*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Chu Kỳ rất hiểu cá tính của Chu Dụ, con bé ưa nhẹ không ưa nặng, cho nên trước tiên Chu Kỳ chỉ đành đồng ý với lời Chu Du nói, “Được rồi, bây giờ chị vẫn chưa bảo người hãm hại Bạch Nhược Y, em đừng quá sốt ruột. Chị sẽ nghe em, đợi thời cơ tốt nhất rồi ra tay.” Nói thì nói vậy, nhưng Chu Kỳ đã sớm hạ quyết tâm hãm hại Bạch Nhược Y rồi, bảo cô ta đợi thêm một lúc cũng không được. “Vậy thì được.” Bấy giờ Chu Dụ mới yên tâm. “Ừ, em yên tâm đi, vậy không có chuyện gì thì chị cúp máy trước nhé.” Chu Kỳ ngắt máy trước, nửa nằm trên giường lật tới lật lui, cuối cùng vẫn ngồi dậy gọi điện cho Thẩm Đình Vũ. “Sao thế?” Thẩm Đình Vũ lên2tiếng hỏi trước.
Chu Kỳ kê đầu đuôi gốc ngọn những lời Chu Du nói với mình cho Thẩm Đình Vũ. “Làm sao đây, nếu Cố Thần Trạch giám sát thì liệu có tiện ra tay không?” Chu Kỳ lo âu hỏi, cô ta không lo Cố Thần Trạch sẽ làm gì nhà họ Chu, cô ta chỉ lo về tỉ lệ thành công của kế hoạch.
Thẩm Đình Vũ khẽ cười, “Em sợ gì hả? Dù gì người làm chuyện này là Hạ Tiêu Tiêu, có chuyện gì cũng là cô ta gánh tội. Ân oán giữa cô ta và Bạch Nhược Y cũng chẳng phải ngày một ngày hai, dù chuyện này có thành công hay không đều sẽ không sinh ra chuyện không tốt gì với em, cho nên cứ yên tâm đi.”
Chu Kỳ nghe Thẩm Đình Vũ nói vậy mà như được ăn một7viên định tâm hoàn, khóe miệng mang ý cười, nói chuyện rất thoải mái, “Cũng đúng, không cần lo nhiều như vậy làm gì.” Mà ở bên khác, sau khi gọi điện cho Chu Kỳ xong, lòng Chu Du vẫn lo lắng chuyện công ty.
Cô ta bèn chạy thẳng đến công ty của Thẩm Đình Thâm, dù cô gái quầy lễ tân ngăn cản, cô ta vẫn xông vào văn phòng của anh. Cuối cùng kinh động đến bảo vệ, họ mới ngăn cô lại, “Cô gì ơi, nếu cô muốn gặp Tổng giám đốc của bọn tôi thì phải đăng kí hẹn trước.” Chu Dụ xách túi bằng một tay, quét mắt lạnh lùng nhìn mấy bảo vệ, “Tôi tìm Tổng giám đốc của các anh có chuyện gấp, để tôi vào.” Bảo vệ nhìn cách ăn vận của Chu Du thấy không giống người1cố tình đến gây sự, “Thế cô đợi ở đây trước đã, tôi bảo anh Lý qua xem.” Bảo vệ còn chưa dứt lời, Lý Lâm đã đi đến.
“Sao vậy? Người nào mà xông đến tầng hai thế?” Lý Lâm vừa giơ tay đỡ trán, vừa quan sát tỉ mỉ khuôn mặt Chu Dụ.
Hôm ấy đưa Thẩm Đình Thâm đến nhà hàng, Lý Lâm cũng chỉ nhìn Chu Dụ từ xa nên không quá ấn tượng với cô. May là khuôn mặt của Chu Dụ giống Chu Kỳ mấy phần. Cho nên Lý Lâm vẫn nhận ra được Chu Dụ từ cái nhìn đầu tiên, “Cô là cô Chu đúng không?”
Chu Du thấy Lý Lâm giống quản lý bèn cười khách khí, “Vâng, phiền anh nói rõ một tiếng rằng tôi tìm Thẩm Đình Thâm có việc gấp.” “Tôi đưa cô qua thẳng đó nhé.” Tiếng7nói của Lý Lâm rất có trọng lượng trong công ty, anh ta có thể trực tiếp làm chủ rất nhiều chuyện.
“Được.” Chu Du nhìn Lý Lâm với vẻ cảm kích, theo Lý Lâm đi một mạch đến văn phòng của Tổng giám đốc.
