lên trước, đứng ở cửa phòng bệnh của Chu Kiến Quốc, nhìn bóng lưng mẹ rời đi với khuôn mặt kinh ngạc. Chu Du vừa nhìn bóng dáng rời đi của Chu phu nhân vừa đi vào phòng, “Mẹ đi làm gì đấy ạ?” Còn chưa đợi cô quay đầu nhìn Chu Kiến Quốc thì một chiếc gối mềm đã bay thẳng đến. Chu Dụ vươn tay đỡ lấy chiếc gối, ngước mắt nhìn Chu Kiến Quốc ngồi trên giường bệnh. Chỉ thấy khuôn mặt dạn dày sương gió của ông ta đang chau lại, gào giọng mắng Chu Du, “Tôi bảo chị đi gặp mặt Thẩm Đình Thâm, chị đã nói gì với cậu ta mà khiến cậu ta kiên quyết muốn bỏ chuyện liên hôn như thế?”2Chu Du vừa ấm ức vừa tức, tay siết lại thành nắm, hếch cằm phản bác, “Con có nói gì với anh ta đâu! Trước đó con đã nói rồi, nếu Thẩm Đình Thâm không thích con thì con có cách gì được! Ba trách con thì có ích gì!”

“Mày... mày còn dám cãi tao?” Khuôn mặt Chu Kiến Quốc đỏ bừng vì tức giận, ông ta vươn tay lại cầm một chiếc gối khác lên ném về phía Chu Du, nhưng vì quá tức nên không nhắm chuẩn, chiếc gối mềm oặt rơi sang một bên. Không đợi Chu Du nói tiếp, Chu Kiến Quốc đã chỉ trích Chu Kỳ cực kì bại hoại, “Cũng vì cái thứ kém cỏi Kỳ Nhi, tất cả mọi người ở thành phố H đều tưởng là7Thẩm Đình Thâm muốn kết hôn với nó, còn nó lại xảy ra chuyện như thế! Đúng là vô tích sự, không biết liêm sỉ! Vô dụng!”

Chu Kiến Quốc mắng con gái mấy câu liền, nhắc đến Chu Kỳ thì trông ông ta vừa xấu hổ vừa căm phẫn, hận trước đây đã sinh đứa con này ra. Khoảnh khắc ấy, Chu Dự thấy may mắn vì Chu Kỳ đã không đến.

Nếu không chị gái yếu đuối như thế, sao có thể chịu nổi sự sỉ vả như vậy của ba? Chu Dụ gần như muốn cao giọng phản bác Chu Kiến Quốc, nhưng cô liếc thấy tay trái Chu Kiến Quốc còn đang cắm kim tiêm.

Chu Dụ lo cho sức khỏe của Chu Kiến Quốc nên chỉ đành đè nén ngọn lửa căm1phẫn trong lòng xuống, cũng không biện giải cho Chu Kỳ nữa mà nói thẳng đến chuyện công ty, “Ba yên tâm, nếu bây giờ con đã về nước thì con sẽ không để cho thị rơi vào tay kẻ khác đâu.”

“Mày? Mày thì có tác dụng gì?” Chu Kiến Quốc nhếch khóe miệng cười lạnh, có lẽ vì chuyện công ty mang đến đả kích quá lớn với ông ta nên hiện giờ ông ta trở nên rất cực đoan.

Ông ta căn bản không nhớ người đứng trước mặt là con gái ruột của mình.

Chu Kiến Quốc châm chọc Chu Dụ và Chu Kỳ đầy ý thù địch, “Đều tại tạo không có bản lĩnh, không sinh được con trai. Còn hai đứa con gái vô dụng, đứa nhỏ thì không hiểu chuyện,7đứa lớn thì không biết xấu hổ...” Chu Kiến Quốc liên tục sỉ nhục Chu Kỳ khiến Chu Du thực sự không nghe tiếp được nữa. Rõ ràng Chu Kỳ là người bị hại, tại sao tất cả mọi người đều phải đối xử với chị ấy như thế? Đến cả ba mẹ vốn nên là hậu thuẫn của Chu Kỳ còn nói năng khó nghe hơn. “Đủ rồi!” Chu Dụ quát một tiếng cắt ngang màn thao thao bất tuyệt của Chu Kiến Quốc, “Phải, bọn con không phải con trai của ba, không kế thừa được vị trí của ba ở công ty. Nhưng ba đừng quên, ông nội đã chia một chút cổ phần trước đây của ông cho con và chị! Nếu ba còn mắng chị như vậy nữa, con0có thể tận dụng cổ phần của con và chị ép ba nhường vị trí Giám đốc điều hành của ba ra!”

Chu Kiến Quốc đỏ bừng mặt vì tức, vốn ông ta luôn không vững chân ở công ty, chính là vì ba mình không cho ông ta toàn bộ cổ phần nên mới khiến những giám đốc kia lợi dụng điều đó để đối phó.

Bây giờ nhập viện, ông ta còn bị con gái mình uy hiếp nữa! Sao Chu Kiến Quốc có thể chịu được cơn tức này, ông ta gần như muốn xuống giường dạy dỗ Chu Dụ cho cẩn thận. “Bốp!” Một tiếng tát giòn tan khiến căn phòng yên tĩnh trở lại. Chu Kiến Quốc nheo mắt, bưng cốc nước uống một ngụm, dù sao đã có người đến dạy dỗ Chu Dụ thay ông ta rồi, ông ta không cần tức giận tiếp nữa.

Chu Du che mát bằng một tay, nhìn Chu phu nhân đột nhiên xuất hiện trong phòng bằng vẻ mặt sốc nặng. Cái tát vừa rồi của Chu phu nhân rất mạnh, ngực bà ta phập phồng, chỉ tay vào Chu Du, “Con nói chuyện với bà con thế nào vậy hả? Con uy hiếp ba con? Cổ phần ông nội cho hai đứa là để hai đứa dùng để giúp bà con chứ không phải để con uy hiếp ông ấy!”

Chu Dụ chớp mắt, mặt không đổi sắc nhìn Chu Kiến Quốc, “Vì sao ông nội cho bọn con cổ phần, con biết rõ hơn ba. Lời con nói là thật, ba cứ suy nghĩ cho kĩ đi.” Dứt lời, Chu Dụ lạnh lùng nhìn Chu phu nhân. Đôi mắt ấy mang theo sự giận dữ, thất vọng, thờ ơ và đau đớn. Yết hầu Chu Du khẽ chuyển động, cuối cùng cô ta không nói một câu nào với Chu phu nhân mà quyết tuyệt vời khỏi phòng bệnh của Chu Kiến Quốc.

Thực ra Chu phu nhân không biết trước đó Chu Kiến Quốc đã nói gì với Chu Du, bà ta ra khỏi nhà vệ sinh trở về phòng bệnh, vừa vào cửa đã nghe thấy Chu Du nói chuyện với Chu Kiến Quốc bằng giọng điệu như thế.

Chu phu nhân lo lắng cho Chu Kiến Quốc nên đương nhiên chẳng nói hai lời đã cho Chu Dụ một bạt tai. Chu Du ra khỏi phòng bệnh, mắt đỏ hoe nhưng cố kiềm nén, bước vội đến cầu thang. Vừa đến cầu thang, nước mắt cô ta liền trào ra. Chu Dụ khóc thất thanh, bả vai không ngừng run rẩy, giọt nước mắt lớn như ngọc trai lăn xuống từ khóe mắt.

Trong ấn tượng của Chu Du, ba mẹ rất mặn nồng, mẹ rất thiên vị ba. Nhưng ba mẹ đối xử với mình và chị cũng rất tốt, trước giờ đều muốn gì được nấy.

Từ nhỏ đến lớn Chu Du đều cảm thấy kiêu ngạo vì mình được sinh ra trong gia đình như thế.

Cô ta chưa bao giờ nghĩ gia đình mình sẽ thành cảnh này.

Ba không còn là người ba dịu dàng yêu chiều đó nữa, mẹ cũng không còn là người mẹ hiền lành thấu hiểu lòng người kia nữa.

Đến cả người chị ngây thơ đơn thuần ấy cũng đã vấp ngã đến không gượng dậy được. Dường như trong gia đình bốn người này chỉ còn lại cô ta vẫn là Chu Du thuở ban đầu. Cảm giác bất lực sâu sắc và cơn đau đớn tựa như thủy triều muốn hủy diệt cả người Chu Dụ.

Cô ta bám vào lan can, dần ngồi bệt xuống. Cảm giác muốn khóc còn chưa hết, cô ta giơ tay đặt bên khóe miệng, cắn chặt bàn tay để mình không khóc thành tiếng, đồng thời cũng khiến mình có thể ngăn được sự tủi hờn trong lòng bằng cơn đau. Cô ta chỉ muốn người một nhà giống như trước đây, liên hôn với nhà họ Thẩm thực sự quan trọng đến vậy ư? Trước đây không có nhà họ Thẩm không phải bọn họ vẫn ổn sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.