Lý Lâm đứng ở cửa, nhìn Chu Du đi vào rồi biết ý đóng cửa lại để hai người họ ở riêng trong văn phòng. Chu Du vừa nhìn đã thấy Thẩm Đình Thâm đang ngồi giữa phòng, anh cúi đầu chăm chú xem tài liệu.
Khuôn mặt ấy đẹp như khuôn mặt của một vị thần, chiếc mũi cao thẳng nhô ra. “Chuyện gì?” Giọng điệu lạnh lùng và cao xa của anh quả thực có thể khiến lỗ tai người ta mang thai. Chu Du đã lĩnh giáo sức hút của Thẩm Đình Thâm từ trước nhưng vẫn phải trầm trồ vì0Thẩm Đình Thâm mình gặp lần thứ hai này.
Chu Du tự ngồi xuống sô pha, dáng vẻ hùng hổ, “Thẩm Đình Thâm, tôi là đương sự trong chuyện liên hôn, tại sao anh không bàn bạc một câu nào với tôi đã đơn phương kiên quyết giải trừ hôn sự?” Vừa nghe là giọng của Chu Du, Thẩm Đình Thâm hơi nhướng mày, ngước mắt nhìn Chu Du, “Hôm đó không phải cô nói không thích tôi sao? Tôi kiên quyết giải trừ chuyện liên hồn thì phải chịu áp lực rất lớn của gia tộc, không phải cô nên vui lắm à?”
“Không sai, tôi biết chúng ta không thích đối phương, nhưng anh cứ giải trừ chuyện liên hồn như vậy sẽ ảnh hưởng rất lớn tới Chu thị bọn tôi. Bây giờ ba tôi đang nằm viện, không ít nhà đầu tư trong công ty lập tức rút vốn, mấy công trình đều không thực hiện được nữa!”
Sau khi về nước, Chu Du cũng đã ở công ty mấy ngày, ít nhiều hơi hiểu về tình hình trước mắt.
Thẩm Đình Thâm cũng từng nghĩ đến chuyện về phương diện này. Nhưng anh chỉ một lòng vì Bạch Nhược Y nên phải giải trừ chuyện liên hôn. Với Chu Du, Thẩm Đình Thâm quả thực hổ thẹn về mặt đạo nghĩa, đôi mày anh khẽ chau lại, “Vậy cô muốn thế nào? Ý tôi là ngoài việc liên hôn lại, cô còn có suy nghĩ nào khác không?” Ý trong lời đó là ngoại trừ việc liên hôn, chỉ cần có cách khác, Thẩm Đình Thâm đều bằng lòng chấp nhận. Chu Du hơi kinh ngạc, Thẩm Đình Thâm trong lời đồn không dễ nói chuyện, cô ta bèn cười, “Cách giải quyết rất đơn giản, chỉ cần anh đồng ý trợ cấp cho mấy công trình của Chu thị, tôi nghĩ những người muốn đầu tư theo anh sẽ càng ngày càng nhiều.” Đôi môi mỏng của Thẩm Đình Thâm khẽ cong lên, lúc nhìn Chu Du, trong mắt anh nhiều thêm vẻ tán thưởng, “Cô rất thông minh, chỉ cần tôi vẫn duy trì việc hợp tác mật thiết với Chu thị các cô, vậy thì bên ngoài thấy quan hệ giữa hai nhà chúng ta vẫn tốt, đương nhiên vẫn sẽ có người lấy lòng Chu thị các cô.” “Dù gì đối với anh, anh cũng chẳng bận tâm đến những chuyện đó. Anh chỉ để ý chuyện không cần phải liên hôn thôi.” Chu Dụ đắc ý hếch cằm, dáng vẻ nhìn thấu tâm tư Thẩm Đình Thâm. Thẩm Đình Thâm cười mà không đáp, chuyển sang chủ đề khác, “Nghe nói thứ cô học chuyên sâu ở nước ngoài không liên quan đến kinh doanh, không ngờ cô về nước chẳng bao lâu đã nắm rõ tình hình Chu thị rồi.”
“Cảm ơn anh đã khen.”
Chiếc bút máy trong tay Thẩm Đình Thâm linh hoạt xoay một vòng trên ngón tay anh, như châm chọc mà lại như khen ngợi, “Nếu cô về Chu thị sớm hơn thì Chu thị cũng không dừng ở quy mô như hiện giờ.”
Con người Chu Kiến Quốc quá mê tâm kể, loại người như vậy có tầm nhìn hạn hẹp, không có cái nhìn vĩ mô, là người không gây dựng được doanh nghiệp lớn.
Nhưng Chu Du lại không có suy nghĩ gì với việc thừa kế Chu thị.